Không phải là Chính Vũ nhìn thấy Doãn Lạc Hàn đó chứ? Nàng cảm thấy căng
thẳng, nhìn lên kính chiếu hậu, đằng sau chiếc Ferrari là một chiếc xe màu bạc,
mà hai xe thể thao của hắn nàng đều đã quá quen thuộc. Nàng thở phào, không phải
hắn.
Chính Vũ đột nhiên vui vẻ quay sang hỏi nàng “Mân Mân, ngày mai là cuối tuần,
em có kế hoạch gì chưa?”
“Chưa có.” Nàng lắc lắc đầu, lại nhớ ra định hỏi ba nuôi xem rốt cục ông ấy
và ba nàng là có chuyện gì…
“Mân Mân, mấy ngày qua tôi đã nghĩ rất nhiều.” Chính Vũ nghiêng đầu liếc nàng
một cái “Thời gian qua chúng ta ở bên nhau quá ít, không có thời gian tìm hiểu
về nhau, ngày mai em hãy đến biệt thự của tôi, chỉ có riêng hai chúng ta.”
Nàng phút chốc trợn to hai mắt, không khỏi nói ngay “A, tôi nhớ ra rồi, tôi…
tôi có việc rồi, mai tôi phải lên thư viện tìm chút tư liệu.”
Lời vừa nói xong, nàng ngay lập tức hối hận, lý do này nghe quả thực rất
gượng ép, quả nhiên Chính Vũ cười vang “Vậy thì có sao, tôi đi cùng em, em nghĩ
em ngồi trong thư viện được bao lâu?”
Nàng thoáng chốc cúi đầu, nghĩ dù sao một lúc nữa nàng cũng sẽ cự tuyệt hắn,
chuyện ngày mai hẳn cũng không thể có, vì vậy không nói gì nữa.
Nàng cẩn thận nhẩm lại những gì cần nói, chẳng mấy chốc xe thể thao đã dừng
trước nhà hàng Italia.
Nàng lo lắng, mấy lần định nói rồi thôi, cuối cùng quyết định vẫn là ăn xong
rồi nói.
Ăn xong, nàng lau miệng, cân nhắc một hồi rồi quyết định nhất định phải nói
“Chính Vũ…… Tôi có lời muốn nói……”
“Chuyện gì vậy? Em cứ nói đi.” Chính Vũ hứng thú nhìn nàng, hắn đâu biết
chuyện nàng sắp nói sẽ khiến cho hắn đau khổ…
Nàng cảm thấy mình rất tàn nhẫn, nhưng lại không thể không nói, nắm chặt khăn
tay, nàng hít vào một hơi thật sâu rồi nói rõ ràng “Chính Vũ, tôi cảm thấy mình
không xứng với cậu, cậu về Hàn Quốc đi……”
“Mân Mân, em đang nói gì vậy?” Chính Vũ gầm nhẹ cắt lời nàng “Không phải đã
nói cho tôi một tháng sao? Cái gì mà không xứng với tôi chứ!”
Chính Vũ bất lực nhìn thẳng vào mắt nàng, khiến nàng khổ tâm nói “Chính Vũ,
cậu đừng kích động, nghe tôi nói hết đã……”
Chính Vũ tức giận nhìn nàng “Em còn muốn nói cái gì, em muốn nói tôi hoàn hảo
đến cỡ nào, vĩ đại đến cỡ nào, còn em thiếu sót thế nào, không xứng thế nào, có
phải không? Sau đó cuối cùng em sẽ tổng kết một câu, chúng ta không hợp, nói đi
nói lại vẫn là em muốn bỏ tôi, phải không?”
Không thể tưởng được Chính Vũ hoàn toàn đoán trúng những gì nàng định nói,
khiến nàng nhất thời không biết nói gì. Nàng biết nàng làm hắn tổn thương, nhưng
là nàng nói sự thật, nàng trong lòng đã có người khác, tuy rằng đến chính nàng
cũng không ngờ lại như vậy, nhưng chuyện tình cảm đâu phải nàng có thể dùng lý
trí để điều khiển được…
“Em nói đi, là như vậy sao?” Chính Vũ nhìn chằm chằm nàng, quyết hỏi đến
cùng.
Nàng khổ tâm, suy nghĩ kĩ rồi nói “Chính Vũ, tôi không phải có ý muốn bỏ
cậu……”
“Vậy tại sao em không thể kết giao với tôi?” Hắn không chút nào che giấu
chính mình, cầm chặt lấy tay nàng trên bàn “Không phải đã nói một tháng sao? Hôm
qua em vừa nói như vậy, giờ lại không giữ lời sao?”
“Tôi…… Không phải……” Nàng không nói được câu gì ra hồn. Chính Vũ so với trước
đây quả thực đã sâu sắc già dặn hơn rất nhiều. Hắn đã không còn trẻ con, đã hiểu
rõ tính cách của nàng, thậm chí còn biết nàng sắp nói gì nữa…
Đối mặt với Chính Vũ khí thế bức người, bàn tay nàng ứa đầy mồ hô, cuối cùng
chỉ nói một câu “Chính Vũ, chúng ta cứ thế này cũng không phải biện pháp, thà
dứt khoát giải quyết……”
Ai ngờ hắn căn bản không bận tâm đến lời nàng, dõng dạc nói “Tôi chỉ cần một
tháng, mặc kệ cuối cùng có thành hay không, tôi cũng muốn cố gắng một lần, chẳng
lẽ như vậy cũng không được sao?”
Như vậy nàng sẽ càng thêm có lỗi với hắn, là bất công với hắn. Nàng lắc lắc
đầu, vừa muốn nói gì, hắn đã lại nói tiếp “Tôi không quan tâm tôi phải chịu thua
thiệt, chỉ cần có thể ở bên em, mỗi ngày của tôi đều là mỗi ngày hạnh phúc. Nếu
cuối cùng em vẫn không thể yêu tôi, tôi sẽ không nói gì nữa, sẽ lập tức trở về
Hàn Quốc, vĩnh viễn cũng không trở lại.”
Nàng lặng lẽ rút tay mình về, thấp giọng nói “Thật ra đâu nhất định phải như
vậy, chúng ta có thể làm bạn bè tốt mà….”
“Là em nói đó nha, ăn xong rồi, chúng ta đi thôi.” Hắn gọi bồi bàn tới thanh
toán, sau đó vui vẻ kéo tay nàng ra ngoài.
“Chính Vũ, cậu muốn dẫn tôi đi đâu vậy?” Nàng bước nhanh đi theo hắn, mờ mịt
hỏi .
Chính Vũ chỉ vào một tòa nhà phía trước mặt “Chúng ta đã kết giao lâu như vậy
mà còn chưa cùng nhau xem phim bao giờ. Vừa hay hôm nay tôi biết có một bộ phim
mới rất hay, chúng ta cùng xem đi.”
“Ừm….” Gần đây công việc rất mệt mỏi, nàng nghĩ xả street một chút cũng tốt
nên gật đầu đồng ý.
Kỳ thật ở bên Chính Vũ, nàng luôn luôn cảm thấy rất thoải mái, chỉ có điều
nàng hiểu rất rõ đó là cảm giác giữa những người bạn, hoàn toàn không phải là
tình yêu.
Hai người giống như một đôi tình nhân, Chính Vũ nắm chặt tay nàng dắt nàng
vào trong rạp chiếu phim, hoàn toàn không để ý đến một chiếc xe màu bạc đang ở
trước rạp.
Ánh mắt chặt chẽ dõi theo gương mặt tươi cười của nàng… Khi nàng cười quả
thật là rất đẹp… chỉ đáng tiếc… nụ cười đó không phải là dành cho hắn…
Đáng chết! Doãn Lạc Hàn dựa lưng vào ghế, mệt mỏi chửi thề một câu. Hôm nay
sau khi nghe Quý Dương chỉ điểm, hắn đã thông suốt, quyết định sẽ gặp nàng để
nói rõ ràng tất cả…