Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 101: Anh em bà con




Im lặng hơn mười phút, di động lại vang lên, nàng thở dài, mở ngăn kéo, tiếp được điện thoại.

”Thiếu Đằng, em hy vọng anh quên chuyện lần trước đi, anh vẫn nên trở lại bên cạnh Ngải Phù đi thôi, chúng ta không thích hợp…”

Nàng một hơi còn chưa nói xong, đã bị đối phương cắt ngang: “Mân Mân, em đang nói cái gì? Cái gì Thiếu cái gì Đằng?”

A? Là Kim Chính Vũ, nàng che miệng lại, nàng thật sự là hồ đồ, tiếng chuông vừa rồi rõ ràng là bài hát tiếng anh quen thuộc,chính mình sao lại không chú ý tới kia chứ?

“Không, không có gì. Đúng rồi, muộn như vậy anh tìm tôi có chuyện gì?”

“À, bây giờ tôi ở quán bar, uống chút rượu, khả năng không có biện pháp lái xe, em lại đây đi.”

“Được.” Nàng đồng ý không cần nghĩ nhiều, dù sao chính mình còn nợ hắn vài lần lái xe thuê.

Sau đó, nàng dùng tốc độ nhanh nhất cầm ba lô lao xuống lầu, hiện tại không còn xe bus, quán bar cách biệt thự có chút xa, nàng đi bộ nửa giờ đến mệt rã chân mới đứng trước cửa quán bar.

Đi vào quán bar ánh đèn mờ ảo, trên ngọn đường tỏa ra ánh sáng mờ mờ, không trung vang lên một bài hát tiếng anh, tầm mắt của nàng đảo vào bên trong, chốc lát liền nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai anh tuấn của Kim Chính Vũ.

Hắn đồng thời cũng nhìn thấy nàng, nở nụ cười sáng lạn, hướng nàng vẫy tay một cái. Nàng chạy đi qua, ngồi xuống ghế xoay bên cạnh hắn.

Nàng còn không ngồi xong hắn đã chỉ trích: “Mân Mân, sao em chậm như ốc sên vậy, gọi điện xong ba mưới phút mới đến.”

Nàng tới được đã là tốt rồi, tiểu tử này còn chê chậm, hắn nghĩ người ta ai cũng có tiền như hắn, có thể tiêu bừa bãi sao?

Nàng lườm nguýt hắn một cái, một bên đánh giá quán bar, một bên nói thầm: “Không thể về nhà uống sao? Thật là xa xỉ, nơi này vừa thấy chính là chỗ đắt tiền.”

Lúc này, phục vụ rượu trong bar tiến lên, lễ phép hỏi: “Tiểu thư, xin hỏi cô muốn dùng gì?”

Nàng hờn dỗi chỉ vào ly cocktail màu sắc quái dị trước mặt Kim Chính Vũ, “Cho tôi một ly giống anh này…”

Ai ngờ Kim Chính Vũ đè tay nàng lại, thấp giọng nói với phục vù: “Mang tới cho cô ấy một ly nước chanh!”

Rất nhanh, một ly nước chanh đã đặt trước mặt, nàng cầm lấy thìa khuấy vài vòng, hút một ngụm, có chút kì quái hỏi: “Sao anh lại đến quán bar uống rượu? Không phải là anh cố ý muốn tôi lái xe đưa đón chứ?”

Vốn nàng hỏi có chút đùa giỡn, nhìn sang hắn liền sửng sốt, một đôi mắt trong suốt nhu hòa nhìn thẳng vào nàng, vẻ mặt chân thật khác hẳn trước đây.

“Nếu tôi nói đúng thì sao? Nếu tôi thừa nhận là tôi cố ý làm như vậy, muốn gặp mặt em, em có còn coi tôi là bạn bè bình thường không?”

“Anh…” Vừa nhấp vào ngụm nước chanh đã sặc trong cổ họng, nàng liều mạng ho khan, khuôn mặt trắng nõn nháy mắt đỏ bừng lên.

“Em thật là không biết cẩn thận.” Hắn nhíu mày, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng, giơ tay rút giấy ăn đưa cho nàng.

Đợi cho nàng dần dần không ho khan, tầm mắt hắn lại chuyển đến ly cocktail màu sắc quái dị, tựa hồ lại biến thành một Kim Chính Vũ trầm mặc.

Nàng hút nước chanh, lần đầu tiên đến nơi này, khó tránh khỏi có chút tò mò, chuyển đầu nhìn xung quanh.

Trên một chiếc sô pha, hai thân ảnh không coi ai ra gì đang ***, cô gái mặc một chiếc váy ngắn gợi cảm không thể ngắn hơn nữa, hình như chỉ cần động đậy thì lớp vải bao quanh vòng ba sẽ phản bội chủ nhân.

Tay cô ta lớn mật vói vào bên trong quần áo của gã đàn ông khiêu khích bừa bãi, gã đàn ông nghiêng người mà ngồi, ánh sáng có chút lờ mờ, thấy không rõ dung mạo cụ thể.

Một tay hắn ôm vòng eo nóng bỏng của cô gái, một tay bưng ly rượu màu đỏ, mặc cô gái dán chặt vào mình như keo nhằm châm lửa tình trên thân thể cường tráng, nụ cười ma mị hiện hữu trên khóe môi mỏng manh.

Cảm giác rất quen thuộc, trong lòng nàng mới nảy ra ý này, khéo mắt liền thấy Kim Chính Vũ cũng quay sang nhìn theo.

“Không cần nhìn người kia, dù bộ mặt mê đảo tất cả đàn bà, chỉ khi nào tiếp cận anh ta, em sẽ biết là đồ vô tâm vô phế.”

Hắn chỉ ai?

Thấy ánh mắt nàng xẹt qua vài phần mê mang, hắn lại nói tiếp: “Tôi cùng anh ấy là anh em bà con, tôi hiểu tất cả về anh ấy như lòng bàn tay. Trước kia, bọn tôi thường đến quán bar này chơi bời.”

Thì ra là anh họ của Kim Chính Vũ, nàng lơ đễnh nhìn qua, không ngờ có tia sáng cố ý hay vô tình chiếu đến khuôn mặt người đàn ông, nàng bỗng dưng thấy rõ khuôn mặt kia, cảm thấy căng thẳng, thân ảnh kia không phải.. Doãn Lạc Hàn sao?

Sao hắn lại ở nơi này, nói như vậy,… Nói như vậy, hắn cùng Kim Chính Vũ là anh em họ.

Chuyện này tới quá đột nhiên, nàng không thể lập tức tiêu hóa.

“Lạc –” Kim Chính Vũ đột nhiên vẫy tay chào hỏi hắn, nàng không kịp trốn tránh, tầm mắt vừa vặn bắt được đôi mắt u ám thâm thúy kia.

Dù sao chính mình không có làm chuyện gì đuối lý, không có gì phải sợ, nàng thản nhiên nhìn thẳng hắn, trong ánh sáng âm u, hắn nhìn chằm chằm vào nàng, nàng cảm thấy thật sự khó thở, da đầu run lên, cảm giác trên người mình sinh ra cảm giác chột dạ như vợ ngoại tình bị chồng bắt tại trận.

Kim Chính Vũ kéo lấy tay nàng, đứng lên khỏi ghế. “Đi thôi, muộn rồi. Ngày mai em còn phải đến trường, chúng ta chào hỏi qua Lạc.”

Nàng không có lý do gì cự tuyệt, mặc hắn lôi kéo đi qua, đi đến gần sô pha kia, nàng liền cảm thấy ánh mắt giấu trong bóng đêm giống như dạo nhọn sắc bén bắn thẳng đến đây.