Một tháng sau, thạch cao bó trên tay Mân Huyên đã được tháo bỏ, quả
nhiên như bác sĩ nói, tay cô đã hoàn toàn bình phục, giờ chỉ còn lo
chuẩn bị cho hôn lễ.
Lễ phục của Mân Huyên và Doãn Lạc Hàn là do đích thân nhà thiết kế
nổi tiếng nhất ở Pháp thiết kế, còn của Chỉ Dao và Kim Chính Vũ là do
một nhà thiết kế nổi tiếng của Ý, cả hai bộ lễ phục đều rất đẹp, mà điều đặc biệt là mỗi chiếc đều là duy nhất trên thế giới, tuyệt nhiên không
tìm được cái thứ hai.
Sau khi lễ phục được gửi đến, cả Doãn Lạc Hàn và Chính Vũ đều mặc rất vừa vặn. Vốn dĩ Mân Huyên lo lắng mình mặc sẽ không vừa, nhưng cũng may cô vốn gầy, bụng giờ dù có to hơn một chút nhưng cũng vẫn thon gọn. Sau khi cô mặc vào, ánh mắt Doãn Lạc Hàn đầy tán thưởng, hắn đến bên ôm lấy cô, không ngừng thì thầm rằng cô rất xinh đẹp…
Sau khi hai người chụp ảnh cưới, cô hào hứng xem lại, chọn ra bức ảnh mà cô ưng ý nhất để phóng to. Trong bức ảnh là gương mặt nhỏ nhắn mãn
nguyện của cô đang tựa vào Doãn Lạc Hàn bên cạnh, mà trong ánh mắt hắn
cũng là vô hạn nhu tình, bất kì ai nhìn thấy cũng không khỏi trầm trồ
hâm mộ một cặp đôi ngọt ngào, hạnh phúc…
Ngày mai đã là ngày tổ chức hôn lễ của họ rồi… Thật ra hôn lễ cũng
chỉ là hình thức, bởi ngay từ lúc cô được bỏ thạch cao trên tay, Doãn
Lạc Hàn đã dẫn cô đi làm thủ tục đăng kí kết hôn.
Doãn Lạc Hàn đẩy cửa đi vào, ôm chặt lấy cô từ phía sau, nhẹ nhàng
đung đưa “Huyên, em thật sự phải đi sao? Anh cảm thấy hoàn toàn không
cần thiết phải làm như vậy….”
Hắn nhỏ giọng thì thầm khiến cô bắt đầu dao động. Cô lắc mạnh đầu,
kiên quyết “Không được, Chỉ Dao nói như vậy là không tốt. Mặc dù em cũng không tin lắm, nhưng đề phòng vẫn hơn. Chúng mình chỉ xa nhau một đêm
thôi mà, ngày mai là anh lại tới đón em rồi, không phải sao?”
“Nhưng không có em bên cạnh, anh sẽ không ngủ được… Em đừng đi, mình
ngủ riêng hai phòng là được mà…” Hắn lại ngọt ngào dụ hoặc bên tai cô
“Như vậy cũng được coi là không nhìn mặt nhau cả đêm rồi…”
Lần này cô thật kiên định lắc đầu “Không được! Chắc chắn anh sẽ thừa lúc em ngủ say chạy sang.”
“Quỷ kế” bị cô nhìn thấu, hắn không khỏi ngượng ngùng, đằng hắng một
cái, sau đó dùng giọng bá đạo nói với cô “Tóm lại anh không cho em đến
nhà tiểu tử đó đâu! Ai biết được hắn sẽ làm gì… Biết đâu đột nhiên hắn
bị em hấp dẫn……..”
Cô buồn cười nói “Hàn, anh lại nghĩ nhiều rồi. Trác không phải người
như anh nói đâu, hơn nữa anh nghĩ em là kiểu người vạn người mê hay sao? Anh nghĩ đàn ông ai cũng yêu em à? Giờ em là phụ nữ có thai rồi, càng
không thể có chuyện có người thích em!”
Dưới lầu vang lên tiếng ô tô. Cô lập tức giãy ra khỏi lòng hắn “Hàn, chỉ một tối thôi…”
Sợ mình sẽ bị mủi lòng, cô không đợi hắn nói, lập tức kéo hành lý
chạy nhanh xuống lầu. Phía sau vang lên tiếng hắn lo lắng “Huyên, em cẩn thận một chút, đừng có chạy nhanh như vậy!”
“Biết rồi!” Cô vừa cười vừa nói. Cô biết hắn rất lo cho cô và cục cưng trong bụng.
Ngoài biệt thự đã đậu sẵn một chiếc xe thể thao. Trịnh Trác từ trong
xe đi ra, nhận lấy hành lý trong tay cô, cười đầy hứng thú “Mân Mân,
bình giấm chua nhà em lại để cho em đi sao?”
“Vâng.” Cô bản năng trả lời, sau đó lại trừng mắt nhìn hắn “Trác, tuy anh là anh trai em nhưng cũng không được nói ông xã của em như vậy
nha!”
“Được rồi, là anh sai…” Trác bật cười. Một thời gian không gặp, không ngờ em gái hắn bây giờ lại bảo vệ Doãn Lạc Hàn như vậy. Xem ra quả đúng là phụ nữ, luôn rất ngây thơ, chỉ cần rơi vào bể tình tuyệt đối sẽ tôn
thờ người đàn ông của đời mình.
“Huyên, ngày mai anh sẽ đến đón em.” Doãn Lạc Hàn chạy tới, nuối tiếc nhìn cô.
“Biết rồi, chỉ một đêm thôi mà! Từ ngày mai, ngày nào chúng ta cũng
sẽ được ở bên nhau.” Phút chốc, lòng cô cũng dâng lên thật nhiều cảm
giác lưu luyến.
Nhìn một màn này, Trịnh Trác nhìn Doãn Lạc Hàn chế nhạo “Cậu cứ yên
tâm đi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho nó. Tôi mà làm gì nó còn không bị cậu
băm vằm ra sao…”
Ngồi ở trong xe, Mân Huyên thở dài nhìn chiếc xe tiến xa dần khỏi
Doãn trạch. Việc không được gặp nhau một đêm trước ngày cưới chính là ý
của bố mẹ Chỉ Dao. Hai bác nói đó là truyền thống, phải như vậy thì mới
được may mắn, mà cô nghĩ lại, chỉ là một đêm ngắn ngủi đổi lấy cả đời
hạnh phúc cũng rất đáng.
Chỉ có một điều khiến cô băn khoăn, đó là cô không có nhà mẹ đẻ. Chỉ
Dao đề nghị cô đến nhà cô ấy, nhưng cô cảm thấy cũng không tiện lắm.
Cũng may Trịnh Trác gọi cho cô, nói cô đến ở nhà hắn một đêm, cô nghĩ
hắn là anh trai cô, nhà hắn cũng chẳng khác nào nhà mẹ đẻ của cô, nên
vui vẻ đồng ý.
Hôm sau, cô thức dậy rất sớm vì không quen ngủ một mình. Khi cô xuống lầu đã thấy Trịnh Trác ngồi chờ sẵn trên bàn ăn. Hai người còn đang ăn
bữa sáng, chuông cửa đã reo vang.
Cửa vừa mở, Doãn Lạc Hàn liền sốt sắng đi vào, nhìn Trịnh Trác đầy đề phòng, sau đó lại săm soi nhìn cô, xác định cô vẫn bình thường mới kéo
tay cô “Chúng ta về thôi!”
“Chờ chút đã, hành lý của em còn ở trên…” Cô luống cuống chỉ lên trên.
“Bỏ đi, chúng ta đi đã.” Doãn Lạc Hàn vẫn kéo cô.
“Vậy để em nói với Trác đã, em ở đây cả đêm, còn chưa kịp cám ơn anh ấy……”
Lời của cô dần dần nhỏ lại, cuối cùng biến mất hẳn sau khi cánh cửa được đóng lại.
Từ đầu tới cuối, Trịnh Trác vẫn nhàn nhã ăn sáng, nhìn hai người
chuẩn bị trở thành vợ chồng chỉ cảm thấy buồn cười. Cuối cùng, hắn gọi
người vào phân phó “Sắp xếp hành lý cho tiểu thư đi.”