Bố Ơi Lấy Vợ Đi

Chương 29




#Chap29: Câu Nói Của Còi…!!

Thời gian không còn nhiều nên chị Loan phải khá tất bật, bận bịu khi đứng ra làm luật sư riêng cho anh Luân trong vụ việc ly hôn này. Khi làm việc mới thấy chị Loan khác hẳn cái vẻ ngại ngùng thường ngày. Tập dợt cho anh Luân những câu hỏi mà nhiều khả năng tòa sẽ hỏi và mình phải trả lời như thế nào cho hợp lý. Nhìn chị đúng rất ra dáng một người đàn bà thép, mỗi câu nói đều mang sức nặng và đánh đúng vào trọng tâm vấn đề.

Ở hiền gặp lành, chắc hẳn con Liên sẽ không thể ngờ được rằng anh Luân lại có cả luật sư riêng. Mày đừng có khinh dân quê bọn tao, thông minh bọn tao có chị Loan, còn thủ đoạn tất nhiên Dương Phổi này sẽ thổi hồn vào tất cả những kế hoạch chi tiết. Nghĩ tự sướng mà phổng cả mũi, tôi chưa dám cho anh Luân biết kế hoạch của mình, bởi sợ anh nghĩ lại chuyện cũ, dẫu sao gã Đằng cũng chính là nguyên nhân khiến cho cuộc đời anh khốn khổ, khốn nạn.

Biết gã là một chuyện, nhưng làm sao để thuyết phục gã đồng ý làm chứng lại là chuyện khác. Tôi cần gặp gã để trao đổi trực tiếp chuyện này, tất nhiên không còn là với tư cách của một thằng du côn đòi nợ nữa mà là một người chú, một người bố đỡ đầu đang lo lắng cho đứa con gái của mình. Tối đó tôi bấm số gọi cho tay Đằng, không mất nhiều thời gian để hắn bắt máy, hắn hồ hởi nhận ra giọng tôi luôn:

— Phi hả, sao hôm nay gọi anh có chuyện gì thế. Có phải chú đem cho anh tin vui không..?

Tôi cười nhạt:

— Ông anh tinh ý lắm, đúng vậy…..Em có thông tin về con Liên cho anh đây.

Tay Đằng gấp gáp:

— Thật….thật hả…..Chú nói luôn đi anh sốt ruột quá.

Tôi đáp:

— Bình tĩnh đi ông anh, chuyện này cần gặp nhau trực tiếp để bàn bạc. Anh biết đấy, đời phải có qua có lại, em cho anh thông tin nhưng cũng có một việc cần anh giúp đỡ.

Gã Đằng nói luôn:

— Chỉ cần chú mày giúp anh bắt được con khốn đó, bảo anh làm chó cho mày anh cũng chịu.

Tôi cười:

— Không, làm chó cho em làm gì, anh em ta đều là đàn ông, có thù phải trả, có ân phải đền. Việc em nhờ anh không đến mức làm chó đâu, nhưng không có anh không làm được. Còn thông tin em đưa cho anh đảm bảo 100% anh sẽ nhìn thấy nó, và bắt được nó. 9h sáng mai anh đến quán thịt chó hôm nọ đợi em, em sẽ ra….Sau đó anh em ta tìm một chỗ để nói chuyện.

Gã đằng đồng ý:

— Ok, quyết định vậy đi.

Tôi nắm cái điện thoại trong tay mà cũng còn hơi lo lo, bởi đây không phải chuyện đùa, tôi đang cưỡi trên lưng hổ. Nếu như không cẩn thận con hổ đó sẽ nhai cả xương của tôi. Nhưng đâu có sao, vì tương lai của con bé Còi, mạo hiểm một chút cũng không vấn đề gì, hơn nữa từ xưa đến nay tôi rất tin vào mắt nhìn người của mình. Gã Đằng tuy không tốt, nhưng có những điểm hắn không xấu, có trách hắn quá mê muội vào một con đàn bà khốn nạn, xét về một mặt nào đó gã giống với anh Luân, si mê bất chấp. Nhưng khi phát hiện ra mình bị lừa thì gã có thể dùng được. Nhất là lúc này, chẳng thể kiếm đâu một bằng chứng sống như gã cả. Điều quan trọng bây giờ phải nói làm sao để cho gã đồng ý.

9h sáng, tôi đã có mặt ở gần quán thịt chó từ trước đó 10 phút, và không có gì ngạc nhiên khi tôi đến thì gã Đằng đã đến trước. Một điểm cộng cho tay giang hồ đúng hẹn. Tìm một quán cà phê ven đường gần đó tôi và gã ngồi đối diện cho một cuộc nói chuyện với tôi là cân não. Gã vào thẳng vấn đề một cách nhanh chóng:

— Chú mày nói đi, chú mày cần anh giúp diều gì..? Chỉ cần làm được anh sẽ làm. Nhưng ngược lại nếu chú mày chơi anh thì nếu anh không chết thì người chết sẽ là chú mày đấy.

Một lời đe dọa khá nặng ký ngay cho câu nói đầu tiên, tôi gật đầu vẫn bình thản gọi đồ uống, oder xong tôi đan hai bàn tay lại vào nhau rồi đáp:

— Anh yên tâm, em đây cũng không rảnh để đi đùa với anh. Chuyện em muốn nhờ anh đó chính là ra làm chứng trong một phiên tòa. Và người mà anh cần làm chứng đó chính là chồng của con Liên, người đã bị anh ngủ với vợ của mình cách đây 7 năm về trước.

Gã Đằng hơi bối rối khi tôi nhắc lại chuyện cũ, mà còn nhờ hắn đi làm chứng, hắn không hiểu gì nên tôi tiếp luôn:

— Không giấu gì anh, em là em trai của người đàn ông đó. Hiện nay con Liên về đây với một lý do đó là muốn giành quyền nuôi con. Nhưng em thì không muốn điều đó xảy ra, và em cần phải chứng minh nó là một người mẹ không xứng đáng. Ông anh chính là lựa chọn tốt nhất cho việc này, chỉ cần ông anh ra mặt vào ngày hôm tòa xử và làm chứng rằng anh với nó đã từng ở với nhau trong khoảng thời gian ba năm, chính nó đã bỏ chồng bỏ con đi theo anh là được.

Nước được bê ra, tôi im lặng mấy giây, quan sát gã Đằng tôi thấy gã đang khẽ mỉm cười, tôi nói tiếp:

— Giúp em chuyện này cũng đồng nghĩa với việc anh sẽ bắt được nó. Hãy nghĩ kỹ xem, ông anh có khác gì anh trai em đâu, cũng là nạn nhân của con khốn ấy khi nó lừa tình, lừa cả tiền. Cho ông anh biết thêm một chuyện nữa, hiện tại nó đang cặp với một lão già lắm tiền đúng như điều mà ông anh biết, nhưng chưa hết, loại đàn bà đĩ thõa đó còn tằng tịu với tay lái xe trẻ cho nó nữa. Và hiện nay nó có rất nhiều tiền, liệu ông anh có muốn lấy lại những gì đã mất không..? Ông anh bắt được nó và có tiền còn anh trai em có đứa con gái mà anh ấy nhất mực yêu thương. Còn con đàn bà kia nó phải trả giá. Ông anh nghĩ sao..?

Chẳng hiểu tôi lấy đâu ra tự tin để nói những lời như thế, nhưng tay Đằng đang toát mồ hôi lạnh. Có lẽ mối thù mấy năm qua của hắn sắp được trả, và hắn thấy rùng mình. Hắn nói:

— Tưởng chuyện gì, nếu chỉ có thế thì anh mày đồng ý luôn. Nhưng lấy gì làm tin nếu như mày lừa anh..?

Tôi cười nhẹ rồi mở điện thoại cho gã xem tấm hình chụp con Liên hôm nó kéo thằng luật sư xém bị tôi xiên đến nhà anh Luân:

— Ông anh nhìn xem đây có đúng là nó không..?

Gã đằng nhìn tấm ảnh nghiến răng kèn kẹt, gã nói:

— Vậy khi nào chú mày cần anh làm chứng, nói luôn đi đừng úp mở nữa.

Tôi đáp:

— Ngày giờ địa điểm em đã nhắn vào điện thoại cho anh rồi. Ngày mai cứ thế mà làm, ông anh chỉ cần đến đó ngồi đợi, khi nào em ra hiệu thì đứng lên kể hết sự thật là được. Còn sau đó tùy ông anh xử lý nó, mà em nhắc trước, khi đến đừng để lộ mặt tránh con khốn đánh hơi thấy rồi biến mất. Tiếp nữa, nó không chỉ có một mình, nên bố trí lấy một vài người, bọn nó đều không phải người ở đây nên thoải mái nhé.

Điện thoại gã Đằng báo tin nhắn đến cũng là lúc tôi đứng dậy để tiền nước ở dưới cốc cà phê rồi tôi đi ra khỏi quán. Mọi việc đã xong, tim vẫn còn đập thình thịch nhưng tôi tin tay Đằng sẽ đến vào phiên tòa sáng ngày mai. Con Liên nó muốn kết thúc nhanh mọi chuyện để còn quay về Hà Nội.

Nhưng mày quên mất một điều, ác giả thì ác báo. Xưa nay mày đi lừa đàn ông khắp nơi thì đây chính là lúc mày phải trả cả vốn lẫn lời. Đời này vỏ quýt dày có móng tay nhọn, không phải lúc nào câu chuyện cũng sẽ diễn ra theo đúng mong muốn của mày. Kịch hay còn ở phía sau, về phía chị Loan tôi cũng thông báo đã có được nhân chứng quan trọng, chị Loan mừng rỡ và nói chắc chắn vụ này sẽ thắng 100% nếu như nhân chứng tôi nói chịu đến tòa.

Cả đêm đó tôi hồi hộp không ngủ được, 10h sáng sau khi ổn định tất cả phiên tòa bắt đầu, vì chỉ là ly hôn đơn thuần nên chỉ có mặt gia đình hai bên, bên phía con Liên có bố mẹ nó, cũng là ông bà thông gia với bác Xoan. Rặt một lũ khốn nạn, con gái nó bỏ đi là nhà chúng nó 7 năm qua cũng không thèm ngó ngàng đến cháu, nhưng nay trước tòa chúng nó bịa ra đủ những lý do thương tâm, nào là gia đình anh Luân cấm đoán không cho gặp cháu, rồi mẹ cháu đi làm xa giờ về bù đắp cho con. Mặc cho lũ giả tạo kẻ tung người hứng. Đến lượt anh Luân đứng nên trình bày, anh kể lại câu chuyện của mình 7 năm trước một cách chân thực, một cách mộc mạc mà ai có mặt khi ấy cũng phải xót xa, thương cho anh thân gà trống bệnh tật phải nuôi con. Quan sát khuôn mặt chủ tọa phiên tòa tôi thấy một vài người khẽ bỏ kính lau nước mắt. Nhưng có những kẻ vẫn vô cảm bởi chúng đã bị ma lực của đồng tiền thu hút.

Phía bên kia con Liên nhếch mép cười khinh bỉ, hỏi xong tòa xét đến nguyện vọng của cái Còi khi hỏi nó muốn sống với bố hay mẹ. Con bé nhìn cả hai rồi dõng dạc trả lời:

— Dạ cháu ở với bố ạ….Bố là người chăm sóc cháu từ nhỏ, bố đêm nào cũng phải dậy sớm đi quét rác để nuôi cháu. Cháu nhớ mẹ, muốn bố mẹ về ở với nhau nhưng mẹ cháu không muốn. Nếu cháu bỏ đi nữa thì bố sẽ buồn lắm.

Cả nhà tôi đang cúi mặt bởi nghĩ rằng con bé sẽ nói nó muốn ở với mẹ. Nhưng không phải, hãy xem nó nói kìa…..Nó ra dáng một đứa trẻ trưởng thành lắm, đứng trước đông người mà nó nói những câu khiến trái tim tôi như muốn bật khóc. Giỏi lắm Còi ơi, quả thật không bõ công chú mày đầu tư.

Câu nói của con bé con khiến cho cả tòa im lặng, những tưởng đến đây là xong nhưng không ngờ, tay chủ tọa vẫn còn lèo lái câu chuyện sang một hướng khác đó là điều kiện kinh tế của con Liên tốt hơn, rồi nhìn con bé còi cọc khổ sở như vậy do không được chăm sóc tử tế, ảnh hưởng đến tương lai sau này.

Đến lúc này chị Loan lên tiếng phản đối, tôi đảo mắt nhìn xung quanh xem tay Đằng đâu nhưng tại sao giờ này hắn vẫn chưa xuất hiện……Thằng khốn đó, hắn không đến đây ngày hôm nay.