Tới giờ ăn trưa, Tích Vân thấy nàng không tiện đi lại liền gọi hai suất
cơm tới, hai người ngồi trước bàn làm việc cùng ăn cơm.
Tích Vân đứng dậy đi lấy nước, khi trở về đưa nàng một ly, nàng nhận lấy rồi
nói “Tích Vân, cô có bản đồ toàn tạp chí xã không?”
“Cô cần làm gì?” Tích Vân kéo ghế dựa ngồi xuống, hoài nghi nhìn nàng.
“Không quan trọng, chỉ cần nói cô có hay không thôi.” Mân Huyên uống một ngụm
nước, dùng ngữ khí lạnh lùng không chút do dự nói. Nàng hiểu tính cách Kỉ Tích
Vân, bao gồm cả việc làm thế nào để cô ấy nói cho nhanh, vì thế nàng nín cười
lạnh lùng nói. Muốn mỹ mãn thực hiện được kế hoạch, nàng nhất định phải biết rõ
điều này.
“Có…… Có……” Tích Vân vẫn đang nhai cơm, vội nói đến đứt quãng.“Được……..tôi…….
một hồi sẽ đi….. tìm giúp cô……”
“Ừ, cám ơn cô, Tích Vân.” Mân Huyên lúc này mới lộ ra khuôn mặt tươi cười,
cúi đầu bắt đầu ăn cơm, suy nghĩ bắt đầu bay lộn, không biết tối hôm qua người
kia có phải Chính Vũ hay không, nàng đã gọi cho hắn mấy lần đều không được,
chẳng lẽ hắn đã gặp chuyện gì sao?
Buổi chiều nàng băn khoăn không biết có nên gọi điện cho Kim Chính Vũ xem
điện thoại đã mở chưa hay không. Giả như điện thoại đã mở, Chính Vũ yêu cầu gặp
mặt, nàng đương nhiên nguyện ý đem sự tình nói rõ ràng, nhưng là hiện tại rơi
vào tình trạng như thế này, ngay cả đi đường cũng khó, cho nên vẫn là chờ đầu
gối đỡ thì liên hệ Chính Vũ sau vậy.
Chạng vạng tan tầm, Tích Vân nói muốn đưa nàng trở về, nàng cự tuyệt, nói dối
là đã có người tới đón. Tích Vân nghĩ người đến đón nàng là người Tích Vân đã
gặp vài lần dưới lầu_Chính Vũ, nên cũng không hỏi nhiều.
Chờ mọi người về gần hết, chỉ còn một vài đồng nghiệp ở lại tăng ca, nàng mới
mang theo túi xách chậm rãi về.
Nàng khập khiễng đi hướng đường cái, chợt nghe thấy ở đằng sau có người gọi
“Lăng tiểu thư …”
Là gọi nàng sao? Nàng quay đầu, nhìn thấy Từ Bang đang đứng cách nàng vài
bước.
Từ Bang nghiêng người, chỉ hướng chiếc Lamborghini bên cạnh “Lăng tiểu thư,
tổng tài mời cô vào trong xe.”
Nàng do dự một chút rồi cước bộ thong thả tới gần, nàng biết hắn không có ra
mặt là vì nơi này đối diện tạp chí xã, rất dễ gặp phải anh của Chỉ Dao.
Từ Bang giúp nàng mở cửa xe, nàng ngồi vào trong xe, cửa xe vừa đóng lại, một
cánh tay nháy mắt bá đạo ôm lấy thắt lưng của nàng, nàng lập tức rơi vào trong
một lồng ngực rắn chắc.
Hắn ôm nàng rất chặt, khuôn mặt tuấn tú hít nhẹ mùi thơm trên cổ nàng, nhẹ
thở trầm thấp tiếng nói “Vết thương của em thế nào rồi? Còn đau không? Tại sao
không ở nhà nghỉ ngơi lại chạy đi làm rồi?”
Hắn ôm nàng thật chặt, tựa hồ muốn đem nàng hòa vào cơ thể của hắn, nàng cố
hết sức nói “Đừng lo, tôi uống thuốc của đồng nghiệp đã đỡ nhiều rồi. Anh buông
tôi ra một chút được không, tôi sắp không thở nổi nữa rồi.”
Hắn buông lỏng tay một chút nhưng vẫn ôm nàng, trong đôi mắt lóe lên chút tức
giận “Chết tiệt, về sau mặc kệ em đi đâu đều phải nói cho anh biết, biết
không?”
“Biết rồi.” Nàng ngoan ngoãn trả lời, trong lòng gào thét, người này thật sự
là bá đạo, ngay cả nàng đi nơi nào đều phải quản, về sau có lẽ còn trang bị máy
theo dõi trên người nàng mất thôi.
Hắn than khẽ “Đã đói bụng chưa? Chúng ta đi ăn cơm Tây.”
Nghe vậy nàng vội lắc lắc đầu “Tôi không muốn ăn cơm Tây, nơi đó rất đông
người, chân tôi đi đứng không tiện.”
Hắn cúi đầu cười khẽ dụi dụi vào má nàng, hôn nhẹ đôi má hồng “Em yên tâm,
anh đã bảo Từ trợ lý bao trọn nhà hàng, sẽ chỉ có hai chúng ta, không có ai
khác.”
Người này cũng thật là hào phóng, nhưng nàng nhất định sẽ không vì chút ân
huệ nhỏ bé này mà cảm kích. Nàng mím môi nói nhỏ “Vẫn là thôi đi, tôi mệt rồi,
muốn về sớm một chút nghỉ ngơi. Bữa tối anh tìm người phụ nữ khác ăn cùng, tôi
tự về cũng được.”
Bàn tay đặt ở bên hông nàng hơi dùng lực hơn một chút, hắn ủ dột nói “Không
có người phụ nữ khác, em hiện tại là người phụ nữ duy nhất của anh.” * đấm
vào đầu ta cái =,= sao lại có người dễ thương như Hàn ca chứ >v
Thì ra là tức giận chuyện này, chuyện hắn có bao nhiêu người phụ nữ nàng căn
bản không quan tâm, nàng liếm liếm môi, nói theo hắn “Thật có lỗi, tôi nói lỡ
lời. Tôi làm việc cả ngày rất mệt rồi, tôi… thật sự muốn về nghỉ ngơi.”
Nàng đang muốn gỡ tay hắn ra xuống xe, ai ngờ tay hắn ôm chặt lưng nàng, bạc
thần nhẹ thở “Lái xe.”
Hắn vừa nói xong, Lamborghini lập tức khởi động, nàng vốn nghĩ hắn không quan
tâm đến lời mình nói sẽ cho xe chạy tới nhà hàng, kết quả xe lại dừng dưới lầu
khu căn hộ, nàng đẩy cửa xe muốn xuống, hắn lại bế nàng lên, vững chãi từng bước
từng bước đi vào.
Hắn ôm nàng vào trong căn hộ, sau đó đặt nàng xuống sofa. Nàng nghĩ đến hắn
nói về sau bữa tối đều do nàng phụ trách, liền định đứng dậy.
“Tôi đi làm bữa tối.”
“Chân của em không tiện, hôm nay bữa tối để anh làm.” Hắn ấn nhẹ bả vai nàng
xuống làm cho nàng ngồi trở lại trên sofa, đôi mắt lóe lên ý cười thần bí.
Hắn làm bữa tối? Nàng có chút không dám ngạc nhiên nhìn hắn, đại thiếu gia
như hắn lại có thể nấu nướng sao?
“Khi còn du học ở Mĩ, bữa tối đều là do anh tự chuẩn bị cả, em đợi một chút
sẽ được nếm thử tay nghề của anh.” Hắn nhàn nhã nói, cởi áo khoác, sau đó vén
hai ống tay áo sơ mi lên.
Nàng lăng lăng nhìn hắn, không thể tưởng tượng nổi Doãn Lạc Hàn tự cao tự đại
là thế mà lại nấu bữa tối cho nàng ăn.
“Em cứ nghỉ một chút đi, bữa tối một lát nữa là sẵn sàng.” Hắn sủng nịch nhéo
nhéo má nàng, xoay người đi hướng phòng bếp.
Nàng quay đầu, xuyên thấu qua lớp kính thủy tinh trong suốt nhìn hắn mở tủ
lạnh, tìm nguyên liệu bên trong, sau đó bắt đầu nấu nướng.
Hắn đã khoe khoang tài nghệ nấu nướng của hắn lợi hại như vậy, nàng thật tò
mò muốn nếm thử, dù sao lại không phải làm gì, chỉ cần đợi lát nữa là được ăn,
nàng cầm sách vở trên bàn bắt đầu học.
“Banhhhhhhh……” Tựa hồ là cái gì đó đã bị vỡ, nàng nghiêng người nhìn hắn cúi
xuống nhặt mảnh vỡ, sau đó lại quay lại nhìn nàng, vẻ mặt xấu hổ vội vàng quay
mặt đi nhặt tiếp.
Nàng vội vàng lớn tiếng nói “Đừng dùng tay, anh đi lấy cái chổi mà quét.”