Hắn hừ lạnh một tiếng, vẫn nắm chặt tay cô, cúi đầu phả hơi lạnh vào mặt cô
“Tất cả mọi người lui xuống, không có lệnh của tôi, hôm nay mọi người không cho
phép đi ra.”
Ngưởi giúp việc quay mặt nhìn nhau, sau đó không dám chậm trễ lập tức cầm đồ
quét dọn lui về phía sau tòa biệt thự.
Nhìn thái độ đó của những người giúp việc, trong phổi cô tràn đầy khí nóng.
Cô tức giận trừng mắt hung hăng nói “Doãn Lạc Hàn, anh nói như vậy là cố ý muốn
cho mọi người biết……”
Hắn lạnh lùng nhếch môi, cắt lời cô “Lăng Mân Huyên, em đúng là lừa mình dối
người. Em cho rằng mọi người đều ngốc nghếch như em sao?”
Cô kinh hoàng nhìn hắn “Không, không thể nào… Anh đừng nói lung tung….” Chẳng
lẽ đúng như lời hắn nói, tất cả mọi người trong Doãn trạch đều biết chuyện của
bọn họ sao? Tại sao lại như vậy được… rõ ràng cô đã rất cẩn trọng, không để lộ
sơ hở nào…
“Tin hay không tùy em.” Hắn mấp máy miệng nói một câu, kéo cô đi vào trong
khuôn viên của biệt thự, ấn cô dựa vào một gốc đại thụ “Bây giờ sẽ không có ai
quấy rầy chúng ta. Lăng Mân Huyên, anh chỉ muốn biết một điều, rốt cục anh trong
lòng em là gì? Em ghét anh hay yêu anh? Em ở bên anh như thế này là vì anh ép
em, hay vì em muốn?”
“Anh… anh hỏi những điều này làm gì chứ?!” Tim cô đập loạn nhịp, cụp mắt
xuống tránh ánh mắt của hắn, miễn cưỡng cười cười “Thôi đừng nói lung tung nữa,
không phải bây giờ chúng ta đang ở bên nhau hay sao…”
Hắn nắm chặt cổ tay cô, khàn khàn gầm nhẹ “Em cho rằng như vậy là đủ rồi sao?
Anh không cần thể xác của em! Cái anh cần là tâm hồn em, anh muốn em cam tâm
tình nguyện ở bên anh… Anh muốn một Lăng Mân Huyên toàn diện! Nói cho anh biết
đi, anh muốn nghe những suy nghĩ thật trong lòng em…”
Hai tay cô nắm chặt lại, móng tay đâm vào lòng bàn tay đau nhói… Cô phải trả
lời như thế nào đây? Cô nên trả lời như thế nào? Nói cho hắn biết kì thật cô
cũng yêu hắn sao? Nói rằng cô vốn đã yêu hắn từ lúc nào không hay… nói rằng cô
đã có một vọng tưởng… cùng hắn nắm tay đến đầu bạc răng long hay sao?
Không hiểu sao cô không thể nói ra những lời này… Cô rõ ràng lòng mình, nhưng
lời nói đến miệng lại không thể phun ra, cảm giác như có một áp lực rất lớn, mỗi
chữ như nặng ngàn cân khiến cô không thể nói được nửa lời…
Chuyện của hắn và Chỉ Dao ngày nào còn chưa giải quyết , ngày đó cô và hắn
vẫn không thể cùng nhau nắm tay quang minh chính đại. Mà quan trọng hơn là hôm
nay Trịnh Trác lại một lần nữa nhắc nhở chuyện mà cô vẫn luôn lo nghĩ… Vì thế cô
không thể… cô không thể nói cho Doãn Lạc Hàn biết những băn khoăn trong lòng cô,
chỉ có thể chôn sâu dưới tận đáy lòng…
“Tại sao không nói gì?” Gương mặt hắn tiến sát tới gần mặt cô “Nếu còn băn
khoăn chuyện của Chỉ Dao, anh có thể nói cho em biết, vài ngày nữa Giản gia sẽ
thông báo từ hôn. Chuyện của chúng mình, anh nhất định sẽ công khai.”
Trong ánh mắt hắn dường như có chút điên cuồng khiến cô kinh ngạc run run nắm
chặt lấy tay hắn “Doãn Lạc Hàn, anh đừng làm bậy, đừng làm tổn thương Chỉ Dao…
Xin anh…..”
“Xin anh? Vì Chỉ Dao mà xin anh?” Hắn thẳng tắp nhìn chăm chú vào cô, thất
vọng cười khổ “Em bảo vệ bạn em đến vậy, muốn cô ấy hạnh phúc… vậy còn anh thì
sao? Anh muốn ở bên người anh yêu, chẳng lẽ có gì là sai à? Lăng Mân Huyên, em
có biết em tàn nhẫn đến thế nào không……”
Hắn đặt hai tay lên vai cô, mất bình tĩnh lay lay người cô…
Cô thống khổ nhắm mắt lại, nước mắt lại giàn dụa… Hắn đang ép cô hứa với hắn,
hắn muốn nghe ba chữ đó… nhưng khó quá, thật sự là khó quá…. Cô không thể nói
nên lời…
“Em vẫn còn hận anh?” Hắn như là đột nhiên nghĩ ra, động tác lay người cô
cũng dừng lại, run run nói, trong mắt đầy ảm đạm u buồn “Em nói đi! Chỉ cần em
nói một câu thôi, chỉ cần em nói em vẫn hận anh, anh sẽ buông tha cho em, em có
thể ngay lập tức thu dọn đồ rời đi… Anh xin thề sẽ vĩnh viễn không làm phiền em
nữa……”
Giọng nói của hắn cứ nhỏ dần, nhỏ dần, cuối cùng, đôi tay hắn đang đặt trên
vai cô cũng tuột xuống. Hắn đau khổ thở dài một tiếng “Anh gọi người giúp em dọn
đồ. Chúc mừng em, em đã vĩnh viễn thoát khỏi anh…”
Cô mở ra hai mắt đẫm lệ nhìn thân ảnh cao lớn mơ hồ trước mặt đang chậm rãi
lui về phía sau, lui về phía sau, rồi xoay người…… Hắn nói thật, hắn thật sự
buông tay… nhưng vì sao… vì sao chỉ cần nghĩ đến phải rời xa hắn, nghĩ đến sẽ
vĩnh viễn không gặp hắn nữa, trái tim trong giây lát lại như bị bóp chặt lại,
đau đến không thở nổi, dường như mỗi giây thần kinh trong cô đều nhói đau, đau
đến không thể chịu đựng được…
Cô rốt cục không còn biết mình đang làm gì nữa, cuồng loạn đuổi theo hắn, ôm
chặt lấy hắn từ phía sau, nước mắt tuôn rơi như mưa, khóc nức nở nói không thành
tiếng “Đừng! Đừng rời xa em……… Đừng…… Em không muốn xa anh… Em không muốn…… Đau
lắm………… Xin anh đừng đi……”
“Em nói thật sao?” Giọng hắn khàn khàn vang lên, rõ ràng không thể tin được
những lời này.
“Thật! Thật mà…… Em nói thật, em không lừa anh đâu……” Cô dán mặt vào sau lưng
hắn khiến lưng áo hắn ướt đẫm một mảng. Nhưng giờ phút này cô cũng không quan
tâm nữa “…… Những gì em nói hoàn toàn là thật……”
Hắn nhẹ giọng thở dài, muốn gỡ tay cô ra, cô lại càng khóc lớn, gắt gao ôm
hắn “Đừng…… Hàn…… Em sai rồi…. Đúng vậy… em thừa nhận, em không muốn xa anh…… Em
không muốn xa anh một chút nào…… Đừng bỏ em… Em sẽ không bao giờ nói dối anh nữa
…… Em nói thật…… Từ nay về sau em sẽ nói thật…… Xin anh đừng… đừng bỏ em……”
Cô gào khóc, giống như một đứa trẻ sợ bị bỏ rơi ôm chặt lấy hắn, nhất quyết
không buông, đem tất cả những tình cảm đã bị đè nén bấy lâu nay tuôn ra hết…