“Mân Huyên, năng lực của cô tôi đã tận mắt nhìn thấy, vì thế, tôi rất tin
tưởng vào sự lựa chọn của mình.” Phùng Tĩnh Như buông chén xuống, dựa vào ghế
“Nếu không có gì thay đổi, người của bộ phận nhân sự mấy ngày nữa sẽ tới, cho
nên từ giờ tới lúc đó tôi sẽ bàn giao công việc lại cho cô, cô cần để ý một
chút, về sau làm việc chỉ cần không chú ý sẽ rất dễ mắc lỗi đó.”
Dựa vào cửa ban công, Mân Huyên đầu óc trống rỗng, nàng hoàn toàn không dự
đoán được Phùng Tĩnh Như sẽ đề cử chính mình, nàng mới đến được có hai tháng,
thật sự khó tin đây lại là chuyện thật.
Quay trở lại đến bàn làm việc, Kỉ Tích Vân chạy đến, nhìn thấy bộ dáng sững
sờ của Mân Huyên, nhịn không được hỏi “Mân Huyên, cô làm sao vậy? Trông cô lạ
lắm.”
“Không sao, tôi đang nghĩ đến công việc Phùng tiểu thư vừa giao phó thôi.”
Mân Huyên quay đầu lại, lắc lắc đầu, nàng hiện tại không thể đem chuyện này nói
cho Tích Vân, bên phòng nhân sự còn chưa có thông cáo gì, nếu không may cuối
cùng Phó chủ biên lại không phải là nàng, đến lúc đó chẳng phải là thực xấu hổ
đi.
“Mân Huyên, cô biết gì không?” Kỉ Tích Vân đột nhiên vẻ mặt thần bí tiến gần
đến nàng thì thầm “Hiện tại trong văn phòng có tin đồn, nói là Phùng Tĩnh Như từ
chức, cô ấy đề cử cô thay thế. Vừa rồi có phải cô ấy nói với cô chuyện này
không?”
Không ngờ tin tức lại truyền nhanh như vậy, nhìn bộ dáng Kỉ Tích Vân dường
như rất muốn biết, Mân Huyên miễn cưỡng cười cười, rốt cuộc có nên nói cho Tích
Vân biết không đây, tốt hơn có lẽ vẫn nên giữ kín, để chuyện này lan ra ngoài
chưa chắc đã tốt.
Nàng lắc lắc đầu, dùng tiếng nói bình tĩnh nói “Không có, tôi không thấy cô
ấy nói gì đến chuyện này.”
“Ồ, chuyện này cô ấy lẽ ra phải đích thân nói với cô mới đúng, nói như vậy,
có lẽ chuyện tôi nghe được chỉ là tin đồn vô căn cứ.” Kỉ Tích Vân nói thầm vài
câu, ngồi trở lại vị trí của mình.
Cũng may đã đuổi được Tích Vân, nàng dùng sức thở ra một hơi, vỗ vỗ hai má,
hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều, mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên thì
hơn.
Tới gần giờ tan tầm, tâm trạng của nàng không hiểu sao có chút khẩn trương,
trong lòng bàn tay ứa ra mồ hôi, dùng khăn tay lau vài lần, không hiểu tại sao
lại như vậy.
Kim Chính Vũ nói sẽ đến đón nàng, hiện tại thời gian còn có năm phút đồng hồ,
không biết hắn có tới không, nếu hắn cùng nàng ăn bữa tối, sau lại muốn lên nhà
nàng hoặc tiễn nàng đến lầu, không may đụng phải Doãn Lạc Hàn chẳng phải sẽ có
chuyện lớn sao? Chẳng lẽ vì lo nghĩ chuyện này mà nàng mới hoảng sợ như vậy?
Văn kiện trên tay đã làm gần xong, nàng dọn dẹp bàn làm việc, có vài đồng
nghiệp đã đứng dậy, thời gian vừa vặn đến giờ tan tầm.
Đóng máy tính, cầm lấy túi, cùng Kỉ Tích Vân đáp thang máy đi xuống lầu, cánh
tay bị dùng sức túm vài cái, Kỉ Tích Vân hưng phấn thanh âm truyền đến.
“Mân Huyên, cô xem, là người lần trước đưa cô đi làm, nhất định là bạn trai
của cô rồi!”
Mân Huyên nhìn soái khí thân ảnh dựa vào xe thể thao, không khỏi lộ ra khuôn
mặt tươi cười, tiểu tử này đến thật đúng giờ.
“Bạn trai tôi cũng đến đón, vậy tôi đi trước đây.” Kỉ Tích Vân vẫy vẫy tay
với nàng, như con chim nhỏ chạy vội tới thân ảnh cách đó không xa.
“Tạm biệt!” Mân Huyên một bên đáp lại Kỉ Tích Vân, một bên chạy hướng Kim
Chính Vũ.
Khi nàng cách hắn chỉ còn vài bước chân, hắn đột nhiên chạy lại, ôm chặt lấy
nàng “Mân Mân, tôi rất nhớ em!”
“Chính Vũ, ở đây không tiện, sẽ bị người ta nhìn thấy đó.” Nàng nhẹ nhàng đẩy
hắn ra, lại sợ hắn tức giận, vội vàng chuyển đề tài “Tôi đói rồi, chúng ta đi ăn
cơm đi.”
“Vậy chúng ta đi ăn bữa tối lãng mạn nào.” Kim Chính Vũ mở cửa xe cho nàng,
chờ nàng ngồi vào, đóng cửa, lại sang bên kia xe ngồi vào ghế lái, khuôn mặt
tuấn tú hoàn mỹ tươi cười “Mân Mân, mấy ngày nay không gặp, em có nhớ tôi không
?”
“Hoàn hảo!” Nàng không yên lòng trả lời, hiện tại nàng lo lắng nhất chính là
Doãn Lạc Hàn kia, nghe khẩu khí buổi sáng của hắn, hắn đêm nay chắc chắn lại
muốn đến nhà nàng ngủ.
“Da mặt thực là dày mà!” Nàng bất mãn khẽ lẩm bẩm, hiện tại Doãn Lạc Hàn thay
đổi làm nàng có chút khó hiểu, hắn không phải rất ghét nàng sao? Như thế nào
hiện tại chẳng khác gì tên vô lại, mỗi đêm đều tới nhà nàng, thật sự là làm cho
người ta không hiểu được mà.
“Mân Mân, em nói gì vậy?” Hắn nhìn nàng một cái, trong mắt lướt qua một tia
nghi hoặc.
“Không có gì.” Nàng thè lưỡi, hiện tại ở bên Kim Chính Vũ, như thế nào lại
nghĩ tới tên ma quỷ kia chứ.
Ăn xong, nàng không muốn để Kim Chính Vũ và Doãn Lạc Hàn có cơ hội gặp mặt,
kiên quyết muốn tự về, Kim Chính Vũ đương nhiên không đồng ý, nói con gái một
mình ở ngoài đường buổi tối không an toàn, nhất quyết lái xe đưa nàng về.
“Mân Mân, tôi hỏi em có nhớ tôi không, em lại trả lời là hoàn hảo. Em thật sự
không có cảm giác gì với tôi sao?” Kim Chính Vũ cụp mi mắt, giọng nói có chút cô
đơn.
“Không phải vậy, Chính Vũ, tôi không có ý này, cậu không cần nghĩ nhiều.”
Nàng đau đầu lấy tay vỗ về, nàng đã nói muốn thử cố gắng thích hắn, đương nhiên
nàng sẽ giữ lời.
“Nói cho tôi biết, em rốt cuộc có cảm giác gì với tôi không?” Hắn trong suốt
ánh mắt có chút ý tứ hàm súc, hai tay nắm chặt tay lái “Tại sao đến tận bây giờ
vẫn chưa nhận lời tôi? Chẳng lẽ em đã yêu người khác ư?”
“Không có, không giống như cậu nói.” Nàng lớn tiếng phản bác, nhưng là âm
lượng nói ra lại làm nàng giật mình, tựa hồ toát ra vài phần lo lắng.
Nàng nhìn được Kim Chính Vũ ánh mắt bất chợt có chút ảm đạm, hắn cũng nhìn ra
sự khác thường của nàng.
Nàng định giải thích, nhưng là hắn lại mở miệng trước “Thì ra đúng là như
vậy, điện thoại nặc danh kia là nói thật.”
“Điện thoại nặc danh? Điện thoại nặc danh gì?” Nàng không hiểu hỏi, ý niệm
trong đầu chợt lóe, sẽ không là Lăng Ngải Phù gọi điện thoại nặc danh cho Kim
Chính Vũ đi.
“Nói cho tôi biết là ai? Tôi có điểm gì kém người đó?” Kim Chính Vũ tức giận
nói, vừa lúc xe đến lầu.