Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 5: Tỉnh lại




Mân Huyên chậm rãi mở mắt, nhìn trần nhà xa hoa, đèn thủy tinh tinh xảo, tất cả bài trí thật xa lạ. Nơi này là đâu?

Ngực có chút nặng nề khó thở, dường như có gì đè lên, nàng cúi đầu vừa thấy, có bàn tay to đang cầm bầu ngực đẫy đà. Nàng đỏ bừng tới tận mang tai.

Sao… sao lại thế này? Quay đầu, Doãn Lạc Hàn? Nhìn thân thể trần như nhộng của mình dưới chăn, trí nhớ tối hôm qua ào ạt ùa về, nàng uống rượu… Sau đó bọn họ…

Vì sao?… Tại sao lại có thể như vậy?… Nàng khó có thể tin được mà bịt chặt mồm, hai vai run rẩy. Thật không ngờ, người tư tưởng bảo thủ, luôn giữ mình trong sạch như nàng, lần đầu tiên quý giá lại đem cho một nam nhân chỉ mới gặp mặt một lần.

Xấu hổ đến mức không kịp tự hỏi chuyện hôm qua có chỗ quỷ dị, việc duy nhất cần phải làm mà nàng nghĩ ra là mau mau rời khỏi nơi này. Nàng run run vươn tay, nhẹ nhàng dời đôi tay bao trùm trước ngực, động tác dè dặt, chỉ sợ hắn đột nhiên tỉnh dậy, lúc đó sẽ không biết nên đối mặt như thế nào.

Xuống giường, mới đứng ở trên mặt đất, nàng đã bị cảm giác đau nhức giữa hai chân đánh úp lại. Quay đầu thoáng nhìn vết máu trên giường, đau đớn cắn môi, đè nén chua xót trong lòng. Chăm chăm nhặt quần áo rải rác trên đất, nàng dùng tốc độ nhanh nhất tắm xong, sau đó đi ra.

Bước đến chiếc giường hỗn độn, nhìn nam nhân đang say ngủ, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào ngũ quan tuấn nghị của hắn, cơ thể cường tráng cũng lộ ra ngoài chăn.

Nàng thu hồi ánh mắt, cõi lòng như bị một bàn tay vô hình nào đó nhéo mạnh. Quên đi, chuyện xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi, hiện tại hối hận cũng không kịp, chẳng bàng vứt sang một bên. Dù sao, hắn là tổng tài tập đoàn Đường Thịnh cao cao tại thượng, nàng chỉ là một sinh viên năm bốn bình thường, về sau cũng sẽ không bao giờ gặp lại.

Nhưng rõ ràng là nàng chỉ muốn ra ngoài kiếm chút thu nhập thêm, sự việc sao lại phát triển thành như vậy? Nàng ảo não tự đập đập vào đầu mình, xoay người không chút do dự đóng cửa lại.

Cửa vừa đóng trong nháy mắt, nam nhân trên giường đột nhiên mở choàng mắt, chậm rãi ngồi dậy, môi nở nụ cười tà ác lãnh ý.

“Lăng Mân Huyên, cô quả thực thật buồn cười. Nghĩ mọi chuyện cứ như vậy đơn giản mà xong sao? Tất cả chẳng qua chỉ là mới bắt đầu mà thôi, trò hay vẫn còn chờ phía trước.”

Ra khỏi khách sạn xa hoa, đẩy ra cửa kính, gi ó lạnh ban sớm thốc vào mặt, nàng kéo sát bộ quần áo đơn bạc vào người, hít sâu một hơi, từ giờ trở đi muốn đem chuyện này rửa sạch hỏi đầu, cứ coi như một giấc mộng đi.

Dù sao, hiện tại nàng có chuyện phiền não cần nàng giải quyết, nàng phải chăm chỉ làm việc, rời khỏi cái nơi làm người ta khó thở kia càng sớm càng tốt.