Nàng lên xe, dòng người ùn ùn tiến lên đẩy nàng dựa vào cửa sổ, tầm mắt không
khỏi quét qua thân ảnh trong xe thể thao phía bên kia đường, khuôn mặt Kim Chính
Vũ cũng đang nhìn về phía này, khoảng cách quá xa, nàng nhìn không đến vẻ mặt
của hắn, lại đột nhiên cảm thấy ánh mắt của hắn có thứ gì đó không thể giải
thích nổi.
Xe bus dần dần đi xa, tầm mắt của nàng cũng thay đổi theo, cho đến khi hoàn
toàn không thấy rõ hắn, nhất định chính là mình nghĩ nhiều quá rồi, nàng lắc lắc
đầu cười cười.
Trở lại phòng khách lạnh lẽo của biệt thự, nàng tùy ý làm chút thức ăn nhét
đầy cái bụng trống rỗng, cúi đầu ngồi vào trước bàn học, lấy ra một ít tài liệu
hôm nay mượn được của thư viện trường, sau đó mở máy tính.
Dạo này nàng đang viết luận văn tốt nghiệp, tính tìm một số thông tin có thể
hữu dụng trên mạng.
Đột nhiên, hình đầu con thỏ nhảy lên vài cái, là Chỉ Dao, mở ra cửa sổ thấy,
mặt trên viết: “Mân Mân, cậu cùng Kim CHính Vũ tiến triển thế nào rồi?” Phía
dưới là một khuôn mặt tươi cười le lưỡi cười khẽ.
Mình cùng Kim Chính Vũ trong lúc đó căn bản là không có khả năng.
Nàng vốn định trả lời như vậy,nhưng cuối cùng cái gì cũng không làm, nàng cảm
giác được, người chịu thương tổn lớn nhất khi nàng cùng Doãn Lạc Hàn duy trì
quan hệ, không phải chính mình, mà là Chỉ Dao.
Nàng ở ngay biệt thự này, làm tình phụ của Doãn Lạc Hàn, cuộc sống như vậy
căn bản chính là đánh cắp của Chỉ Dao, nàng có khác gì bọn trộm cắp?
Tên ăn cắp? Đúng vậy, nàng là một tên ăn cắp…. Nàng ngẫm nghĩ đến loạn óc,
lâm vào mê mang trầm tư, nhưng là lòng của nàng căn bản không thể bình tĩnh lại,
như có một đoàn loạn ma để trong lòng, để ý cũng đế ý không rõ.
Tâm trạng phức tạp, nhưng mà lỗ tai hình như tự có chủ trương của nó, luôn
nghe ngóng động tĩnh ngoài biệt thự, cuối cùng nàng quyết định tôn trọng ý
nguyện chính mình, ra khỏi phòng, chạy xuống lầu, đứng ở cửa sổ sát đất nhìn ra
bên ngoài.
Từ biệt thự thẳng ra cổng lớn, sáng bừng nhưng cũng lặng im, nàng đi qua đi
lại trong phòng khách, mãi đến khi đồng hồ báo thức chỉ mười một giờ, nàng cảm
thấy có chút mệt mỏi, thân thể càng ngày càng nhẹ, mí mắt bắt đầu đánh nhau.
Không biết qua bao lâu, một thứ ấm áp gì đó nhẹ nhàng vỗ má nàng, nàng hơi
kinh ngạc, chính mình lại không cẩn thận ngủ quên. Xoa xoa mắt, nàng chậm rãi
ngồi dậy.
Khuôn mặt tuấn tú phóng đại bông dưng hiện ra trước mặt, nàng theo bản năng
lui về sô pha phía sau, lăng lăng nói: “Anh đã trở lại.”
“Sao lại ngủ ở đây, không phải đã bảo em không cần chờ sao?” Doãn Lạc Hàn cởi
bộ âu phục màu đen trên người, đắp lên cho nàng, “Ban đêm dễ dàng cảm lạnh, em
mặc ít quá.”
Bị hắn nói như vậy, thân thể quả thật cảm giác được một trận rét lạnh, nhưng
áo khoác vừa choàng lên người nàng lại mang đến ấm áp, e lệ hạ mi mắt: “Cám
ơn!”
“Đúng rồi, ngày mai em không không cần làm bữa sáng. Bây giờ quá muộn rồi, em
lên lầu nghỉ ngơi đi.” Hắn chậm rãi đứng thẳng người, tiếng nói truyền đến trên
đỉnh đầu, mang theo lo lắng cùng thân thiết.
Đôi mắt tối đen tỏa ra ý cười ôn òa, nàng vội vàng nhìn sang chỗ khác, “Vâng,
ngủ ngon.”
Sau, nàng cúi đầu kéo áo khoác hắn choàng lên người, chạy nhanh lên lầu.
Thân ảnh cao lớn đuổi kịp bước chân của nàng, nàng lại bước nhanh hơn, đến
lầu ba, nàng trở lại phòng ngủ của mình, nháy mắt trước khi đóng cửa, nàng tinh
tường nhận thấy hắn đứng trước phòng ngủ của hắn xoay người lại nhìn nàng, bạc
môi nhẹ mở: “Ngủ ngon!”
Mắt thấy nàng tựa như nai con thẹn thùng đóng cửa phòng ngủ, hắn đi thong
thả, tao nhã đến trước tủ rượu, thưởng thức một ly rượu nho, khuôn mặt tuấn mỹ
ẩn đầy hứng thú lạnh lẽo.
Hôm nay hắn cố ý về muộn, kết quả y như hắn dự đoán, lúc trở về nhìn thấy
nàng ngủ quên trên sôpha, nàng đang đợi hắn, không cần đoán cũng biết từ chạng
vạng, nàng vẫn chờ hắn.
Cái này chứng tỏ tất cả tiến triển đều vô cùng thuận lợi, nàng đã hoàn toàn
tiếp nhận hắn không phải sao?
*****
Một đêm ngon giấc, đến mức đồng hồ báo thức chưa kịp vang, nàng đã tỉnh,
thoải mái vươn vai một cái.
Hôm nay cửa hàng bánh phát lương, nàng quyết định đi ngân hàng lấy tiền
trước, sau đó mua chút gì đó đi thăm tù, thuận tiện hỏi ba ba một chút, có phải
có một người bạn là lão bá hay không?
Lúc đi qua phòng hắn, thấy cửa vẫn đóng chặt, biết hắn còn ngủ, nàng cố ý
bước nhẹ nhàng.
Tuy rằng hắn nói sáng nay không cần làm bữa sáng, nhưng nàng vẫn làm hai phần
sandwich, pha hai chén sữa nóng, đem phần của hắn đặt lên bàn ăn, uống hết chén
sữa của mình, một bên cắn sanhwich, một bên bước ra cửa.
Tùy tay khóa cửa, cách đó không xa có chiếc xe điện màu xanh dừng lại trước
mặt nàng, “Xin hỏi cô ở nơi này? Cô là Lăng Mân Huyên?”
Mân Huyên gật đầu một cái, lập tức nghĩ tới gì đó, “Có phải tôi có thư?”
“Đúng vậy, nơi này có một phong thư của cô.”, người đưa thư lấy một phong thư
khỏi bưu kiện sau xe, đưa cho nàng, sau đó lái xe đi rồi.
Nàng cố kìm tâm tình nhảy nhót, xé thư, chăm chú đọc nội dung bên trong, đây
là một tạp chí mới, người ta bảo nàng ba ngày sau tham gia thi viết.
Tạp chí này tuyển dụng nhân tài cực kỳ ngiêm khắc, một khi đi thi viết còn có
80% có thể qua.
Thật tốt quá,không thể tưởng tượng, nàng chỉ thử gửi đến mấy tạp chí cùng tòa
soạn báo mà chính mình thích, không đến vài ngày liền có tin tức tốt truyền
đến.
Gần đây vận may của nàng thật không sai, sự tình tốt theo sau mà đến, đây
không phải chứng tỏ bánh răng vận mệnh bắt đầu dịch chuyển, vận may bắt đầu ưu
ái đến nàng sao?
Nguyện vọng vủa nàng, thật ra rất đơn giản, sống một cuộc sống bình thường,
sau khi tốt nghiệp tìm môt công việc ổn định, cố gắng kiếm tiền, không phải đi
làm công khắp nơi, bị người ta bắt nạt cùng khinh thường, bị chỉ vào lưng mắng
nàng là con gái tên giết người.
Nàng chỉ hy vọng được xã hội khẳng định, có một phần tôn nghiêm, dù chỉ là
một ước mong nhỏ nhoi trong mắt người bình thường, nàng lại đau khổ chống đỡ
mười một năm.