“Không thành vấn đề.” Hắn vô cùng thân thiết cúi xuống gần mặt nàng “Tôi
sẽ lập tức quay lại.”
Nàng đi đến cái góc đã hẹn, đến đó rồi mới thấy nơi này đúng là một vị trí
tốt, từ nơi này nhìn ra, có thể nhìn thấy Chỉ Dao khoác tay Doãn Lạc Hàn, không
ngừng nghênh đón tân khách, Chỉ Dao như con chim nhỏ nép vào người Doãn Lạc Hàn,
mà tên kia vẻ mặt cũng sáng lạn vui vẻ vô cùng.
Vốn nghĩ rằng chỉ cần nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Chỉ Dao, nàng cũng sẽ
vui vẻ, bởi vì nàng rốt cục có thể không cần áy náy đối mặt với hảo hữu, hoàn
toàn không ngờ nhìn Chỉ Dao cùng Doãn Lạc Hàn vui vẻ nhu hòa bên nhau, giống như
một tầng mây đen bao lấy nàng, ngực thoáng chốc cảm thấy đau nhói.
Vì cái gì? Vì cái gì lại có loại cảm giác này? Nàng liều mạng lắc đầu, bất
giác lấy tay chặn lên ngực, lùi từng bước.
Nàng là đang ghen với Chỉ Dao sao? Có lẽ nào lại như vậy? Nàng như thế nào
lại có thể ghen tỵ với hảo hữu của chính mình? Chỉ Dao có được hạnh phúc, nàng
lẽ ra phải cảm thấy vô cùng vui vẻ mới đúng, như thế nào lại cảm thấy ghen
tỵ?
“Mân Mân, em đau bụng phải không?” Một bàn tay đỡ lấy cánh tay của nàng,
thương tiếc thanh âm kéo đến, Kim Chính Vũ trong tay nâng một đĩa điểm tâm, ánh
mắt nhìn về động tác của nàng, lại nghĩ nàng đang bị đau bụng.
“Phải, đúng vậy, có thể là vì tôi đói nên bụng mới đau như vậy.” Nàng cắn
môi, đơn giản tiếp nhận cái đĩa trong tay hắn, dùng muỗng nhỏ xúc một miếng điểm
tâm bỏ vào miệng, có thể là ăn quá mau, bị nghẹn lại ho khan.
“Mân Mân, cứ ăn từ từ thôi, ăn hết rồi tôi lại đi lấy cho em.” Kim Chính Vũ
mềm nhẹ , khẽ vỗ vỗ nhẹ vào lưng nàng.
“Ưm… tôi biết rồi……” Nàng hàm hồ đáp ứng, tay phải vô thức xúc từng thìa nhỏ
lên miệng, ngực giống như bị đập mạnh một cái, trống rỗng để gió lạnh thổi vào,
nàng chỉ muốn ăn để bù đắp chỗ trống ấy.
Không đến hai phút, nàng đã ăn hết đĩa điểm tâm, Kim Chính Vũ hơi nhướn mày,
không vỗ vỗ lưng nàng nữa, tay nhận lấy cái đĩa “Mân Mân, xem ra hôm nay em rất
đói. Không cần vội, tôi lại đi lấy cho em chút thức ăn, tiện thể sẽ lấy luôn cho
em một ly nước chanh.”
“Được.” Nàng miễn cưỡng cố gắng tươi cười, nhìn hắn rút trong túi ra khăn tay
lau miệng cho nàng “Chính Vũ, cám ơn cậu.”
“Chăm sóc người mình yêu là chuyện đương nhiên mà.” Hắn cười khẽ, nhéo má
nàng, xoay người đi đến bàn ăn phía xa xa.
Nàng ngơ ngác, ánh mắt vô tình nhìn thấy thúc thúc ở cửa, Ngải Phù ăn mặc
khêu gợi đang bám lấy khuỷu tay hắn, nàng dự đoán quả nhiên đúng, bọn họ đối với
sự kiện như thế này làm sao có thể chịu lép vế.
Vừa tiến vào đại sảnh, Ngải Phù đã xoay mặt nhìn quanh bốn phía tựa hồ như
đang tìm cái gì.
Lúc này, tin nhắn của Thiếu Đằng đột nhiên nhảy ra trong óc, Ngải Phù gần đây
liên tục điều tra tin tức của nàng, cũng tuyên bố đêm hôm nay sẽ cho nàng đẹp
mặt.
Nàng không sợ Ngải Phù, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc bị Ngải Phù tìm được, lại
phải nghe những lời khó chịu kiêu ngạo ương ngạnh đó, nàng liền quyết định tránh
mặt đi.
Nàng đi bộ sang bên trái, chỗ đó hơi khuất, ít ai để ý, gió nhẹ quất vào mặt,
trước mặt là một ban công rộng lớn, vừa vặn trong lòng có chút nặng nề, hiện tại
đi hít thở không khí cũng tốt.
Nàng đang đi xuống dưới xem, đột nhiên cảm giác được sau lưng có một hơi thở
nhẹ, xoay người lại, mắt mở to một chút kinh ngạc, nhưng nhanh chóng liền khôi
phục trấn định.
“Anh tới làm gì?” Nàng lặng lẽ lui một bước nhỏ.
Hắn không nói một lời, đôi môi gắt gao mím lại, khuôn mặt lạnh lùng phức tạp,
lặng yên không một tiếng động đi hướng nàng.
Nàng cảnh giác trừng mắt nhìn hắn, người này vừa rồi theo dõi chính mình sao?
Hắn hiện tại tìm đến nàng, sẽ không lại nhàm chán nói chút châm chọc khiêu khích
đi.
Đối mặt với ánh mắt đầy đề phòng của nàng, hắn bước tới cách nàng hai bước
rồi ngừng lại, khẽ nhíu mày kiếm nồng đậm, hai tay miễn cưỡng đút vào túi “Chúng
ta có thể nói chuyện được không?”
Ánh mắt hắn nhìn nàng đã không còn quỷ dị, tiếng nói lại ấm áp, dù vẫn có hơi
chút áp bức quen thuộc.
Nàng kinh ngạc một hồi, không biết hắn lại đang đùa cái gì, quyết định trước
hết phối hợp với hắn, xem hắn nói cái gì rồi quyết định sau.
“Anh nói đi, tôi đang nghe.” Nàng ôn hoà nói.
Hắn khẽ mím môi, đôi mắt có chút phức tạp khổ sở. Nữ nhân này đối với hắn đã
có ảnh hưởng quá lớn, vượt xa so với hắn tưởng tượng, xem ra hắn đã bị mê hoặc,
hơn nữa trúng loại mê hoặc này hắn rất khó khống chế được chính mình.
Nếu không tại sao khi nàng tiến vào đại sảnh, Chỉ Dao bên cạnh hắn cũng không
chú ý nữa, liếc mắt một cái liền thấy được nàng, khuôn mặt thanh lệ nhã nhặn nổi
bật, lễ phục dạ hội hơi trễ ngực làm nàng lộ ra da thịt phiến tuyết sáng mịn
cùng đôi chân dài thon đẹp mê người, vạt váy theo chân nàng khẽ đung đưa, phong
tình dào dạt mê người.
Không thể phủ nhận, nàng như vậy thật sự là chết tiệt hấp dẫn ánh mắt mọi
người.
Hắn âm thầm nói cho chính mình, nữ nhân này đối với mình chẳng là gì cả,
chẳng có gì để lưu luyến .
Hắn cố gắng gạt hình ảnh nàng ra khỏi đầu, tiếp tục cùng Chỉ Dao chuyện trò
vui vẻ, thấy Chính Vũ kéo tay nàng cùng nhau đi tới, tâm hắn không hiểu vì sao
lại rất đau.
Sau đó lại chính miệng Chính Vũ nói chuyện bọn họ kết giao là thật, mắt thấy
bọn họ ăn ý nhìn nhau, cảm giác ghen tị không thể ức chế giống như độc xà tràn
vào tâm can hắn.
Phút chốc, một ý nghĩ sáng rõ trong đầu hắn, hắn bi ai phát hiện, có lẽ hắn
đối với nữ nhân này sớm đã không nên có tình cảm, hắn đã từng có được nàng, lại
luyến tiếc buông tay, cho nên mới phải nhìn đến nam nhân khác có được nàng, toàn
bộ thể xác và tinh thần ghen tị nổi cơn điên.