Trong phòng họp, Lâm Hạo Ngôn, Trịnh Trác và Mân Huyên có cuộc hội ý nhanh.
Cô báo cáo cụ thể tiến độ của các chuyên mục. Sau đó Lâm Hạo Ngôn đột nhiên nhắc
tới vấn đề phỏng vấn.
“Lăng Tiểu Thư, việc phỏng vấn tôi đã nghe Trác nói qua, anh ấy nói cô cam
đoan cô sẽ lại phụ trách chuyện này, có đúng không?”
Cô dừng bút, gật đầu “Đúng vậy, thủ trưởng, chuyện phỏng vấn tôi sẽ phụ
trách…”
“Khi nào thì xong?” Lâm Hạo Ngôn không đợi cô nói hết đã hạ giọng “Chúng ta
không thể chần chừ thêm được nữa, tạp chí kỳ này cuối tuần sẽ đưa đi in ấn, cho
nên từ nay đến cuối tuần cô phải có được bài phỏng vấn đem nộp”
Đối mặt với ánh mắt có khí bức người của thủ trưởng, ý chí chiến đấu của cô
lập tức được củng cố, tràn đầy tin tưởng trả lời “Thủ trưởng, anh yên tâm, tôi
sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
“Cô xem có thể tranh thủ buổi chiều hôm nay hoặc ngày mai không, không còn
nhiều thời gian nữa rồi.”
Vừa nghe Lâm Hạo Ngôn nói xông, cô buột miệng “Hôm nay không được, sáng sớm
hôm nay anh ta đi Ma Cao công tác rồi, chắc ngày mai mới về nước.”
Cô nói thuần thục mà chuẩn xác, nhất thời thấy những ánh mắt kinh ngạc, biết
mình vừa nói lỡ miệng, lặng lẽ thè lưỡi rồi vội vàng bổ sung một câu “Hôm nay
tôi gọi điện cho trợ lý của Doãn tổng tài, là họ nói cho tôi biết tin này.”
“Tốt lắm, cô chờ đến lúc đó, trong lúc phỏng vấn nên tỏ rõ thành ý xin lỗi
đối phương và giải thích rõ ràng…” Lâm Hạo Ngôn cẩn thận dặn cô vài câu, sau đó
chuyển đề tài tới các hạng mục công việc khác.
Sau cuộc họp, Lâm Hạo Ngôn rời khỏi phòng, cô đặt bút viết vào giấy ghi nhớ
nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Trịnh Trác đang thu dọn đồ đạc. Trịnh Trác
rất nhanh đã phát hiện ra ánh mắt dị thường của cô.
“Mân Huyên, em còn có việc muốn nói sao?” Trịnh Trác vừa liếc mắt nhìn cô,
vừa cúi đầu sửa sang lại văn kiện, sau đó chỉnh tề cầm ở trong tay.
Cô liếm môi dưới, cau mày “Trác, em nghĩ đến các câu hỏi phỏng vấn, câu hỏi
cuối cùng là về vấn đề hôn lễ, em nghĩ… nên sửa một chút.”
“Em muốn sửa thế nào?” Trịnh Trác sửng sốt nhìn cô “Em phải biết rằng lần này
chuyện phỏng vấn phải phối hợp ăn ý, vì nó là chủ đề chính cho chuyên mục “Trạm
hạnh phúc tiếp theo” lần này đấy…”
“Trác, anh yên tâm, chủ đề này sẽ không thay đổi”. Cô nhẹ nhàng cười cười,
rút tờ giấy ghi danh sách câu hỏi phỏng vấn trong tập văn bản đưa cho hắn “Chỉ
là em muốn cải biến một chút, anh xem xem này…”
Trịnh Trác quét mắt nhìn nội dung trang giấy một lượt, ánh mắt dừng lại ở
dòng cuối cùng, không tự chủ được đọc ra thành tiếng “Từ khi anh tiếp quản tập
đoàn Đường Thịnh đến nay, mọi việc lớn nhỏ đều tốt đẹp, anh lại sớm có ba năm
hôn ước khiến mọi người ngưỡng mộ, anh có thể chia sẻ một chút về chuyện này
chứ? Theo quan niệm của anh thì hạnh phúc là gì…?”
Vẻ mặt cô căng thẳng nhìn Trịnh Trác, không biết cải biến này có được hắn
đồng ý hay không. Nếu lại lôi vấn đề kết hôn của Chỉ Dao cùng Doãn Lạc Hàn ra để
hỏi lần nữa chắc chắn là điều không nên, cho nên sau khi cân nhắc, cô và Tích
Vân mới thương lượng đổi qua thành câu hỏi như thế này.
“Cũng không tệ lắm, cùng chuyên mục mà cũng đúng chủ đề, không vấn đề gì
đâu.” Trịnh Trác trả lại tờ giấy cho cô, không nói gì thêm.
Cô thở phào, vấn đề này đã được giải quyết, bây giờ cô chỉ còn lo chuyện ngày
mai khi Doãn Lạc Hàn trở về, cô sẽ nói thế nào để cho hắn chấp nhận ngồi phỏng
vấn lại.
Thời gian buổi chiều trôi qua rất nhanh, cô thong thả cất bước về bến xe bus
công cộng. Ngang qua tiệm báo, chợt nhớ một buổi sáng ba nuôi có đọc tin về Ngải
Phù đang bị chứng tâm thần. Nếu quả thật Ngải Phù bị tâm thần như tin đồn kia
thì thật là đáng thương! Dù với Ngải Phù cô có chút oán hận nhưng dù sao hai
người cũng là chị em họ hàng cùng huyết thống, cô vẫn muốn đến thăm Ngải
Phù.
Đứng ở bến xe buýt công cộng cô do dự mãi, mấy chuyến xe đã lướt qua, cuối
cùng cô cũng cất bước đáp chuyến xe đi đến nhà họ Lăng. Một lát sau, cô đứng ở
cửa với túi bánh ngọt kiểu Âu mà Ngải Phù từng rất thích ăn.
Ngắm nhìn ngôi nhà mà mình đã từng ở trong ba năm, lòng cô dấy lên một chút
cảm xúc khó tả. Đối với cô, chú thím từ trước đến nay đều có thái độ lạnh nhạt,
cho nên khi đứng trước cửa, cô cũng đã chuẩn bị trước tâm lý đối phó.
Cô giơ tay bấm chuông, không đến một phút đồng hồ đã có bóng người chạy tới
mở cửa. Là một người lạ, có lẽ nhà chú đã đổi người giúp việc.
Cô lễ phép mỉm cười “Ngải Phù có nhà không ạ? Tôi là chị gái, muốn vào thăm
cô ấy.”
Chị giúp việc có chút ngẩn người, nhìn chằm chằm cô một hồi rồi nói “Tiểu thư
có nhà, nhưng tôi phải đi hỏi lão gia đã.”
“Vâng, làm phiền chị”. Cô đứng ở ngoài cửa đợi, không đến ba phút, chị giúp
việc kia chạy lại chậm rãi mở cửa “Tiểu thư, lão gia mời cô vào.”
Mân Huyên hơi cúi đầu, chậm rãi bước vào Lăng gia. Mấy tháng rồi kể từ khi
rời đi, những chuyện buồn lại có dịp trở về tung hoành trong trí nhớ của cô. Cô
hít một hơi thật sâu, vừa ngước mắt đã thấy trên bậc thang là một dáng
người.
“Chú ạ!” Cô nói nhỏ.
Vốn đã nghĩ là sẽ nhận lại một thái độ lãnh đạm, nhưng không ngờ trên gương
mặt chú lại nở một nụ cười tươi, đi xuống mấy bậc cầu thang đón cô “Ha ha… Là
Mân Huyên đó sao, sao còn đứng ngốc ở đó, mau mau vào ngồi đi cháu!”
Lăng Chính Đào nhiệt tình đón tiếp cô vào phòng khách, sau đó lại lớn tiếng
gọi “Thím Quế, mau pha cho Mân Huyên chén trà lài, rồi nhanh kêu phòng bếp chuẩn
bị hoa quả nhé!”
“Không cần đâu chú, cháu uống nước thôi là được rồi.” Hai tay cô cầm chén
trà, cúi đầu uống một ngụm. Thái độ của chú biến hóa làm cô giật mình, quả thực
rất khó tưởng tượng đây chính là người chú đã từng rất lạnh lùng với cô.
“Như vậy sao được…” Lăng Chính Đào khoát tay, mặt mày tươi cười “Mân Huyên à,
cháu rời nhà đi đã được vài tháng, hôm nay trở về, nhất định phải ở lại vài hôm
nhé!”