Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 137: Thần bí khó lường




“Nhưng bây giờ anh nhìn vẻ mặt buồn bực khó chịu của cậu, cậu sẽ không còn giống như trước đây chỉ trốn ở góc phòng nhìn lén cô ấy một hai lần liền thỏa mãn đi.”

Nói tới đây, Quý Dương tạm dừng một chút, Kim Chính Vũ không nói chuyện, ném cho hắn một ánh mắt hàm ý “Anh làm sao mà biết được?”

“Kim Chính Vũ, thế này không giống với cậu.” Quý Dương nhận lấy ly rượu mà bartender (*) đưa tới, xoa xoa cái cằm trơn bóng, vẻ mặt nghiên cứu, “Theo đạo lý mà nói, cậu đã có chín mươi chín bạn gái, cũng nên biết rõ lòng phụ nữ thích gì. Sao mà đến bây giờ, vẫn cái kiểu không biết làm thế nào với cô nàng mất mặt như vậy?”

“Này! Quý Dương, anh nói ai mất mặt hả?” Kim Chính Vũ quay đầu tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, rồi lại ủ rũ cuối xuống, “Ngày đó cô ấy hỏi trong quá khứ em và cô ấy đến tột cùng có chuyện gì, em nói với cô ấy ngày khác sẽ nói cho cô ấy. Nhưng mà không biết cô ấy sao rồi, mấy ngày liên tiếp cũng không đi học, di động gọi mãi mà không tiếp.”

“Ừm…. Kim Chính Vũ, hay là người ta hờn dỗi với cậu rồi.” Quý Dương xoa cằm, có chút đăm chiêu bật ra một câu, “Mấy cô bạn gái của cậu có bị cô nàng nhìn thấy không?”

“Đương nhiên là có rồi! Dù sao chỉ là để lấy con số mà thôi, cũng không phải yêu thích thật lòng.” Kim Chính Vũ không giấu diếm trả lời, phút chốc như nhớ ra cái gì, “Ý của anh nói, cô ấy giận dỗi với em, bởi vì cô ấy nhìn thấy bên cạnh em có người đàn bà khác?”

Quý Dương nhịn cười thở dài, vỗ vỗ cánh tay Kim Chính Vũ, “Xú tiểu tử, rôt cục cậu cũng biết thay đổi.”

“Ha ha… Thì ra là như vậy.” Bộ dạng mặt nhăn mày nhó của Kim Chính Vũ biến mất trong nháy mắt, hắn búng tay thật mạnh, đột nhiên có chủ ý, “Bây giờ em phải đi tìm Chỉ Dao, cô ấy chắc là biết đang ở nơi nào…”

“Chỉ Dao? Cậu tìm Chỉ Dao làm cái gì?” Lúc này Doãn Lạc Hàn vừa mới đi tới, nói xen vào, “Hiện tại đã sắp tám giờ, cô ấy đã bắt đầu ngủ dưỡng nhan rồi.”

“Chính Vũ, tiểu tử nhà cậu rất nóng vội.” Quý Dương nhấp một ngụm rượu, nhẹ nhàng cười lên tiếng, “Bây giờ là thời khắc mấu chốt, muốn trở thành người nắm quyền trong tình yêu, cậu phải kiên nhẫn chờ đợi, nói không chừng ngày mai cô nàng kia sẽ không nhịn được mà liên hệ với cậu trước đấy.”

“Hai người đang nói về cô nào thế?” Doãn Lạc Hàn hỏi không chút để ý, rất ít khi thấy Chính Vũ lo lắng, quan tâm một cô gái như vậy.

Quý Dương một tay quàng lên vai Doãn Lạc Hàn, cười cợt trả lời trước, “Còn có ai, đương nhiên là cô gái mỗi lần cậu chàng về nước phải đi nhìn suốt mấy năm nay.”

Doãn Lạc Hàn nhướn mi quay đầu nhìn Kim Chính Vũ, chuyện Kim Chính Vũ trong lòng vẫn vướng bận một cô gái, hắn cũng biết ít nhiều, chẳng qua mỗi lần về nước Chính Vũ đều thần thần bí bí, hắn và Quý Dương ép hỏi nhiều lần, Chính Vũ luôn nói năng thận trọng. Cho tới bây giờ bọn họ ngay cả chuyện người ta tên gọi là gì, bộ dạng thế nào, ở nơi nào, mấy tư liệu cơ bản đó cũng mù tịt không biết gì cả.

Ba người đang nói chuyện, thân thể Kim Chính Vũ đột nhiên cứng đờ, di động hắn vẫn nắm trong tay đột nhiên chấn động vài lần, lập tức mở tin nhắn ra đọc cẩn thận, một lát sau, khép lại di động, hắn thư thái ngây ngô nở nụ cười.

“Xem ra là tin nhắn của cô gái kia.” Quý Dương quay đầu cùng Doãn Lạc Hàn nhìn nhau cười.

“Chính Vũ, cậu thật là không suy nghĩ, vẫn cất giấu cô gái kia không cho các anh thấy. Bao giờ có rảnh cũng giới thiệu mọi người, ngừơi ta rốt cục trông như thế nào, có thể làm “anh chàng đẹp trai” của chúng ta mê mẩn suốt năm năm, thật đúng là không đơn giản đâu.”

“Đương nhiên là không thành vấn đề. Nói đi, khi nào thì?” Tâm tình bây giờ của Kim Chính Vũ phải nói như có ánh thái dương chiếu rọi, tin chắc người khác nói cái gì hắn cũng không cần phải nghĩ ngợi mà đồng ý ngay tức khắc.

“Nếu không, mấy ngày nữa là party của Lạc và Chỉ Giao, cậu mang cô ấy lại đây, thế nào?” Quý Dương nháy mắt nhìn Doãn Lạc Hàn, đối phương vô tình nhún nhún vai.

“Tùy thời hoan nghênh.”

Hắn cũng rất hiếu kì cô gái có thể làm Kim Chính Vũ thích nhiều năm như vậy là thần thánh phương nào.

~~~~~~~****~~~~~~

Buổi chiều Tiểu Nhu lấy thuốc lại đây, Mân Huyên không uống, nàng biết nếu uống thuốc này sẽ làm người ta buồn ngủ, nhưng nàng lại không muốn uống thuốc sớm như ngày hôm qua, sau đó hơn mười giờ đã tỉnh lại. Nhìn thấy Doãn Lạc Hàn kia, hiện tại nàng đã không còn cảm giác sợ hãi, chính là nàng không muốn nhìn thấy hắn, nàng chán ghét hắn.

Nàng định lúc trời chạng vạng thì uống, như vậy tác dụng của thuốc sẽ thúc đẩy nàng ngủ thẳng đến hừng đông. Kết quả, thực sự là như thế, nàng vừa cảm giác tỉnh lại, đã là ngày hôm sau, nàng quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, làm một cái hít sâu.

Tránh cánh tay bị thương mà quay đầu lại, hoảng sợ, Doãn Lạc Hàn lại ngủ bên cạnh nàng, hơn nữa không biết hắn tỉnh lại từ khi nào, lúc này đang dùng vẻ mặt thần bí khó lường nhìn vào nàng.

Người này sao lại như thế, không phải còn nói nàng không có tư cách ngủ cùng hắn sao? Bây giờ còn liên tiếp nuốt lời, mỗi đêm đều chạy lên giường nàng, nàng nhớ rõ tối hôm qua đã khóa trái cửa, da mặt hắn cũng thật là dày. Nàng trừng mắt nhìn, tức giận lại xoay người sang chỗ khác.

Phía sang vang lên tiếng hắn rời giường, tiếng bước chân dần dần tiến đến cửa phòng ngủ, tiếp sau đó đột nhiên lại vòng trở về, tiếng nói của hắn trầm thấp mà bá đạo, “Nghe nói hôm nay em muốn đi học, tôi không cho phép, mấy ngày em nghỉ ngơi ở biệt thự, tôi đã giúp em xin nghỉ hai ngày cuối tuần.”

Hắn cũng biết hôm nay nàng muốn đi học? Là Tiểu Nhu nói cho hắn đi. Mân Huyên vẫn không nhúc nhích tiếp tục nằm, khẽ nâng cằm, hiện tại trừ phi cần kíp, nếu không nàng cũng lười nói thêm một lời với hắn.

Nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng động cơ ô tô, nàng lẳng lặng nằm một lúc, ngồi dậy, nhìn băng vải trên cánh tay. Tiểu Nhu nói cánh tay bị nứt một vết nhỏ, hôm trước vừa tỉnh lại còn có chút đau, trải qua hai ngày điều dưỡng, hiện tại hết đau hoàn toàn.

Còn có rất nhiều chuyện đang chờ nàng đi làm, thí dụ như công việc ở tạp chí, sáng ngày kia, nàng phải đi làm đúng giờ, mà phía trường học nàng cũng muốn xin phép trước.

~~~~~****~~~~~~

(*) Người pha chế rượu