Edit by CeCe
Nguồn: http://cindycandy218.wordpress.com
Bốn ngày sau –
Một thân ảnh cao lớn, theo sau là vài trợ lý vội vã ra
khỏi sân bay đi tới một chiếc Cadillac. Từ Bang từ trong xe cung kính đi ra mở cửa xe cho Doãn Lạc Hàn.
Doãn Lạc Hàn không vội lên xe mà nghiêng đầu hỏi Ôn Nhược Nhàn đang đi tới “Ôn thư kí, bên L&K tiến triển thế nào rồi?”
“Tổng tài, tôi đã kiểm tra rồi, tất cả đều đã chuẩn bị ổn thỏa.”
Vừa hôm qua, Ôn Nhược Nhàn nhận được điện thoại của Doãn Lạc Hàn từ Los Angeles, nghe hắn nói về kế hoạch, cô đã vô cùng chấn
động. Sách lược kinh doanh lớn và mạo hiểm như vậy không phải là việc
người thường dám làm, nhưng cô biết năng lực của tổng tài của mình, vì
vậy trong lòng càng thêm khâm phục Doãn Lạc Hàn.
Doãn Lạc Hàn mím môi, không nói gì nữa ngồi lên xe.
Cadillac lướt nhanh trên đường. Từ Bang và Ôn Nhược Nhàn ngồi trên xe chuyên dùng của công ty đi phía sau. Lúc này mới là hơn
bốn giờ chiều, theo lệ thường đi công tác về tổng tài sẽ tới công ty
trước tiên, nhưng lần này Cadillac lại lao vút qua tập đoàn Đường Thịnh
mà không hề dừng lại.
“Từ trợ lý, chúng ta có cần tiếp tục theo sau hay không?” Lái xe hơi quay đầu hỏi Từ Bang ở phía sau.
“Từ trợ lý, anh gọi hỏi tổng tài xem sao…” Ôn Nhược Nhàn ngồi cạnh đề nghị.
Từ Bang nghe theo Ôn Nhược Nhàn. Chỉ nghe điện thoại mấy giây, Từ Bang cúp điện thoại nói “Chúng ta về công ty.”, sau đó lại
quay đầu nhìn Ôn Nhược Nhàn “Tổng tài giao phó ngày mai công bố tin
tức.”
Ôn Nhược Nhàn gật đầu.
Cadillac tới khu biệt thự, sau đó tiến vào Doãn trạch.
Một nữ hầu nhanh nhẹn chạy tới mở cửa xe, nhận lấy hành lý từ tay Tiểu
Khả, sau đó Tiểu Khả lái xe vào gara.
Doãn Lạc Hàn xuống xe, đi vào phòng khách, ngồi xuống
sofa. Vẫn biết ngày mai người con gái hắn hằng nhớ thương mới trở về,
nhưng hắn vẫn không kìm lòng được lao đầu vào công việc để hôm nay gấp
trở về.
“Lão gia đâu?” Hắn day day thái dương, trầm giọng hỏi nữ hầu.
“Quản gia nói ngày kia lão gia sẽ xuất viện ạ.” Nữ hầu kính cẩn trả lời.
Ngẩng đầu nhìn căn biệt thự xa hoa rộng lớn nhưng yên
tĩnh cô đơn, hắn thở dài. Tự nhiên phải ở một mình như thế này khiến hắn cảm thấy không quen, cũng may ngày mai cô về rồi, mà Doãn Lương Kiến
ngày kia cũng sẽ về, cả biệt thự sẽ lại náo nhiệt…
“Không cần chuẩn bị bữa tối đâu, tôi ăn trên máy bay rồi.” Hắn nói với nữ hầu, sau đó mệt mỏi lên lầu.
Có lẽ là hắn đã nghe lời cô, bỏ đi tất cả những thù hận
nên gần đây giấc ngủ của hắn đã khá hơn rất nhiều, ác mộng nếu có cũng
chỉ là thỉnh thoảng.
Hắn đi đến giường lớn, khi đi qua giá sách chợt khựng
lại. Trên giá sách có hình của mẹ hắn thời trẻ, lại liên tưởng đến vẻ
mặt hoảng sợ của cô khi đi qua đây, hắn nhíu mày… Cô đã biết mọi chuyện.
Từ sau khi lột bộ mặt giả dối của Lăng Chính Đào, hắn
luôn có cảm giác lão ta nhất định có dính dáng tới vụ huyết án năm đó,
bởi Lăng gia vừa gặp chuyện không may, Lăng thị liền nghiễm nhiên rơi
vào tay hắn. Có thể nói, hắn là kẻ có lợi nhất khi vụ án xảy ra.
Chẳng lẽ huyết án năm đó còn có ẩn tình?
Hắn xoay người đi đến phòng bên cạnh, mở tủ đầu giường cô rút ra một tập tài liệu, ánh mắt sắc bén đảo qua từng câu chữ…
— Sáng hôm sau —
Mân Huyên kéo vali ra khỏi sân bay, ngạc nhiên khi thấy Ôn Nhược Nhàn đã đứng đợi sẵn ở đó “Nhược Nhàn, sao cô lại ở đây?”
“Tổng tài bảo tôi đi đón cô.” Ôn Nhược Nhàn cười rạng rỡ chỉ ra bên ngoài “Xe ngoài kia rồi.”
“Ok, cám ơn!” Mân Huyên cũng cười tươi. Trác nói rất
đúng, lần đi công tác này cô đã được mở mang rất nhiều. Những gì mà cô
học hỏi được trong 4 ngày vừa qua quả thật sẽ giúp cô làm tốt vai trò
của một Chủ biên.
Những ngày công tác vừa rồi quả thực rất bận rộn. Chiều
hôm qua chương trình đã kết thúc, đến tối cô lại đi cùng những người bạn ngoại quốc đi thăm thú khắp nơi. Văn hóa, kiến trúc, ẩm thực,… tất cả
mọi thứ ở Luân Đôn đều khiến cô mê mẩn và thích thú, nhưng sâu trong đáy lòng cô vẫn luôn có cảm giác nhớ nhung, cô đơn và buồn bã. Không có
người cô yêu bên cạnh, Luân Đôn có đẹp đến mấy cũng trở nên vô vị…
Cô ngồi vào trong xe, hỏi Ôn Nhược Nhàn bên cạnh “Anh ấy về từ lúc nào vậy?”
“Chiều hôm qua tổng tài đã về rồi. Sáng nay anh ấy có một hội nghị quan trọng, nên đành giao cho tôi đi đón……”
Ôn Nhược Nhàn còn chưa nói hết, điện thoại trong túi cô reo ầm lên. Nhìn tên hiển thị trên màn hình là Trác, cô vội tiếp nghe.
“Mân Mân, về rồi hả em?”
“Vâng, em vừa xuống máy bay.” Cô nhìn giờ, mới 9 rưỡi “Trác, em phải đến tòa soạn à?”
“Ừ, hôm nay là ngày cuối cùng anh ở tòa soạn, em cố gắng đến nhé để anh bàn giao nốt công việc.”
“Vâng, em tới ngay.” Cô cúp điện thoại, nói với lái xe
“Anh đem hành lý về giúp tôi nhé. Tôi có việc phải đi. Anh cho tôi xuống ngã tư đằng trước kia là được.”