(*) Thành ngữ Trung Quốc, nghĩa là “một cách
bất ngờ”.
“Vâng, đúng vậy, tôi không mang, xin hỏi lần này người nhận thư mời còn
phải mang vật gì sao?” Nàng chớp chớp đôi mắt khó hiểu, phong thư kia hình như
không nói đến điểm này.
“Đương nhiên không phải, chỉ là cảm thấy kì quái, cô hình như đã định
liệu trước.” Nam nhân nghiêng đầu đoán, nụ cười trên mặt tràn ngập hứng
thú.
“Thật ra cũng không có đâu.” Mân Huyên khoát khoát tay, “Tôi chỉ cảm
thấy chuyện như nước đến chân mới nhảy căn bản không cần thiết, chỉ cần bình
thường chú ý tích lũy, đem kiến thức giáo viên truyền đạt hóa giải thành những
điều mình có thể lý giải, thi viết hẳn là không có khó khăn quá lớn.”
Nam nhân khép lại tập tài liệu trên tay, hình như rất hứng thú
bắt chuyện với nàng: “Thoạt nhìn cô là sinh viên mới tốt nghiệp, nhưng mà nghe
giọng điệu của cô thì thấy cô rất trải đời.”
“Không nói gạt anh, tôi đã bắt đầu đi làm thêm từ cấp hai, khả năng
hiểu biết cuộc sống cũng hơn bạn cùng lứa một chút.”
Đây là người xa lạ đầu tiên mà nàng không chút nào giấu diếm quá khứ
của mình, không biết là vì sao, có lẽ tại nụ cười trên mặt đối phương thoạt nhìn
thực thoải mái.
“Ồ, đây đúng là tài phú hiếm có trong đời.” Nam nhân đồng ý gật gật
đầu, vẻ tươi cười sạch sẽ.
Nàng kinh ngạc nhìn kĩ hắn, nam nhân này tuy nói là đang nói chuyện
phiếm với nàng nhưng luôn có cảm giác áp bách gắt gao, hơn nữa âu phục trên
người cùng đồng hồ đeo tay của hắn, vừa thấy chính là giá trị xa xỉ.
Hắn tuyệt không giống người đến dự thi, nàng đang chuẩn bị hỏi, hắn đã
đứng lên, lễ phép hướng nàng gật gật đầu: “Chúc cô may mắn, hy vọng có thể nhìn
thấy cô ở vòng phỏng vấn.”
Nàng còn chưa kịp hiểu ý tứ trong lời hắn nói, đã nghe tiếng giày cao
gót truyền đến, mang theo một chút uy nghiêm sắc bén, mọi người đều quay mặt ra,
nhìn thấy một cô gái nghiêm túc mặc một bộ đồ công sở vẻ người lớn, ánh mắt sau
cặp kính như đao nhọn đảo qua từng người đến dự thi, sau đó tầm mắt rơi xuống
thân ảnh đang đứng cạnh Mân Huyên.
Cô gái kia một bên khoa trương che miệng, một bên kêu sợ hãi:
“Tổng…”
Nam nhân giơ tay ý bảo đối phương chớ có lên tiếng, sau đó thong
thả bước từng bước qua, thấp giọng nói với cô kia gì đó, đối phương liên tục gật
đầu, cũng cung kính nhìn theo đối phương đi xa.
“Các vị, tự giới thiệu một chút, tôi là quản lí phòng nhân sự, tôi họ
Phan, gọi Phan Nhạn Ngọc, sau này mọi người có thể gọi tôi là Miss Phan, Hiện
tại mọi người đem di động của mình để sang chế độ im lặng hoặc tắt máy, dựa theo
số thứ tự chúng tôi phân phát cho mọi người, lần lượt tiến vào phòng họp thi
viết.”
Phan Nhạn Ngọc nói chuyện sạch sẽ lưu loát, theo sau nàng là một
cô gái bắt đầu phát giấy theo thứ tự, mặt trên giấy là số thứ tự, người lấy số
xong trước sau đi vào phòng họp.
Thời gian thi viết tổng cộng có bốn mươi phút, Mân Huyện chỉ mất chưa
đến hai mươi phút đã viết xong rồi, là người đầu tiên đi ra phòng
họp.
Hôm nay ít nhất cũng phải có bốn năm mươi người đến đây, không biết
mình có thể đỗ thi viết hay không, nàng đứng ở hành lang nhìn ngắm tập áp phích
dán trên tường, di động trong túi rung rung vài lần, trong lòng căng thẳng, may
mà vừa mới thi viết nó không vang, mặc kệ vừa rồi có thể hay không tiến vào vòng
phỏng vấn, đều phải chuyển sang im lặng.
Trên mặt di động đề là Orange, nàng bĩu bĩu môi, là trò đùa dai của
tiểu tử kia. Lần sau nhất định phải đem tên hắn đổi thành Bại hoại linh
tinh.
“Kim Chính Vũ, chuyện gì?”
“Hôm nay em thi viết thế nào?” Đầu dây bên kia là thanh âm thoải mái tự
tại của hắn.
“Sao anh biết hôm nay tôi thi viết?” Nàng ngạc nhiên, chắc là hôm qua
tiểu tử này lục lọi ba lô của nàng.
“Phong thư thông báo rơi khỏi ba lô của em, tôi vô ý nhìn
thấy.”
Hừ, quả nhiên là như thế, nàng bất mãn: “Nếu không có việc gì tôi cúp
đây.”
“Mân Mân, em sẽ một đường đầu xuôi đuôi lọt, vào được vòng cuối cùng.”
Kim Chính Vũ tin tưởng đầy cõi lòng.
“Sao anh biết? Tôi mới ra, kết quả thi viết còn chưa công bố mà.” Nàng
hoàn toàn không tin hắn giải thích, ánh mắt nhìn chằm chằm áp phích tuyên truyền
bỗng lóe lên: “Nói! Anh tin tưởng chắc chắn như vậy có phải vì dùng quan hệ sau
lưng không?”
“Sao có khả năng?” Kim Chính Vũ kêu to, “Tôi hiểu tính em, nếu như bị
em biết, em còn không ăn sống nuốt tươi tôi. Tôi là căn cứ vốn hiểu biết của tôi
về em, tin tưởng đầy cõi lòng mà thôi. Em sẽ thành công! Cố lên!”
Đôi môi non mịn không thể không nở nụ cười, tiểu tử này tuy mới ở
chung với nàng không lâu, nhưng mức độ hiểu biết của hắn về nàng không thể
dùng từ thâm sâu bình thường.
Cứ việc nghĩ như vậy, nàng vẫn làm bộ nghiêm túc nói, “Không phải như
vậy tốt nhất, tôi không nói nữa, nếu phỏng vấn thành công, tôi sẽ gọi điện nói
cho anh đầu tiên.”
Lúc này, cửa phòng họp mở ra, mọi người lục tục đi ra. Nàng ném di động
vào túi, ngẩng đầu, ít nhiều nhận đến những ánh mắt ghen tỵ.
Nàng sờ sờ mũi, im lặng ngồi chỗ cũ cùng mọi người chờ đợi kết quả thi
viết.
Không đến một giờ sau, nàng không ngừng ngủ gà ngủ gật, đợi đến lúc đột
nhiên bừng tỉnh, đôi mắt buồn ngủ trông thấy mấy hành động buồn cười, có người
liều mạng lau mồ hôi trên trán, miệng vẫn lẩm bẩm. Còn có mấy cô gái liều mạng
kéo váy trên người, hận không thể lấy tay là phẳng chỗ nhăn nhúm trên
đó.
Lại là tiếng giày cao gót không nhanh không chậm, mọi người nín thở,
nhìn chằm chằm đôi môi đỏ như sắp chảy máu của Phan Nhạn Ngọc. “Thi viết tổng
cộng lấy bảy người, những ai được nhắc đến tên xin mời ở lại, còn lại có thể lập
tức rời đi.”
Lời Phan Nhạn Ngọc làm mọi người trở nên khẩn trương, nôn nóng, Mân
Huyên cũng vảnh tai cẩn thận nghe, kết quả Phan Nhạn Ngọc đọc liên tiếp sáu cái
tên, nhìn khuôn mặt những người đó tươi cười vui vẻ, nàng thở dài, xem ra chính
mình còn không có xuất.
Bất ngờ, sáu cái tên thổi qua bên tai, Phan Nhạn Ngọc tạm dừng vài
giây: “Lần này có người đạt điểm cao nhất thông qua thi viết, tiểu thư Lăng Mân
Huyên, chúc mừng cô.”
Cái gì? Nàng đỗ rồi. Đây thật sự là bất ngờ xen lẫn vui sướng làm người
ta lo lắng đề phòng, bốn phía bắn đến những ánh mắt khác nhau. Nàng bình tĩnh tự
nhiên, gật gật đầu với Phan Nhạn Ngọc, “Cám ơn cô, miss Phan.”