Lòng bàn tay Mân Huyên đầm đìa mồ hôi lạnh, và dường như tim cũng đã nhảy vọt
lên tận cổ họng. Ánh mắt cô gắt gao theo dõi hắn, âm thầm cầu nguyện trực giác
của mình là sai lầm. Cô tự trấn an mình… chuyện của Chỉ Dao còn chưa giải quyết
xong, hắn sẽ biết giữ chừng mực, sẽ không vì xúc động mà gây sóng gió trong lời
nói đâu….
Tích Vân đã đọc xong câu hỏi mà vẫn thấy Doãn Lạc Hàn tâm trí đang ở đâu đâu,
nghĩ là hắn chưa nghe rõ nên lặp lại câu hỏi một lần nữa.
Doãn Lạc Hàn quay lại, ánh mắt dừng lại trên mặt bàn, khóe môi hé một nụ cười
nhẹ “Vấn đề này kỳ thật rất đơn giản, quan điểm về hạnh phúc của bản thân tôi
chắc cũng như của nhiều người khác, chỉ cần có được người mình yêu, có con với
cô ấy, mỗi ngày tỉnh dậy có thể nhìn thấy cô ấy, đối với tôi cuộc sống như vậy
thật sự quá ý nghĩa, quá hạnh phúc rồi…”
Gian phòng im ắng, chỉ nghe thấy tiếng gõ cạch cạch nhè nhẹ của bàn phím, cô
lặng lẽ thở phào, xem ra mình đã quá căng thẳng, lo bò trắng răng rồi…
Tưởng như buổi phỏng vấn đã kết thúc tại đây, không ngờ hắn chỉ là dừng lại
một chút, lại tiếp tục trầm giọng, hoàn toàn không cho cô kịp chuẩn bị “Ở chung
với nhau mới vài tháng nhưng trái tim tôi đã xác định rõ ràng rằng cô ấy sẽ là
người chung bước với tôi suốt cuộc đời này. Bây giờ tôi mới hiểu được, thì ra
thời gian dài ngắn không phải là tiêu chuẩn để đánh giá mức độ tình cảm. Có
người ở cùng bạn ba năm, năm năm, hoặc là cả đời, nhưng trái tim của bạn không
cảm thấy rung động. Nhưng khi tôi ở cùng cô ấy, tôi cảm thấy được từng nhịp đập
của trái tim mình, cảm thấy cuộc đời có ý nghĩa, vô cùng ý nghĩa…”
Trong nháy mắt, Mân Huyên cảm thấy bên tai như có tiếng sấm rền. Cho dù hắn
không nói rõ ra nhưng bất luận ai nghe được cũng đều có thể hiểu rằng những lời
này không phải hắn nói đến Chỉ Dao, không phải nói đến vị hôn thê của hắn.
Bàn chân bị hích nhẹ, cô quay sang thấy gương mặt Tích Vân hưng phấn dào dạt,
vẻ mặt của người đang ngồi gõ bàn phím lia lịa ghi lại nội dung cuộc nói chuyện
cũng vậy. Tích Vân nhìn cô không chớp mắt, trực giác nhạy cảm của một nhà báo
mách bảo Tích Vân rằng chuyện tổng tài của tập đoàn Đường Thịnh chính thức công
khai chuyện tình cảm của mình, không phải với vị hôn thê đã đính hôn ba năm, mà
là với người con gái khác, chắc chắn là một tin tức vô cùng đắt giá, hơn nữa lại
trong một cuộc phỏng vấn độc nhất vô nhị như thế này… Dám chắc đối với tòa soạn
mà nói, bài phỏng vấn lần này sẽ mang lại một hiệu ứng bất ngờ, là một tin tốt
đẹp làm mọi người phấn chấn!
Doãn Lạc Hàn dường như còn muốn nói thêm, nhưng Tích Vân đã nuốt nhẹ yết hầu,
cắt ngang lời hắn “Doãn tổng tài, xin lỗi nhưng tôi xin ngắt lời một chút, tôi
có cảm giác cô gái may mắn này là một cô gái rất hoàn hảo, vậy cho hỏi cô ấy làm
nghề gì ạ? Tôi nghĩ nhất định mọi người đều muốn biết điều này.”
Ngón tay thon dài gõ gõ mặt bàn, Doãn Lạc Hàn nheo nheo con ngươi đen, ánh
mắt nóng bỏng dường như đang thiêu đốt gương mặt cô, làm cô đỏ bừng hai má, theo
bản năng né tránh tầm mắt hắn. Hắn cất lời “Thật tình cờ, cô ấy cũng làm cùng
nghề với các cô, giữ chức phó chủ biên tòa soạn. Đúng, cô ấy là một người con
gái hoàn hảo, nhưng người may mắn là tôi chứ không phải cô ấy.”
Không thể để cho hắn tiếp tục nói nữa, tay cô bấu chặt đầu gối, dù gì hiện
tại cô vẫn là người phụ trách cuộc phỏng vấn, cô có quyền dừng cuộc nói chuyện ở
đây. Nếu cho hắn nói tiếp, cô khẳng định sẽ có khả năng hắn “không cẩn thận” mà
nói ra tên của cô. Không được, cô không thể để chuyện này xảy ra, chừng nào Chỉ
Dao chưa nói đến chuyện giải trừ hôn ước thì hắn hiển nhiên vẫn là vị hôn phu
của cô ấy.
Nghĩ vậy, cô bèn đứng lên làm mọi người nhất thời đều ngạc nhiên.
Cô nhanh lấy lại bình tĩnh, chủ động nói “Thời gian phỏng vấn đã hết, chúng
tôi xin phép dừng ở đây, hy vọng không làm lỡ kế hoạch hội nghị thường kỳ của
anh. Nhân đây cũng xin cảm ơn anh đã nhiệt tình trả lời phỏng vấn cho tạp chí
Thuần Mỹ lần này, sau khi hoàn thành bài viết, chúng tôi sẽ gửi một bản thảo cho
thư ký của anh, chờ anh xem qua, sau đó chúng tôi sẽ tiến hành chỉnh sửa rồi
in.”
Cô nói xong bèn khách khí giơ tay ra hướng về phía hắn.
Hắn nheo mắt nở một nụ cười đầy hàm ý, chậm rãi đứng lên bắt tay cô “Tôi rất
mong chờ!”
Hắn cố ý nắm chặt tay cô hơn một chút làm cô cuống quýt thu tay về.
Tích Vân cùng các đồng sự hiển nhiên chưa muốn chấm dứt, nhưng vì Lăng Mân
Huyên là thủ trưởng của họ, cô chủ động kết thúc buổi phỏng vấn thì các cô cũng
không thể tiếp tục, đành lễ phép cùng Doãn Lạc Hàn bắt tay ra về.
Lúc này, cửa phòng họp cũng mở ra, Ôn thư ký cùng trợ lý đi vào. Cả bốn người
ra khỏi phòng họp rồi vào thẳng thang máy. Cửa thang máy vừa đóng lại, Tích Vân
cùng các đồng sự không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn cô, giọng mang đầy nuối tiếc
“Mân Huyên, đối phương chưa báo hết giờ mà sao cô đã chủ động đề xuất vậy? Thật
khó có dịp nghe Doãn Lạc Hàn chủ động tiết lộ chuyện tình cảm như vậy, trong khi
bên ngoài có bao nhiêu cơ quan truyền thông báo chí từ lâu vẫn mong chờ lấy tin
tức này… Hôm nay có cơ hội tốt vậy mà chúng ta lại bỏ lỡ, thật đáng tiếc!”
“Tôi nghĩ các bạn còn chưa suy nghĩ đến cái lợi và cái hại trong chuyện này…”
Mân Huyên lơ đễnh cười cười, đối với vấn đề này, thật ra từ lúc rời khỏi phòng
họp đến khi vào thang máy, cô đã sớm nghĩ ra lý do hợp lý nhất để giải thích
“Các bạn nghĩ thử xem, người đứng đầu trong tòa soạn chúng ta là ai?”
Tích Vân cùng đồng sự đưa mắt nhìn nhau, và rồi trên gương mặt vị nhiếp ảnh
gia như ngộ ra điều gì “ Đúng rồi, sao chúng ta có thể quên được nhỉ, vị hôn thê
của Doãn Lạc Hàn chính là em gái Tổng giám đốc của chúng ta, nếu như tổng giám
đốc biết chuyện…”
Nói tới đây, cả bốn người cùng im bặt nhưng đều hiểu rằng, dù sao cũng liên
quan đến bát cơm của mình, nếu đắc tội với lão bản, mọi người chỉ còn nước cuốn
xéo mà thôi!
Trên đường về tòa soạn, ai nấy đều cười nói rộn ràng vì sự thành công của
buổi phỏng vấn, chuyện nhỏ kia cũng sớm bị mọi người gạt ra khỏi đầu. Đang bàn
tán xôn xao, di dộng của Mân Huyên kêu vang, là điện thoại của Lâm Hạo Ngôn gọi
đến. Khi biết buổi phỏng vấn đã thành công, hắn cũng phá lệ cao hứng tuyên bố,
sau thành công này sẽ mở tiệc liên hoan lớn.
Cô cũng trả lời thêm vài câu rồi cúp máy, giờ phút này điều cô muốn làm nhất
chính là đem gỡ bỏ đoạn nói sau cùng của Doãn Lạc Hàn. Tầm mắt cô chuyển hướng
tới người đồng sự trên tay cầm bản tốc ký. Vài lần cô muốn lấy lại, sau lại cảm
thấy như vậy không ổn lắm, bèn âm thầm dự định khi nào bản thảo được nộp cho tòa
soạn sẽ lấy lại và cắt bỏ vậy.