“Thực xin lỗi, tổng giám đốc.” Ôn Nhược Nhàn vội vàng tạ lỗi, thân là thư kí
lâu năm của tổng tài tập đoàn Đường Thịnh, nàng biết rõ, nhận sai đúng lúc đúng
chỗ trước mặt thủ trưởng là nguyên tắc cơ bản nhất, cho dù cô đến muộn là vì có
chuyện khẩn cấp phải giải quyết, cô cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng mà
thôi.
“Lên xe.” Quý Dương bỏ xuống một câu, cất bước vào trong xe ô tô, nàng đành
phải kiên trì ngồi xuống ghế cạnh tay lái.
Nàng không biết phải đi đến đâu, đành phải nhìn khuôn mặt nghiêng của Qúy
Dương, không lên tiếng nữa, đợi đến khi xe ô tô đi vào một ngõ nhỏ miễn cưỡng
mới có thể đi vào, nàng vẫn không rõ vì sao lại thế này.
Quý Dương xuống xe, quay đầu nhìn Ôn Nhược Nhàn vẫn còn ngồi bên trong, hơi
cao giọng ra lệnh: “Thư kí Ôn, xuống xe.”
“Ồ, vâng.” Nàng đẩy cửa xe, cuống quít bước xuống, bước nhanh đến chỗ
hắn.
“Chúng ta phải tìm được một người mở khóa ở gần đây.” Quý Dương lầm bầu lầu
bầu, hết nhìn đông lại nhìn tây quanh ngõ nhỏ.
Ôn Nhược Nhàn lấy ra một quyển sổ danh thiếp trong cặp đựng công văn, động
tác thuần thục tìm kiếm, “Tổng giám đốc, nếu ngài muốn tìm người mở khóa, tôi có
biết một công ty chuyên mở các loại khóa, lần trước két sắt của tổng tài cũng do
công ty này phái người chuyên nghiệp đến mở.”
Quý Dương liếc mắt vài lần, hơi lo lắng, “Ừm, vậy cô gọi điện thoại bảo người
ta lập tức lại đây.”
“Vâng.” Ôn Nhược Nhàn khép quyển sổ lại, nhanh chóng gọi điện thoại cho đối
phương.
Quý Dương nhìn nàng, thấy nàng nói chuyện khoái trá với đối phương xong xuôi,
lại nói thêm mấy câu muốn người ta phải cam đoan đến được đây trong thời gian
ngắn nhất, mà sự thật chứng minh, khi người được công ty mở khóa thở hổn hà hổn
hển đứng trước mặt bọn họ, trước sau chỉ tốn không đến năm phút đồng hồ, thật
không khó nhìn ra hiệu suất làm việc của nàng quá mức hoàn mỹ, khó trách tên
Doãn Lạc Hàn kia lại có thể trọng dụng nàng rất nhiều năm.
Được Qúy Dương dẫn dắt, nhanh chóng tìm thấy căn phòng mà Doãn Lạc Hàn đã
viết địa chỉ lên giấy, nhân viên mở khóa loay hoay một lát với cánh cửa chống
trộm rồi nhanh chóng mở được.
Sau khi Quý Dương yêu cầu người mở khóa nhanh tay nhanh chân lắp một ổ khóa
mới, Quý Dương vừa nói với Ôn Nhược Nhàn vừa đẩy cửa đi vào, “Thư kí Ôn, cô đi
tìm di động của cô ấy đi.”
Vốn ai cũng nghĩ trong phòng sẽ không có một bóng người, không ngờ lại thấy
một thân ảnh đang cuộn mình trên sô pha, cô ấy hiển nhiên đã bị tiếng mở khóa
cùng tiếng nói chuyện của bọn họ làm bừng tỉnh, đang xoa xoa hai mắt sương mù
ngồi dậy.
Gặp cánh cửa chống trộm mở lớn, lại nhìn thấy có người tới, hai trong mắt Chỉ
Dao trừng lớn, “Quý Dương, thư kí Ôn, hai… Hai người sao lại vào được? Lại còn
bảo người phá khóa?”
Xong thật rồi, Quý Dương và Ôn Nhược Nhàn hai mặt nhìn nhau, thầm than vãn
sao Chỉ Dao lại có thể ở chỗ này, bọn họ biết chuyện của Doãn Lạc Hàn rõ như
lòng bàn tay, cũng biết chuyện giữa Doãn Lạc Hàn và Lăng Mân Huyên tuyệt đối
không thể để Chỉ Dao biết được.
“À ừm… Đúng vậy, anh trở lại vì muốn lấy mấy thứ cho Mân Huyên.” Hắn không
quen không biết Mân Huyên, lí do này nói ra thật sự rất không lọt tai, Quý Dương
vỗ vỗ cái trán phát đau, âm thầm oán hận tên tiểu tử Doãn Lạc Hàn ném cho mình
một mớ bùng nhùng.
“Anh trở về lấy mấy thứ cho Mân Huyên?” Chỉ Dao hoàn toàn không tin vào hai
lỗ tai mình, khi nào thì Quý Dương lại thân thiết với Mân Huyên như vậy, chẳng
lẽ là… Mân Mân đi cả đêm không về có liên quan tới Qúy Dương?
Nhìn ánh mắt Chỉ Dao chuyển dần từ hoài nghi sang ái muội, Quý Dương dở khóc
dở cười, càng cảm thấy có chút hoang đường, nhưng hắn cũng không thể mở miệng
giải thích, rõ ràng là nên để cho Chỉ Dao hiểu lầm mới là tốt nhất, hắn chịu
tiếng xấu thay cho tiểu tử Doãn Lạc Hàn kia, vẫn còn đỡ hơn chuyện chân tướng bị
vạch trần.
Ôn Nhược Nhàn đẩy đẩy gọng kính đen, đột nhiên lên tiếng, “Giản tiểu thư,
thật ra tổng giám đốc đến nơi này lấy mấy thứ vì Lăng tiểu thư, bạn thân của cô
bị bệnh, cô ấy té xỉu ở ven đường, tổng giám đốc đúng lúc bắt gặp, đã cứu cô
ấy.”
Hai ánh mắt tràn ngập kinh ngạc cùng lúc bắn về phía Ôn Nhược Nhàn, cứ việc
Quý Dương có chút kinh ngạc, nhưng ngẫm nghĩ cẩn thận lại, đây thật là lý do lấp
liếm tốt nhất trước mắt.
Chỉ Dao kinh ngạc bật dậy khỏi sô pha, ngơ ngác, “Mân Mân… Mân Mân té xỉu?
Sao có thể té xỉu? Cô ấy đâu? Bây giờ ở nơi nào? Em… Em muốn nhìn thấy cô
ấy.”
“Cánh tay cô ấy bị gãy, hiện tại đang nằm trong bệnh viện, nhưng đã qua cơn
nguy hiểm.” Quý Dương hợp thời tiếp lời, đầu óc đột nhiên lóe lên một ý niệm,
Chỉ Dao biết chuyện của Mân Huyên rồi, tuyệt đối sẽ yêu cầu đi thăm, như vậy
tiểu tử Doãn Lạc Hàn kia không thể mang Mân Huyên về biệt thự dưới mí mắt Chỉ
Dao. Tức là, đến tận khi Mân Huyên khỏi hẳn, cậu ta cũng không thể quang minh
chính đại nhìn thấy cô ấy, làm cho tên mồm miệng ác độc kia hiểu thấu con tim
mình sớm một chút cũng không phải là chuyện không tốt gì, chỉ mong một phen khổ
tâm này của Quý Dương hắn có thể thu được hiệu quả như mong muốn mà thôi.
“Bệnh viện? Được rồi, hai người nhanh chóng đưa em đi thôi.” Chỉ Dao vừa nói
thầm vừa chạy vào toilet, bên ngoài lập tức nghe thấy tiếng cô rửa mặt chải
đầu.
Ôn Nhược Nhàn và Quý Dương im lặng liếc nhìn nhau một cái, Quý Dương xoay
người gọi điện thoại, nói cho Doãn Lạc Hàn chuyện bất ngờ xảy ra bên này.