Nàng nheo mắt nhìn nơi lão bá chỉ, đó là một nhà hàng cao cấp, nàng từng làm
thêm ở đó. Nơi đó quá sa hoa tiêu phí, người có thu nhập bình thường căn bản
không thể bước vào, lão bá ngay cả tiền ăn cơm cũng không có, sao lại có khả
nàng có tiền mời nàng vào trong đó.
Nàng quay đầu muốn uyển chuyển cự tuyệt ý tốt của lão bá, lại phát hiện lão
bá đã không còn bóng dáng. Lão bá này thật kỳ quái, có lẽ là bác ấy nói lời
khách sáo mà thôi.
Nàng ngồi xuống ghế đá một lần nữa, thả lỏng một lát ngắn ngủi, tâm trạng lại
quay về tối tăm buồn khổ, nhìn nhìn thời gian, nàng rời khỏi quảng trường náo
nhiệt, hướng bến xe bus đi đến.
Lăng trạch…
Mân Huyên mang theo hành lý đơn giản, quay người đóng cửa phòng ngủ, di động
trong túi đột nhiên vang lên. “If you ever feel ashamed, …. My love will get you
home…” (1)
Nhìn dòng chữ trên điện thoại, ngón tay cái theo bản năng muốn ấn tiếp nghe
điện, nhưng nàng do dự, ngón tay cứng ngắc.
Từ lần đầu tiên đi tập đoàn Đường Thịnh, sau mấy ngày nàng cố ý không nghe
điện của Chỉ Dao, đơn giản vì trong lòng hổ thẹn với bạn. Đêm đó với Doãn Lạc
Hàn, nàng vốn nghĩ chỉ là chuyện nho nhỏ ngoài ý muốn, muốn quên đi hoàn toàn,
vạn vạn thật không ngờ sự tình lại trở thành như bây giờ, nàng thật sự không
biết mình phải đối mặt với Chỉ Dao thế nào.
Di động không ngừng vang lên, hệt như âm thanh ma quỷ tra tấn thần kinh, nàng
kinh hoảng ấn vào điện thoại, tất cả mới trở nên yên lặng.
Cứ việc chỉ có hai va ly hành lí không nặng lắm, nhưng hiện tại nàng đang
phát sốt, toàn thân mệt mỏi, ứa mồ hôi, hai tay mới kéo một lúc, đã cảm thấy mệt
mỏi, khó nhọc, chỉ có thể kéo lê trên đất từng chút từng chút một.
Thật vất vả mới mang hai va ly đến phòng khách, dì đang ngồi trên sô pha lật
xem tạp chí, Ngải Phù đang gọt giũa móng tay, nghe thấy tiếng vang trên cầu
thang, hai người ngẩng đầu nhìn thấy Mân Huyên dẫn theo hành lí, coi như nàng
không hề tồn tại, lại ngạo mạn cúi đầu.
Biết dì không thích mình, nếu như trươc đấy, gặp tình huống như bây giờ, Man
Huyên sẽ lễ phép kêu dì một tiếng, sau đó lấy tốc độ nhanh nhất chạy xuống cầu
thang, biến mất trước mắt dì, nhưng lần này không giống trước, nàng phải nói rõ
ràng.
“Dì, cháu đã thu thập hành lí đầy đủ, hôm nay sẽ dọn đi rồi.”
Dì không ngẩng đầu lên, tiếp tục làm việc đang làm, đôi môi đỏ chót chỉ thốt
ra ba chữ: “Đi thong thả!”
Mân Huyên cắn nhẹ môi. Nghe thấy tin mình dời đi, mặt dì không có chút kinh
ngạc, xem ra chú đã sớm nói cho dì chuyện nàng dời đi.
“Tốt nhất chị nên đi nhanh đi, bằng không lại trễ xe bus.” Ngải Phù buông
giũa móng tay, giọng nói hàm chứa châm biếm.
Nghe thấy nàng phải rời khỏi, Ngải Phù cùng dì còn keo kiệt đến mức không
thèm nói một câu từ biệt giả dối, lúc này đây, nàng hoàn toàn thất vọng về ba
người nhà chú. Nếu bọn họ chán ghét nhìn thấy mình như vậy, hiện tại nàng cũng
dọn ra ngoài, về sau cũng không gặp lại.
Ngoại trừ ba ba còn trong ngục, gia đình chú là người thân duy nhất trên đời
của nàng. Ở nơi này ba năm, yêu cầu của nàng cũng không nhiều, cùng lắm là hy
vọng bọn họ cho nàng một ít tình thân mà thôi.
Không biết có phải do bị cảm hay không, nước mắt không thể khống chế mà chảy
xuống, nàng sụt sịt mũi, xốc lên hành lý, cố nén đau thương trong lòng, đi bước
một ra Lăng trạch.