Nhưng không ngờ sự tình lại không được như cô dự liệu. Mắt thấy từ xa, Lâm
Hạo Ngôn dẫn theo một nhóm đồng sự bước ra từ thang máy, đứng lại chờ bọn họ,
trên mặt ai nấy đều cao hứng và hoan nghênh, khiến cho bọn họ có cảm giác như
anh hùng khải hoàn vậy!
Tích Vân và nhiếp ảnh gia nhanh chóng bị đồng sự vây lại, hưng phấn yêu cầu
hai người kể lại toàn bộ quá trình phỏng vấn. Một ít nữ đồng sự lại truy vấn
những vấn đề không liên quan cho lắm, ví dụ như Doãn Lạc Hàn có đẹp trai như
trên tạp chí và truyền hình vẫn đưa tin không, hắn mặc âu phục gì, dùng loại
nước hoa gì,… blah blah blah….
Lâm Hạo Ngôn vui vẻ phấn chấn tiến tới phía cô “Lăng tiểu thư, lần này vất vả
cho cô rồi, bản ghi chép buổi phỏng vấn đâu rồi? Haha, tôi không thể chờ được
nữa.”
Cô vội vàng chối từ “Xã trưởng, tôi muốn xem lại, sửa sang một chút, buổi
chiều tôi nộp cho anh nhé.”
Ai ngờ Lâm Hạo Ngôn hôm nay cực kì vui vẻ, cười đắc thắng khoát tay áo “Không
cần phiền toái như vậy đâu, cứ đưa tôi đi!”
Lúc này nhân viên trong buổi phỏng vấn đang bị vây quanh bởi một nhóm đồng
sự, nghe thấy như vậy liền nói “Xã trưởng, bản ghi chép tôi đang cầm đây.”
“Ha ha…… Cho tôi xem.” Xã trưởng giơ tay ra, trợ lý Tiểu Lý vội vàng chạy đến
lấy.
Cảm thấy mình không thể làm gì được nữa, cô trơ mắt nhìn xã trưởng nhận lấy
bản ghi chép, kích động chạy lên văn phòng, cô chỉ có thể sờ sờ mũi theo
lên.
Chợt nhớ ra, cô nhìn trái nhìn phải. Quái lạ thật, ở tòa soạn Trịnh Trác luôn
luôn đi cùng xã trưởng như hình với bóng, tại sao hôm nay vẫn chưa thấy anh ấy
đâu…
“Ôi! Được nhiều vậy sao….” Lâm Hạo Ngôn vừa mở ra bản ghi ra liền thích thú
cười đến híp mắt, lướt mắt qua các câu hỏi và câu trả lời, vừa lòng gật đầu liên
tục “Từ việc Doãn Lạc Hàn tiếp quản tập đoàn Đường Thịnh đến việc xây dựng phát
triển tập đoàn lớn mạnh, ngôn ngữ sinh động thú vị, không khuôn mẫu, cứng nhắc.
Lăng tiểu thư, lần này cô làm rất tốt……”
Cô dựa vào bàn làm việc, nghe Lâm Hạo Ngôn tán dương, một chút cũng không
cười được, thấy hắn đã đọc gần đến câu cuối cùng, trong lòng lại bất ổn, âm thầm
lo lắng.
Quả nhiên, vừa đọc xong câu cuối cùng, hắn không nói gì nữa. Đóng bản ghi
lại, vẫn im lặng. Không khí chợt trở nên căng thẳng.
“Xã trưởng, câu cuối tôi nghĩ sẽ chỉ để một nửa đầu của câu trả lời của Doãn
Lạc Hàn, nửa sau cắt đi……”
Lời của cô còn chưa nói xong, Lâm Hạo Ngôn ngẩng đầu, gương mặt vui mừng quá
đỗi “Hay lắm! Lần này thành công không nhỏ đâu, lợi nhuận của tạp chí lần này
đừng nói là tăng 20%, tôi đảm bảo 30% cũng không là vấn đề, đến lúc đó tôi sẽ
xin chỉ thị của cấp trên mở một buổi tiệc chúc mừng thật lớn. Mân Huyên, cô thật
sự không làm tôi thất vọng!”
Không ngờ sự việc lại diễn ra như vậy, cô mở to mắt ngây ra một chút “Xã
trưởng, ý anh là…?”
“Đoạn này đương nhiên không thể cắt bỏ, một chữ cũng không thể!” Lâm Hạo Ngôn
chỉ vào bản ghi, đắc ý nói “Đây chính là điểm thành công nhất trong buổi phỏng
vấn này, đối với tạp chí của chúng ta chính là một cái cần câu cơm đó. Đây là do
chính miệng Doãn Lạc Hàn nói ra, quả thực rất tốt! Haha…”
Nghe đến đó, cô nhất thời nóng nảy “Không được, xã trưởng, nếu đem in cả chỗ
đó, vậy bên tổng giám đốc làm sao đây?”
Lâm Hạo Ngôn xua tay, căn bản không quan tâm đến vấn đề cô nói “Chuyện này cứ
quyết định như vậy đi, cô chỉ cần giám sát việc trau chuốt lại bản ghi này là
được. Mọi chuyện cứ để tôi xử lý.”
Nói xong, hắn đứng dậy đi ra khỏi văn phòng, cô chạy theo, vốn muốn nói thêm,
nhưng hắn lại đột nhiên xoay người lại, vẻ mặt tươi cười chỉ chỉ cô “Lăng tiểu
thư, đoạn cuối không cho phép cô tùy tiện cắt bỏ một chữ, nếu không tôi nhất
định sẽ hỏi tội cô!”
Cô còn đang sửng sốt, hắn đã cất bước đi ra ngoài. Cô quay người lại nhìn bản
ghi đặt trên bàn. Một bên là nguy cơ bị mọi người đoán ra thân phận của mình,
một bên lại là lời cảnh cáo của thủ trưởng. Cô rốt cục nên làm sao đây? Cô như
kiến bò trên chảo nóng, dậm dậm chân. Không được! Nhất định không thể được! Cô
quyết định phải cắt bỏ, vừa tiến tới chỗ bản ghi thì tiếng gõ cửa vang lên.
“Lăng tiểu thư, tôi tới lấy bản ghi.” Nhân viên tổ biên tập nhanh chóng đi
vào, lấy đi tập giấy ngay trước mắt cô.
Chuyện đã đến nước này đành phải phó thác cho số phận. Cô cảm thán một câu,
mệt mỏi ngồi xuống ghế, lại nhớ ra cô còn phải chỉnh sửa biên tập lần cuối các
bài viết trong tạp chí để hôm sau mang đi xưởng in, rất nhanh lại vùi đầu vào
công việc.
Mãi đến giữa trưa, cô mời người phụ trách của từng chuyên mục lại họp một
lần, đem những vấn đề to nhỏ ra thảo luận. Bốn rưỡi chiều, cô mang bản thảo lên
nộp cho xã trưởng.
Hai người lại tiến hành thảo luận một phen, một giờ sau, ý kiến cơ bản đã đạt
được sự đồng nhất.
Lâm Hạo Ngôn chốt lại một câu “Được rồi, ngày mai họp lần cuối là xong kì
này.”
“Vâng… À đúng rồi, xã trưởng, sao hôm nay tôi không thấy Chủ biên đâu vậy?”
Cô đứng lên chuẩn bị rời khỏi phòng, chợt nhớ ra vấn đề mình đang tò mò liền
tranh thủ hỏi.
“Mấy ngày nay Trác có một số việc riêng cần xử lý.” Lâm Hạo Ngôn khép lại tập
tài liệu, dường như cũng không muốn nói nhiều.
“Đúng rồi, Lăng tiểu thư!” Cô vừa mở cửa, lại nghe Lâm Hạo Ngôn gọi giật lại,
vội quay đầu lại “Nếu tạp chí kì này có thể đạt được lợi nhuận như kế hoạch, tôi
sẽ đề cử cô với cấp trên, thăng chức lên Chủ biên.”
Nghe Lâm Hạo Ngôn nói xong, cô phút chốc choáng váng. Những lời này cô cũng
đã từng được nghe Giản Quân Dịch nói rồi, chỉ là vẫn không hiểu, Trịnh Trác làm
việc rất tốt, vì sao lại không làm nữa? Cô không nghi ngờ gì năng lực làm việc
của anh ấy, vậy chẳng lẽ có lý do nào khác mà cô còn không biết sao?