Mở TV, nhảy kênh lung tung, bất tri bất giác đã đến bảy giờ rưỡi, nàng vểnh
tai, không nghe thấy tiếng động cơ ô tô.
Vì thế tự giễu lắc lắc đầu cười, cảm thấy chính mình thật giống con ngốc, tùy
tay tắt TV, cầm lấy ba lô tính lên lầu, một quyển sách rơi ra khỏi ba lô, nàng
xoay người nhặt lên, chợt nhìn thấy bàn đồ ăn cách vách thủy tinh, bước chân trở
nên chần chờ, kết quả nàng vẫn là chọn ngồi xuống.
Tựa vào sô pha mềm mại, hôm nay quản lí bố trí việc vệ sinh còn nặng hơn mấy
hôm trước, nàng vì muốn về sớm, thân thể chịu lượng công việc lớn, hiện tại vừa
mệt vừa đói, đầu càng ngày càng nbặng nề, dần dần rơi vào mộng đẹp.
Biệt thự sáng bừng ánh đèn trong màn đêm, cánh cửa điện tử phát ra một tiếng
vang, chậm rãi mở ra, chiếc Cadilla vững vàng chạy vào, cuối cùng ngừng lại
trước cửa biệt thự.
Từ Bang chạy ra khỏi ghế ngồi đằng trước, mở cửa sau, thân ảnh Doãn Lạc Hàn
cất bước đi ra, đi lên bậc thang, mới được vài bước, hắn như nhớ ra gì đó, quay
đầu lại, “Từ trợ lí, sự kiện kia anh sắp xếp ba ngày sau.”
Từ Bang cúi đầu, cung kính nói: “Được, tổng tài, tôi sẽ làm tốt mọi
chuyện.”
Doãn Lạc Hàn nhếch môi, con ngươi đen u ám tỏa ra hàn ý bức người, Từ Bang
theo hắn nhiều năm, vẫn không khỏi bị loại ánh mắt này dọa đến.
“Anh đi về trước, ngày mai nhớ đón tôi đúng giờ.”
Doãn Lạc Hàn đút tay vào túi quần, xoay người đẩy cửa biệt thự.
Phòng khách yên tĩnh không một tiếng động, hiện tại đã gần mười một giờ,
người đàn bà kia khẳng định đã sớm về phòng, bạc môi hắn nhếch lên một nụ cười
lạnh, lập tức đi lên thang lầu, khóe mắt lại vô ý lướt qua thân ảnh nằm trên sô
pha.
Hắn bước thong thả xuống lầu, nhìn chằm chằm người nằm trên sô pha, hơi thở
đều đều, nàng sao lại ngủ dưới này, giương mắt xuyên qua thủy tinh nhìn thấy đồ
ăn chưa được động vào trong nhà ăn.
Thấy một màn như vậy, bất luận kẻ nào cũng sẽ cảm động, nhưng mà hắn sẽ không
ngu xuẩn đến mức bị loại kĩ xảo nhỏ này đả động.
Khuôn mặt anh tuấn bao phủ một tầng băng hàn, tâm kế của người đàn bà này
thực không bình thường, nghĩ như vậy có thể đả động đến hắn sao? Đúng là si tâm
vọng tưởng…
Hắn hừ lạnh một tiếng, giơ tay định chạm vào bả vai nàng, hàng mi chớp chớp
vài cái, đôi môi hồng nộn khẽ ưm, hai má phấn hồng láng mịn như dụ dỗ người ta
chạm vào nó.
Chết tiệt! Hắn rủa thầm, cảm thấy nơi nào đó của thân thể nháy mắt biến hóa,
hắn muốn nàng, nhưng hắn cũng biết nàng đang vào kì sinh lí, hơn nữa theo kế
hoạch kia của hắn, hiện tại hắn không thể đụng vào nàng.
Vẻ lạnh lẽo trên mặt dần biến mất, toàn bộ đường cong trở nên nhu hòa, bàn
tay to lại dùng sức lay lay cô gái đang mơ màng, Mân Huyên mở đôi mắt sương mù,
nhìn thấy gương mặt trước mắt, vội vàng ngồi dậy. Nàng sao có thể ngủ quên?
“Thực xin lỗi, tôi ngủ quên.” Nàng lúng ta lúng túng nói xong, sợ hắn sẽ phát
hỏa, dùng sức vỗ vỗ hai má, để chính mình nhanh chóng tỉnh táo trở lại.
Hắn lơ đễnh, liếc nhìn về phía nhà ăn, “Là anh không đúng, không gọi điện
thoại cho em nói hôm nay không cần nấu bữa tối.”
Không ngờ hắn lại chủ động nói ra như vậy, nàng nhìn hắn chằm chằm, chẳng lẽ
như hắn nói hôm qua, sẽ chung sống hòa bình với nàng sao? Sẽ không nói năng lạnh
nhạt với nàng?
“Em đã ăn tối chưa? Anh nhìn đồ ăn hình như chưa đụng vào, em đi chịu chút.”
Hai tay hắn đút vào túi quần, nhẹ nhàng ngồi xuống sô pha, thật thân thiết nói
với nàng.
Hắn ngồi rất gần mình, nàng có thể ngửi trên người hắn tỏa ra mùi nước hoa
Cologne thản nhiên, còn có độ ấm trong mắt hắn…
Nàng không biết làm sao cúi đầu: “Tôi… tôi không đói bụng, hôm nay buổi chiều
đã ăn một chút trong cửa hàng bánh ngọt. Tôi… Tôi lên lầu trước…”
Nói xong, nàng nhích sang trái, chạy trối chết lên lầu, đến lầu hai, mới nhớ
ra ba lô không cầm, dưới ánh nhìn chăm chú của hắn một lần nữa túm ba lô chạy
lên.
Đóng cửa phòng, nàng ngồi lên ghế, nhìn thấy trong thủy tinh phản chiếu khóe
môi ý cười của mình, có lẽ mọi việc như hắn nói tối hôm qua, sẽ phát triển theo
chiều hướng tích cực, thái độ của hắn với nàng đã thay đổi nghiêng trời lệch
đất.
Ý cười trên khóe môi lớn hơn nữa, chỉ cần mỗi ngày có thể giống hôm nay, một
năm thời gian cũng sẽ không phải khó chịu như nàng tưởng tượng.
Nàng chậm rãi bước vào phòng tắm, không hề phát giác bức tường băng giá ngăn
cách hắn với nàng đang từng chút từng chút tan rã.
***
Năm giờ chiều đúng là giờ cao điểm, trong xe bus vô cùng chật chội, hôm nay ở
cửa hàng bánh ngọt, nàng cầm cây lau ngốc nghếch đứng đó nghĩ ngợi, trước sau
tổng cộng có bảy lần thất thần, thì có sáu lần bị quản lí bắt được, lỗ tai lại
bị oanh tạc một trận, may mà không trừ tiền lương.
Sau khi ra khỏi nơi làm thêm, nàng đi thẳng đến cô nhi viện, tự tay giao số
tiền gần đây nàng làm lái xe thuê cho Chu viện trưởng, dùng làm tiền thuê dài
hạn khối đất từ tay tập đoàn Đường Thịnh.
Không biết hôm nay hắn có về nhà ăn tối hay không, nàng lấy di động ra, nhìn
số điện thoại của hắn, cắn môi do dự nửa ngày, cuối cùng quyết định gửi một tin
nhắn cho hắn.
Xe bus nhanh chóng dừng lại, nàng xuống xe, không đợi di động rung đến lần
thứ hai, liền khẩn cấp mở ra, như nguyện nhìn thấy tin nhắn của hắn, nói sáu
rưỡi sẽ về biệt thự.
Hiện tại mới năm giờ hơn, nàng phải chạy nhanh về nhà chuẩn bị mới được, về
tới biệt thự, nàng lưu loát vo gạo, nấu cơm, sau đó xào rau.
Sáu giờ hai mươi lăm phút, cũng giống ngày hôm qua, nàng chuẩn bị bốn món ăn
một món canh, cởi tạp dề ra, nâng má ngồi yên trên sô pha, đúng sáu giờ rưỡi
nghe thấy tiếng ô tô đỗ ngoài cửa.