Giản Quân Dịch nghiêng đầu, thoáng liếc nàng một cái rồi tiếp tục đi ngược
lại.
Nàng đi quá vài bước quay đầu dõi theo bóng dáng hắn. Không khỏi nhớ tới
Phùng Tĩnh Như từng nói, Giản Quân Dịch ngay từ đầu đã đề cao nàng, an bài nàng
tới làm trợ lý bên cạnh Phùng Tĩnh Như, mục đích là muốn rèn luyện và bồi dưỡng
nàng, vì tiếp nhận công việc của Phùng Tĩnh Như mà chuẩn bị.
Nghĩ như vậy, Giản Quân Dịch đối với nàng còn có ơn tri ngộ, trong mắt không
khỏi toát ra ý cảm kích. Bả vai đột nhiên bị vỗ một cái, Tích Vân đi đến bên
cạnh nàng, nhìn nhìn bóng Giản Quân Dịch sắp đi vào thang máy, lại nhìn nhìn Mân
Huyên “Cô ngơ ngác nhìn chằm chằm Tổng Giám đốc như vậy làm gì? Hì hì, không
phải là cô đã sớm thầm mến Tổng Giám đốc đấy chứ…”
“Tích Vân, cô đừng nói lung tung, tôi chỉ là tùy tiện nhìn theo…” Mân Huyên
thu hồi ánh mắt, xoay người thẳng hướng đi tới bàn làm việc của mình.
Tích Vân đi theo sau, đến tựa vào bàn làm việc của nàng, oán trách vỗ vỗ Mân
Huyên “Quan hệ của chúng ta cũng đã thân thiết như vậy rồi, vậy mà chuyện lớn
như vậy cô lại gạt chúng tôi.”
“Tôi có chuyện gì… gạt mọi người?” Nàng bật nguồn điện máy tính, chỉ vào
chính mình, vẻ mặt ngơ ngác hỏi.
Biên tập mỹ thuật Tiểu Trầm cầm một xấp tư liệu đi qua, nháy mắt cười tủm tỉm
với nàng “Mân Huyên, theo lệ cũ hôm nay tan làm cô phải mời cơm mọi người đó
nha”
Nghe đến đó, nàng cuối cùng cũng hiểu ra ý tứ của bọn họ, không khỏi quay đầu
hỏi “Tích Vân, có lệnh điều động nhân sự mới gì à?”
“Ừ, cô đi ra thang máy mà không thấy sao?” Tích Vân nhíu mắt, chỉ tay ra
ngoài cửa “Thông báo dán ngay ngoài Văn phòng, tôi vừa ra khỏi thang máy là
thấy. Mân Huyên, chúc mừng cô! Cô là Phó Chủ biên trẻ nhất tòa soạn chúng ta
đấy…”
“Mân Huyên, cô đến chỗ tôi một chút.” Thanh âm Phùng Tĩnh Như truyền đến, cắt
ngang câu nói của Tích Vân.
“Vâng, Phùng tiểu thư.” Mân Huyên bất giác đáp lời, ngẩng đầu thấy Phùng Tĩnh
Như từ sau cửa văn phòng ló mặt ra, sau đó lại rụt trở về.
“Thật có lỗi, Phùng tiểu thư, tôi hôm nay hẹn tới sớm mà giờ đã muộn…”
Vừa đi vào văn phòng Phùng Tĩnh Như, Mân Huyên liền mở lời. Chỉ thấy Phùng
Tĩnh Như đang cố hết sức bê tập giấy tờ trên bàn đặt vào thùng giấy, nàng vội
vàng chạy qua “Phùng tiểu thư… cô không nên vận động mạnh, để tôi giúp cô.”
Nàng liếc mắt vào thùng giấy, đều là chút đồ dùng cá nhân, nhìn nhìn lại văn
phòng đã không còn bày nhiều đồ, xem ra Phùng Tĩnh Như sáng sớm đến đã thu dọn
khá ổn rồi.
“Đặt ở cửa là được rồi, một hồi ông xã tôi sẽ đến đón.” Phùng Tĩnh Như ý cười
trong trẻo hướng ra cửa, nói với theo Mân Huyên đang bê thùng giấy tới ngoài
cửa.
Phùng Tĩnh Như lấy khăn tay ra lau mặt, bàn giao cho nàng chút công việc cuối
cùng “Mân Huyên, cô đem đồ trên bàn cô vào đây, về sau nơi này chính là văn
phòng của cô. Còn nữa, lệnh điều động nhân sự đã có, cô chuẩn bị tài liệu cho
tốt, bốn mươi phút sau đi họp ở phòng họp tầng mười lăm.”
Mân Huyên bình tĩnh gật đầu, mỉm cười “Vâng”
“Đây chính là một buổi họp lãnh đạo tòa soạn, Tổng giám đốc có lẽ cũng sẽ
tham dự, anh ấy rất tín nhiệm cô, hy vọng cô nhận nhiệm vụ rồi từ nay về sau có
dịp thể hiện được hết năng lực, giúp tiền đồ sáng tạo của Thuần Mỹ càng phát
triển rộng khắp”
“Vâng, tôi sẽ cố gắng. Phùng tiểu thư, cám ơn cô thời gian vừa qua đã hết sức
giúp đỡ bồi dưỡng tôi.” Mân Huyên chân thành nhìn Phùng Tĩnh Như, ánh mắt dừng ở
cái bụng mang thai đã lớn của nàng “Chờ về sau cục cưng sinh, tôi sẽ tới thăm
hai mẹ con, đến lúc đó đừng quên trứng chim hồng của tôi.”
Phùng Tĩnh Như cúi đầu nhìn bụng mình, vui vẻ cười “Ha ha… Nhất định sẽ
không quên trứng chim hồng của cô.”
Một lúc sau, Phùng Tĩnh Như đã theo ông xã về.
Mân Huyên ở bàn làm việc cũ thu dọn đồ. Thỉnh thoảng có đồng sự lại chạy tới
chúc mừng nàng. Còn có mấy đồng sự giống biên tập mỹ thuật Tiểu Trầm lúc trước
đề nghị buổi tối nàng mời khách, nàng nhiệt tình đồng ý với họ.
Bốn mươi phút sau, nàng đáp thang máy đúng giờ đến tầng mười lăm. Nói đến
cũng buồn cười, nàng đến tòa soạn báo này đã một thời thời gian, trừ bỏ biết
người lãnh đạo trực tiếp của nàng là Phùng Tĩnh Như, còn lại như Trưởng tạp chí
hay Chủ biên, nàng đều chưa gặp mặt bao giờ.
Vào phòng họp, làm nàng chấn động là bàn hội nghị thật dài với hai gương mặt
trẻ tuổi ngồi trên, so với nàng không sai biệt lắm, chắc chỉ lớn hơn vài tuổi,
thoạt nhìn hoàn toàn không có dáng lãnh đạo. Chỉ khi nghe mọi người xì xào, nàng
mới biết được hai người kia đúng là lãnh đạo cấp cao của tòa soạn.
Trưởng tạp chí Lâm Hạo Ngôn với ánh mắt mông lung, nhìn qua khoảng ba tư ba
lăm tuổi. Mà chủ biên Trịnh Trác lại càng trẻ, so cùng Doãn Lạc Hàn không sai
biệt lắm. Bọn họ tuyệt không giống như tưởng tượng của nàng là người đàn ông
trung niên có chút tư tưởng cổ hủ.
Lâm Hạo Ngôn đẩy kính mắt lên trên sống mũi, tựa hồ nhìn ra sự kinh ngạc
trong mắt nàng “Lăng tiểu thư, tôi nghĩ cô hẳn là biết Thuần Mỹ là tạp chí dùng
người căn cứ vào năng lực làm việc dồi dào và sức sáng tạo vô cùng phong phú của
người trẻ tuổi.”
Những lời này Phùng Tĩnh Như cũng từng nói qua với nàng, Giản Quân Dịch không
căn cứ tuổi lớn nhỏ khi cân nhắc năng lực thủ hạ. Lâm Hạo Ngôn và Trịnh Trác
chính là ví dụ điển hình. Xem ra ánh mắt của nàng rất bất nhã rồi, nàng không
khỏi xấu hổ cười cười “Anh nói đúng, ý nghĩ của tôi quả thật có chút…”
“Lăng tiểu thư, chúc mừng cô thăng nhiệm chức Phó chủ biên. Cũng hoan nghênh
cô gia nhập đội chúng tôi.” Trịnh Trác vẫn trầm mặc đột nhiên giành lên tiếng
trước, kịp thời hóa giải sự xấu hổ của nàng.
Nàng không khỏi nhìn hắn nhiều hơn một chút. Trịnh Trác cười rộ lên, hai bên
má lộ ra hai núm đồng tiền. Nói sao thì nàng cũng không ngờ được hiện tại người
lãnh đạo trực tiếp của mình sẽ là người đàn ông trẻ tuổi rạng rỡ ánh mặt trời
như thế này.
“Tôi cũng thực vinh hạnh được gia nhập đội ngũ các anh, hy vọng về sau được
chỉ giáo nhiều hơn.” Nàng được làm việc với người cùng thế hệ, đã không còn
khuôn sáo trói buộc, nàng bắt đầu càng ngày càng chờ mong sự hợp tác tốt đẹp sau
này.