Bận rộn suốt một ngày, khi trở lại văn phòng đã là bốn giờ chiều, nàng
ngồi trên ghế, xoay người xoa chân đi giày cao gót, chạy một ngày, hiện tại hai
chân đau muốn chết.
Đến giờ tan tầm, nàng đang cất đồ, chợt nhớ tới tối hôm qua Chính Vũ nói hôm
nay sẽ đón nàng tan tầm, nhẹ nhàng cắn môi dưới, nàng hiểu chính mình đã không
còn có tư cách ở bên hắn, vẫn là cùng hắn nói rõ ràng, đau một lần còn hơn đau
mãi mãi, cứ như vậy lừa gạt hắn, chẳng bằng chia tay.
Xuống lầu, nàng không thấy hắn, cũng chẳng thấy Ferrari đỏ đâu. Nàng nhìn
trái nhìn phải, xác định hắn hôm nay không có tới, khả năng hắn hôm nay bề bộn
nhiều việc, như vậy cũng tốt, để nàng có thời gian tỉnh táo lại, ngẫm lại nên
nói với hắn như thế nào, tìm một tối thích hợp nói một cách ít gây thương tổn
nhất.
Nàng theo bản năng sờ vào túi, nhớ tới tan tầm phía bên nhân sự đã phát cho
mỗi người một phong bì, Kỉ Tích Vân nói bên trong này là tiền lương và tiền
thưởng của tháng này. Nàng cười cười, dù sao tiền lương của mình cũng không
nhiều lắm, vì thế tùy tay cất luôn vào trong túi.
Đi trên con đường náo nhiệt, nàng rẽ vào một góc đường, bên kia là chỗ máy
rút tiền. Lấy trong túi ra thẻ, nàng nhập mã vào, tiếp theo thấy được một chuỗi
con số không thể tưởng tượng được, so với nàng vốn tưởng gấp tới 5 6 lần, đây
thật sự là tiền lương của nàng sao? Giản Quân Dịch không phải đã nói trợ lý Phó
Chủ biên tiền lương rất ít sao? Nếu theo nàng nghĩ, con số này phải tương đương
với tiền lương của Phó Chủ biên Phùng Tĩnh Như.
Đến tột cùng là chuyện gì vậy? Tay nàng bất động, không thể ấn xuống
được.
Những người xếp hàng đợi sau nàng đã có chút không kiên nhẫn “Tiểu thư, phiền
cô nhanh lên được không? Tôi đang rất vội.”
“À, vâng.” Nàng lấy lại bình tĩnh, mau chóng rút ra một ít tiền, hết thảy chỉ
có thể chờ ngày mai đi làm hỏi lại .
Đi ra ngoài, di động trong túi vang lên, nàng luống cuống tay chân đem chi
phiếu bỏ trong túi, lại tìm di động, thấy báo người gọi là Kim Chính Vũ.
Nàng vừa ấn nghe, Chính Vũ vui mừng tiếng nói liền truyền đến “Mân Mân, em
đang làm gì vậy? Lĩnh tiền lương đi. Đừng quên mời tôi ăn đó.”
“Cậu như thế nào lại biết tôi lĩnh tiền lương vậy?” Nàng không khỏi hỏi, tiểu
tử này có mắt thần sao? Hay là hắn theo sau nàng từ tạp chí xã, nàng kinh ngạc
quay người tìm xung quanh nhưng không tìm được thân ảnh hắn.
Microphone bay tới tiếng cười của hắn “Tôi đương nhiên là biết rồi, hôm nay
là mùng mười, các công ty đều phát tiền lương vào hôm nay.”
Tiểu tử này đã dọa nàng nhảy dựng một phen, nàng nuốt nuốt nước miếng, bình
tĩnh một chút “Chính Vũ, cậu không phải nói hôm nay tới đón tôi tan tầm
sao?”
“Ừm, Mân Mân, hôm nay tôi bận một chút. Vậy tôi gọi bí thư đem xe tới đón em
tới công ty tôi, đợi tôi làm xong việc sẽ đi ăn cùng em, được không?”
“Như vậy a …….” Nàng ngập ngừng, nàng cũng không muốn sẽ như hôm qua trong
phòng nàng lại xuất hiện Doãn Lạc Hàn, như vậy sẽ chỉ làm nàng xấu hổ và áy náy
với Kim Chính Vũ.
“Mân Mân, tôi hôm nay không đi đón được em, em không phải là tức giận đó chứ?
Tôi………..”
“Không phải, Chính Vũ, tôi hôm nay cũng rất mệt, có lẽ về sớm nghỉ ngơi cũng
tốt.”
“Vậy cũng được, em về sớm nghỉ ngơi, hôm sau còn đi làm nha. Ngày mai buổi
chiều đúng giờ tôi sẽ đón em, tuyệt không nuốt lời.”
Hắn ở đầu kia điện thoại cam đoan, nàng cười khổ “Được, ngày mai tôi mời cậu
đi ăn.” Cũng là bữa tối cuối cùng, nàng trong lòng lặng yên nói.
Trên đường về, nàng đi ngang qua trung tâm thương mại, nghĩ đến bữa tối còn
chưa chuẩn bị gì, lập tức đi vào, mua chút tôm tươi bóc vỏ, huệ nhân và chút
nguyên liệu nấu ăn, quyết định hôm nay buổi tối một người tùy tiện ăn một chút,
làm một bát soup huệ nhân thật là ngon.
Trở lại nhà trọ, bên trong im lặng, hắn quả nhiên không trở về, như vậy cũng
tốt, nàng đỡ mất tự nhiên, nàng mang theo túi đồ vào phòng bếp.
Không quá một hồi, phòng bếp liền dậy lên một mùi thơm vô cùng hấp dẫn, nàng
xem nồi soup huệ nhân, vặn nhỏ lửa dần, chỉ cần khoảng hai mươi phút nữa là có
thể ăn rồi.
Nàng đi vào phòng khách, chạy đến chỗ hành lý, lấy mấy quyển sách, cuối tuần
sau còn phải thi tốt nghiệp.
Nàng nhìn phòng khách còn có mấy cánh cửa, tò mò chạy tới mở một cánh cửa ra
xem, một gian là phòng ngủ, một gian là phòng khách, còn có một gian là thư
phòng, cuối cùng là một gian tài liệu.
Nguyên bản nàng muốn ôm sách vở đi vào thư phòng, lại nghĩ đến phòng bếp còn
đang nấu, cuối cùng nàng lại ngồi trên sô pha xem sách vở.
Đang chăm chú xem, nàng theo thói quen muốn tìm tư liệu liền quờ tay phải tìm
cái máy tính, kết quả tay phải trống rỗng, nàng định thần, nhớ lại đây đã không
còn là phòng trọ của mình, lắc đầu cười bất đắc dĩ.
Nàng bỏ lại sách vở, chạy tới chỗ hành lý, quả nhiên chiếc máy tính cũng ở
trong đó.
Nàng đang quay người định về sô pha, bỗng có tiếng “Kẹt….” vang lên, có người
từ bên ngoài cửa điện tử vào.