Tác Giả Trường Lê.
#Chap11: Nhân Vật Mới.
— Cháu chào chú Dương…Chú ơi, bà cháu trả nhà chú cái bát hôm nọ mượn.
Tôi đang tưới cây trong sân thì nghe giọng Còi, nó đang đứng ngoài cổng, một tay cầm cái bát oto mà hôm nọ mẹ tôi nấu canh măng xong bảo tôi bê một bát sang bên nhà bác Xoan, tay còn lại nó cầm gói bim bim to lắm. Tôi chạy ra cổng để mở cổng cho nó, tôi hỏi:
— Ái chà chà, hôm nay có gói bim bim to thế nhỉ..? Cho chú xin miếng được không..?
Con bé len cái người nhỏ nhắn qua cổng khi tôi còn chưa mở xong, nó chạy vào nhà đặt cái bát trên bàn xong chạy ra, nó mở túi bim bim rồi nói:
— Đây, chú Dương ăn đi..?
Con bé thảo nảo quá, tôi cũng làm miếng cho lên mồm nhai giòn rồm rộp, công nhận bim bim ngon, tôi làm miếng nữa:
— Bố Luân mua cho đấy à..? Ngon nhể..?
Con bé vừa nhai vừa lắc đầu ra điều không phải, tôi lại làm miếng nữa rồi câu hỏi làm quà:
— Thế chắc là bà nội mua cho rồi..?
Nhưng con bé lại lắc đầu, ủa…? Không phải bố, không phải bà nội thì ai mua cho nó.? Tôi lại làm miếng nữa, đang nhai thì nó bắt lọn:
— Chú lại định hỏi ai mua cho phải không..?
Tôi phá lên cười:
— Ha ha, đúng rồi, thế ai mua cho mà ngon thế..?
Con bé cũng cười toe toét, nó khoe:
— Cô Trà mua cho cháu đấy ạ..?
Cô Trà..? Cô Trà nào thế nhỉ..? Nhà anh Luân có mấy người họ hàng quanh đây tôi biết hết, làm gì có ai tên là Trà. Nghĩ không ra tôi hỏi con bé:
— Cô Trà nào vậy Còi..? Họ hàng với bố Luân à..?
Nó lại lắc đầu, nó đáp:
— Không, chú Dương không biết cô này đâu, nhà cô ấy ở gần trường cháu cơ, nhà bán nhiều đồ lắm….Bố cháu hay ở đó mà..?
Lại còn “ bố cháu hay ở đó “, cái gì đang xảy ra thế này, tôi thành người tối cổ à..? Nghe nó nói mà tôi thấy toát mồ hôi, tôi bảo:
— Lên lưng, lên lưng chú cõng về nhà, bố mày có nhà không..?
Nó thích chí cười ngặt rồi nhảy phốc lên lưng rôi, tay vẫn cầm gói bim bim, nó trả lời:
— Có ạ, bố cháu đang lau xe ở ngoài sân, vừa nãy bố cháu chở cháu về mà, cháu thấy bố ở nhà cô Trà đó.
Lại còn vậy nữa, tôi cõng cái Còi phi ngay sang bên nhà anh Luân, đúng là anh Luân đang lau cái xe xích lô. Hạ con bé xuống đất tôi hỏi luôn:
— Em chào anh, hôm nay anh về sớm thế..?
Anh Luân quay ra đáp:
— Ừ, anh chở hàng cho người ta xong tiện ra trường đón con bé luôn. Con bé trả bát cho chú chưa..?
Tôi trả lời:
— Rồi anh ạ, nó còn kể anh ở nhà chị Trà nào đấy phải không..? He he, bác có mối mà chẳng kể với em gì cả..?
Anh Luân tròn mắt nhìn tôi:
— Mối gì, mối nào..? Chú bị hâm à..? Mà Còi, con lại kể linh tinh cái gì đấy..?
Tôi ngắt lời anh:
— ́y, anh đừng có mà mắng con bé, nó thấy sao thì nó nói vậy, Còi nhỉ..? Có phải cháu bảo bố cháu hay đến nhà cô Trà đó không..?
Còi vẫn vừa ăn bim bim vừa gật đầu, tiên sư gói bim bim to thế, ăn trực nó mấy miếng mà giờ nó vẫn còn. Anh Luân lắc đầu rồi cười như điên dại:
— Ôi giời ơi, bảo sao mãi không lấy được vợ, đến giờ mà vẫn còn đi tin lời đứa trẻ con. Chết với chú cháu nhà này….Tưởng chú xui cháu bốc cứt gà, ai dè con cháu lại lừa được chú. Chết mất thôi…
Tôi bực quá, tôi chạy lại chỗ cái còi gặng hỏi từng câu 1:
— Còi, có phải bố cháu hay đến nhà cô Trà kia không..?
Con bé vâng rõ to, tôi hỏi tiếp:
— Có phải hôm nay bố cháu cũng ở đó phải không..?
Con bé tiếp tục dạ, tôi lại hỏi:
— Cô Trà kia cho cháu gói bim bim phải không…?
Nó gật đầu luôn, tôi quay sang nói với anh Luân:
— Đấy, em có nói điêu câu nào đâu.
Anh Luân vẫn chưa dừng cười:
— Anh hiểu rồi, con bé nói đúng. Nhưng mà chú hiểu sai, chú có biết cái nhà bán vật liệu xây dựng gần trường học không..?
Tôi gật đầu, anh Luân tiếp tục:
— Thì đấy, chủ cửa hàng đó là cô Trà, nhà cô ấy bán vật liệu xây dựng, cô ấy hay thuê anh chở đồ cho khách thì anh chẳng hay đến đó là gì..? Hôm nay anh chở xong đến đó lấy tiền thì chở con bé về luôn.
Ra là thế, nhưng còn một chuyện tôi chưa thấy thỏa đáng:
— Thế sao cô ta lại mua bim bim cho con bé..?
Anh Luân tặc lưỡi:
— Thì cô ấy chắc là quý nó nên mua cho chứ sao..? Chú này lắm chuyện, lại được nhóc con này nữa, đúng là bó tay với hai chú cháu nhà này..?
Ờ, hợp lý, cháu tôi ngoan thế này ai mà chẳng quý, với lại anh Luân làm cho nhà họ, họ cho con gái anh ấy gói bim bim cũng là điều bình thường, tưởng chuyện đến đây kết thúc ai dè cái Còi lên tiếng, nãy giờ nó ngồi nhai bim bim nhìn hai anh em tôi tấu hài, giờ bim bim đã hết. Cũng phải thôi, nhai ròn rọt từ nhà kia sang nhà này từ nãy đến giờ họa Bim Bim hiệu Thạch Sanh mới không hết, cơ mà nó phát biểu câu chí mạng:
— Cố ấy còn hỏi cháu có nhớ mẹ nữa không cơ..?
Á đù, cái này thì lạ lắm à nghen, quý mến mua bim bim thì được, chứ làm gì đến độ quan tâm đến cả chuyện gia đình, tôi hỏi Còi:
— Thật hả…? Thế lúc hỏi cô ấy như thế nào..?
Còi nắm lấy tay tôi tả lại:
— Cô Trà nắm tay cháu, xong xoa xoa bụng cháu rồi mới hỏi cơ.
Anh Luân vội đáp:
— Thì người lớn người ta quý trẻ con người ta mới thế, toàn suy diễn lung tung, mà chú nghĩ gì người ta nhà cao cửa rộng, buôn bán đắt hàng lại để ý đến ông anh vừa nghèo, lại vừa bệnh tật như anh, vớ vẩn quá….Cẩn thận người ta cười cho thối mũi.
Tôi giải thích:
— Anh nhầm, mấy người kiểu đấy lại cực thích mẫu đàn ông hiền lành, chịu khó như anh nhé. Họ có điều kiện thì họ đâu cần phải tìm người giàu làm gì, cái họ cần là tình cảm chân thành, một người đàn ông chịu thương chịu khó.
Anh Luân bĩu môi nói:
— Úi giời, nói thì hay, nắm bắt tâm lý phụ nữ giỏi thế mà sao vẫn ế..?
Cái Còi phụ họa với bố:
— Chú Dương ế rồi..?
Tôi nạt nó:
— Á à, con phản thùng này….Em….là em chưa thích lấy vợ, lấy vào rồi mất tự do. Mà nhìn gương anh em còn chả dám lấy….
Anh Luân mặt thoáng buồn, chết thật tôi lại hơi nhỡ mồm, anh Luân nói:
— Ừ, chú nói cũng đúng, giờ phải nhìn kỹ chú ạ….Nhìn cái thân anh mà luận ra chứ đâu. Cơ mà anh tin chú sẽ lựa chọn tốt hơn anh.
Tôi đứng lẩm bẩm:
— Trà nhà ở gần trường học à..? Bán vật liệu xây dựng à..? Phải tìm hiểu xem thế nào..?
Anh Luân chắc nghe mang máng được gì, anh hỏi:
— Này, mặt mũi nguy hiểm lại định âm mưu gì đấy..? Chỗ đấy là mối quen của anh, chú đừng có mà làm gì khiến người ta phật ý.
Tôi gãi đầu:
— Hì hì, em có làm gì đâu….Tại cũng ở gần đây mà em chẳng biết ai với ai cả…Thôi em về đây….
Phen này tôi phải Điều Tra, bởi tôi có dự cảm gì đó hơi lạ lạ về nhân vật Trà này……..