“Từ trước tới giờ chị chưa bao giờ muốn tranh giành với em cái gì, sao em
lại có thể nghĩ như vậy?” Mân Huyên nhìn Ngải Phù, cảm thấy không thoải mái,
trước kia Ngải Phù chỉ là có chút kiêu ngạo ương ngạnh, không ngờ bây giờ lại
trở nên cực đoan như vậy.
“Còn nói nữa! Lăng Mân Huyên!! Chị cũng thật giỏi giả bộ đấy, một mặt thì
lén lút qua lại với đàn ông, một mặt lại tỏ vẻ thanh cao thuần khiết, thật đúng
là không biết xấu hổ……”
Ngải Phù càng lúc càng nói khó nghe, biết không thể thuyết phục được, Mân
Huyên kéo ghế chạy ra khỏi quán, cũng không quay đầu nhìn lại.
Nàng chạy cách quán khá xa, thở dốc….. Nhìn lại thấy Ngải Phù đuổi theo không
kịp ở phía sau cũng đang thở như nàng. Nàng thật không hình dung nổi, nếu Ngải
Phù đem chuyện của nàng nói cho mọi người biết….. hậu quả thật không lường trước
được……
Nghĩ đến đây, nàng không khỏi lo lắng, dựa vào cột đèn đường. Làm sao bây
giờ…….? Hiện tại phải làm sao chứ? Hay là thương lượng với Ngải Phù…… giữ kín
chuyện này……….
Không, không thể, nàng hiểu Ngải Phù, cô ấy được thúc thúc bao che và dung
túng từ nhỏ, rất ương bướng. Chỉ cần Ngải Phù đã muốn cái gì, mặc kệ người khác
nói gì nàng cũng đều sẽ không nghe.
Ngải Phù hiện tại đang nổi giận, chỉ có thể chờ nàng bình tĩnh sau bàn lại
vậy……. Nàng lắc đầu thở dài, xoay người hướng tạp chí xã tiến đến.
Cả buổi trưa nàng đều lo sợ không thôi, sợ Ngải Phù sẽ làm chuyện gì, cho tới
khi nhìn đồng hồ máy tính báo năm giờ, nàng chộp lấy túi xách, chào Kỉ Tích Vân
ở lại tăng ca một tiếng, chạy ra khỏi văn phòng, vội vàng đáp thang máy.
Chính Vũ nói muốn tới đón nàng, khi thang máy sắp xuống đến lầu một, nàng vỗ
ngực, làm hít sâu vài cái… Là nàng có lỗi với hắn, hôm nay vô luận thế nào cũng
phải cứng rắn quyết tâm chia tay, sau đó hắn muốn đánh nàng hay mắng nàng, nàng
cũng sẽ đều không oán hận. Nàng thầm nghĩ nếu hắn biết chân tướng mọi chuyện,
hắn cũng sẽ đề nghị chia tay thôi.
Hắn sở dĩ ở lại Trung Quốc là vì nàng, hoàn toàn là vì nàng, sau chuyện này
chắc hắn sẽ không tiếp tục ở lại mà sẽ quay về Hàn Quốc, cứ như vậy, có lẽ hắn
vĩnh viễn cũng không biết nàng đã làm chuyện có lỗi với hắn, tổn thương nàng
dành cho hắn hẳn sẽ là thấp nhất có thể…..
Trước mắt đây là việc duy nhất nàng có thể làm, chỉ mong hắn có thể hiểu được
của tâm ý của nàng.
Nàng bước nhanh ra ngoài, nhìn quanh tìm xe Chính Vũ, tâm tình rối loạn,
nhưng nàng chẳng thấy gì. Đang giờ tan tầm cao điểm, có lẽ Chính Vũ còn trên
đường.
Nàng cầm túi xách, kiên nhẫn chờ đợi, thời gian chậm rãi trôi qua, nửa giờ
sau, nàng vẫn là không thấy chiếc xe quen thuộc, nghĩ đến việc hắn vẫn thường
xuyên chờ nàng, dù sao hôm nay nàng cũng không có việc gì, chờ hắn một chút cũng
không sao.
Sắc trời tối dần, hai chân mất dần cảm giác vì lạnh, nàng chà chà chân, duỗi
ra lại co vào, lấy điện thoại nhìn đồng hồ, đã qua hai giờ rồi mà vẫn không thấy
Chính Vũ đâu…
Nàng lấy điện thoại bấm dãy số điện thoại của hắn, lại nghe thấy tiếng nói
“Không liên lạc được….”, nàng ngẩng đầu xung quanh, ngoài một hai người trực đêm
đã sớm không còn ai.
Rất có khả năng Chính Vũ bộn bề nhiều việc nên quên hẹn, chắc 1 hồi sau hắn
sẽ gọi lại khi thấy cuộc gọi nhỡ của nàng, đến lúc đó gặp mặt cũng không
muộn……….. Nghĩ như vậy, nàng cất bước đi.
Hơn mười phút sau, nàng về tới dưới căn hộ, ngẩng đầu nhìn lên tòa nhà cao
tầng trước mắt, nàng khẽ nheo mắt, đến tầng mười bảy thì dừng lại, ngó sang cái
cửa sổ thứ hai, đèn sáng, như vậy chứng tỏ hắn đã về.
Nhớ tới hắn nói yêu cầu nàng nấu bữa tối, nàng xoay người lại, chạy tới trung
tâm thương mại.
Bốn mươi phút sau, nàng mang theo túi nguyên liệu đã mua trở lại căn hộ, túi
plastic trong tay quá nặng, nàng cứ chuyển từ tay này qua tay kia.
Đến cửa, nàng đang tìm thẻ quẹt thì đột nhiên cửa mở ra , Doãn Lạc Hàn xuất
hiện ở trước mặt.
Quần áo thể thao màu đen thư thái, khóa áo kéo lửng lộ ra chiếc cổ đàn ông
với làn da màu đồng, sâu thẳm ánh mắt nhìn chằm chằm nàng. Vẫn giống hôm qua,
hơn 6 giờ hôm nay hắn đã về, mang theo công việc chưa xử lý xong vào thư phòng
làm việc đợi nàng về.
Đợi mãi vẫn chưa thấy nàng đâu, hắn không tập trung được vứt đống văn kiện
sang một bên, rảo bước tới phòng khách, căng tai lắng nghe từng tiếng động nhỏ
bên ngoài. Không biết nàng hiện tại cùng Chính Vũ nói chuyện thế nào, nhưng tâm
ý của Chính Vũ hắn hiểu rất rõ, chỉ lo chia tay sẽ không dễ dàng như vậy.
Mấy ngày nay, hắn cũng rất mâu thuẫn, từ nhỏ đến lớn Chính Vũ đã xem hắn như
là anh trai, hắn biết Chính Vũ thích nàng suốt năm năm, hắn cũng vốn chỉ muốn
trả thù nàng, nhưng lại không kiểm soát được mình, thân thể như không tuân theo
mệnh lênh của hắn, hắn không thể chấp nhận bất kì ai khác ngoài nàng, hại hắn
hằng đêm lại mơ thấy ác mộng, chỉ có ở bên nàng hắn mới có thể yên bình trong
giấc mộng, chỉ có ở bên người nàng, hắn mới yên tâm mà ngủ.
Hắn mãnh liệt muốn thân thể của nữ nhân này. Nhưng hơn cả, hắn còn tham lam
muốn luôn cả lòng dạ của nàng nữa….
Hắn mua căn hộ gần công ty nàng để lấy lòng nàng. Lần này hắn đã không còn
lảng tránh tình cảm của mình nữa, ngược lại hắn muốn chiều chuộng yêu thương
nàng.
Hắn vui mừng nhận ra nàng cũng không chán ghét hắn, thấy hắn không ăn sốt cà
chua, nàng hiểu ý lấy cho hắn lấy bơ lạc mới mua, sau đó rất dịu dàng làm
sandwich cho hắn.
Cầm miếng sandwich nàng làm, hắn chợt giật mình phát hiện mình đang ngồi thừ
không ăn, chỉ say đắm nhìn người con gái trước mắt, nghĩ đến nàng giờ phút này
đang ở bên mình, trong lòng bỗng ấm áp vô cùng, tựa như băng giá trong tim đang
từng chút từng chút một tan chảy.
Hắn không biết tương lai sẽ như thế nào, hắn cũng không muốn nghĩ tới Chỉ Dao
và Chính Vũ. Hắn chỉ biết mình sẽ không rời xa nàng, một chút cũng không.