Bỏ Ngươi Cưới Ai

Chương 10




Edit: Eileen
Beta: hướng dương xanh

Giống như La Mật Âu dự tính, ra khỏi nhà thì đã muốn trễ giờ hẹn chỉ vì bị Chu Lập Nghiệp giữ lại làm cô mất rất nhiều thời gian, đến khi cô đến quán cafe đã thấy Kha Dục Nhân ăn mặc chỉnh tề ngồi chờ ở đó.

Mặc dù mới muộn hai phút nhưng cái hẹn lần này là lần cuối, cô đến là để nói lời chia tay khiến cho lòng cô cảm thấy vô cùng áy náy, mà điều này là do một tay Chu Lập nghiệp gây ra!

"Thật xin lỗi, em đã đến muộn."

"Không sao đâu, là do anh tới sớm thôi."

Kha Dục Nhân hơi mỉm cười, đứng dậy giúp cô kéo ghế, còn tặng thêm cho cô một bó hoa hồng.

"Ngồi đi, em muốn uống gì? Café Blue Mountain* được không?"

"Vâng."

Cô mới gật đầu đã thấy Kha Dục Nhân nhấc tay gọi nhân viên phục vụ giúp cô chọn đồ uống, ngay cả món bánh ngọt Hokkaido cô thích nhất cũng được gọi lên hai phần.

Quả thật,Kha Dục Nhân đối với cô thực sự có lòng, từ khi hai người mới quen nhau, Kha Dục Nhân luôn coi cô như bảo bối, hết sức nâng niu chăm sóc. Nhưng duyên phận quả thật không thể cưỡng cầu, cho dù nhận ra được hắn có bao nhiều thành ý cô vẫn không có cảm giác rung động, không giống với Chu Lập Nghiệp, chỉ một câu nói đã khiến tim cô đập loạn xạ.

"Mấy hôm nay anh hẹn gặp, em đều nói bận việc cả, anh thật lo lắng cho sức khoẻ của em." Kha Dục Nhân trong giọng nói tràn đầy sự quan tâm. "Anh đang định gọi điện nói em cho dù hôm nay bận rộn thế nào cũng nên nghỉ phép, đừng khiến bản thân mình kiệt sức, xem ra hai chúng ta đúng là tâm linh tương thông, không nghĩ em lại chủ động hẹn anh, mà em muốn đi đâu chơi có muốn đi mua sắm không,chỉ cần đến bữa tối nghe theo anh là được, anh đã đặt chỗ trước ở "Nhà hàng Chu Dược", nhìn em bận rộn mới có vài ngày mà thân hình gầy hẳn đi. Không tẩm bổ cho em sao được.

Ông trời, đánh chết con đi. Trong lòng cô cảm thấy xấu hổ cực kì.

Mới nghe một chút đã biết hắn là toàn tâm toàn ý lo lắng cho cô thật tốt, hoàn toàn không biết cô sắp sửa thông báo cho hắn một cái tin sét đánh, cô muốn chia tay với hắn, xem ra cô là đứa con gái không ra gì rồi.

Nhưng mà, chia tay thì vẫn phải chia tay, cô không thể níu kéo một người đàn ông tốt như vậy, nếu không chính mình làm hại người ấy không thể mau chóng kiếm tìm tình yêu mới. Như vậy tội lỗi của cô càng nặng hơn nữa?

Tiến cũng chết mà lùi cũng chết, thôi thì muốn chết thì chết vậy.

Cô hít thật sâu lấy hết dũng khí nói: "Dục Nhân, thật ra em..."

Vừa vặn lúc này người phục vụ mang café lại, cô đành phải nuốt lại những lời định nói

"Xin hỏi các vị dùng cafe Blue Mountain có phải không ạ?"

"Vâng."

"Kha Dục Nhân?"

Cô một lần nữa muốn lên tiếng nhưng lời còn chưa nói hết, nữ phục vụ là hô lên tên của Kha Dục Nhân cắt ngang lời cô nói.

"Tiền Ấu Hâm?"

Cô bắt đầu cảm thấy có điều gì đó rất lạ, chuyện Kha Dục Nhân nhận thức bạn cũ đối với cô vốn không lạ, nhưng điều lạ chính là mặt của hắn bỗng dưng biến sắc. Chắc chắn phải có điểm kì quái.

Trời ạ, không phải tình cảnh này rất giống tình huống tay ba chạm trán thường hay phát sóng trên tivi sao?

Sắc mặt cô tối sầm, chính mình sẽ không biến thành người thứ ba không biết xấu hổ mà rút lui chứ?

"Bạn gái của anh?"

Còn mặc trên người đồng phục của quán café,Tiền Ấu Hâm dùng đôi mắt sáng ngời đánh giá La Mật Âu, cô bỗng thấy cô gái trước mặt có vẻ quen quen.

Cô ấy chắc hẳn là bạn của em gái hắn Kha Ngọc Khanh, Kha gia lúc trước dựa vào hôn sự của con gái để trở mình thoát khỏi cảnh phá sản là chuyện cô đã từng biết quá rõ ràng, nghe nói Kha Dục Nhân lần này chọn được một con dê rất béo bở, nhưng Kha gia lúc nào cũng xem cô như mãnh thú hung ác, đề phòng cô như phòng cướp, chuyện của Ngọc Khanh cũng không dám lộ ra với cô một câu.

Xét về ngoại hình, đây không phải là mẫu con gái mà Kha Dục Nhân thích,cũng không phải là dạng tiểu thư nhà giàu thích dùng hàng hiệu, nhưng mắt liếc thấy bó hoa hồng đỏ thẫm nằm trên mặt bàn cô dám khẳng định cô gái trước mặt chính là con "Dê béo bở đó".

Cô có nên hay không nhiều chuyện một chút, nhắc nhở đối phương phải cẩn thận, đừng tự đưa mình vào miệng cọp?

"Đối với chuyện này cô có nên can thiệp hay không?." Giống như nhìn thấy sự do dự trong lòng Tiền Ấu Hâm, Kha Dục Nhân lập tức khẩn trương đứng dậy: " Mật Âu, nơi này ồn ào quá,chúng ta đến nơi khác nói chuyện đi."

La Mật Âu sửng sốt, lúc này quán cũng vừa mới mở cửa, bên trong quán cũng chỉ có vài ba bàn có khách, làm sao có thể ầm ĩ? Huống chi cafe cũng vừa mới được đưa tới.

Nhìn bộ dạng lo lắng của hắn, cô cảm thấy trong việc này có nhiều điểm rất kì lạ.

Nếu không biết rõ ràng sự việc,cô sẽ không rời đi.

" Ầm ỹ? Anh có chắc không? Huống chi cafe cũng mới được đưa đến mà"

"Mật Âu.. ‘là tiểu Âu..’ La Mật Âu có phải hay không?" Tiền Ấu Hâm đột nhiên xen vào.

"Là tôi" kì lạ thật, tên của cô vì sao cô gái này lại biết? " Tiểu thư,chúng ta có quen biết sao?"

"Mình là Tiền Ấu Hâm, hai chúng ta cùng học chung tiểu học với nhau mà" Khó trách cô cảm thấy rất quen thuộc. " Còn nhớ trước đây cậu hay trêu mình và Kha Ngọc Khanh giống chị em song sinh, lúc nào cũng dính lấy nhau. Có một lần mình bị một nam sinh trong lớp cướp đi bút máy, cậu đã giúp mình lấy về còn bắt hắn xin lỗi mình nữa, kết quả cậu bị hắn vén váy, hắn còn bị cậu trừng trị te tua sau đó Chu học trưởng biết được..."

"Chu Lập Nghiệp liền chạy đến giúp cậu xử lý ngờ đâu nam sinh kia đã ăn no đòn của cậu rồi, hơn nữa..."

"Phía sau anh ấy còn dẫn theo một đám người, tự nguyện đi theo giúp anh ấy tới hỗ trợ" Vụ đó lớn đến nỗi khiến cho Tiền Ấu Hâm không thể quên.

"Đúng vậy, khi học tiểu học hắn quan hệ với bạn bè rất tốt." Cô nhớ ra rồi, khi ấy đúng là xảy ra chuyện lớn. "Rõ ràng mỗi ngày đều như nhau, mọi người đều sùng bái hắn, lúc nào cũng cho rằng hắn bị mình ức hiếp làm cho xấu hổ, một đám người chạy theo giúp hắn hả giận kết quả tất cả đều bị gọi vào trong hội trường tường trình, lúc trở về mình còn bị hắn mắng te tua, nói mình làm liên lụy đến tất cả mọi người mà rõ ràng những người đó đều do hắn đưa tới cả, cậu nói xem rõ ràng là mình vô tội mà?"

"Ừ, đều là do mình hại cậu." Tiền Ấu Hâm bỗng phát hiện La Mật  một chút cũng không thay đổi, vẫn giống như năm xưa là một cô bé hết sức nhiệt tình, thẳng thắn.

"Không phải lỗi của cậu, là do nam sinh kia quá đáng đi kéo váy mình thôi!? La Mật Âu nở nụ cười. "Ấu Hâm đã lâu không gặp rồi, sau khi cậu chuyển đi thì mất liên lạc. Khó trách cậu có quen biết với Dục Nhân, cậu cùng Ngọc Khanh thân thiết như vậy nhất định là hai người còn liên lạc. Nói thật với cậu,vừa rồi mình còn nghĩ có phải Dục Nhân bắt cá hai tay hay không, đúng lúc cả hai cô bạn gái chạm mặt nhau liền muốn kéo mình rời đi?"

"Làm sao có thể!" Kha Dục Nhân liền vội vàng phủ nhận.

"Đúng vậy, mình sao có thể. Mình đâu phải là một thiên kim tiểu thư giàu có chứ." Trong lời nói của Tiền Ấu Hâm có ẩn chứa ý tứ gì đó.

"Tiền Ấu Hâm!" Kha Dục Nhân nóng nảy cảnh cáo "Cô nói chuyện tốt nhất phải biết cân nhắc, đã hại em gái tôi rồi thì đừng hại cả tôi nữa!"

"Làm hại Ngọc Khanh không phải là tôi mà là anh, mang hạnh phúc cả đời của em gái mình để đổi lấy lợi ích cả gia tộc, anh còn xứng đáng làm anh trai sao?" Tiền Ấu Hâm không những không sợ mà còn thẳng thừng phản bác lại.

La Mật Âu nghe được chuyện vừa rồi, đầu óc bỗng trở nên mờ mịt, không hiểu hai người họ đang nói gì, cô càng không có cơ hội nói lời chia tay.

"Hai người rốt cuộc đang nói cái gì vậy" Cô cảm thấy khó hiểu nên mở miệng hỏi.

"Bên ngoài hào nhoáng tỏ vẻ thanh cao đạo đức, bên trong thì ra là thối rữa tận cùng, không có từ ngữ nào thích hợp hơn những lời này để hình dung về Kha gia, cậu trăm ngàn lần đừng để bọn họ lừa gạt."

"Tiền Ấu Hâm! Cô câm miệng lại cho tôi!" Kha Dục Nhân đập bàn đứng dậy không còn giữ lại vẻ tao nhã như thường ngày nữa.

"Dám làm dám chịu, các người dám làm mà không dám nhận sao?"

Tiền Ấu Hâm căm bản không để ý đến lời cảnh cáo, đôi mắt trong suốt vẫn kiên định nhìn về phía La Mật Âu.

"Kha gia đầu tư thất bại, nhu cầu cấp bách là cần thật nhiều tiền vốn đề bù đắp tổn thất, cậu tuyệt đối không phải là loại người hắn ta thích, mà chính là " con dê béo bở" của hắn"

"Cô..."

Kha Dục Nhân thẹn quá hoá giận, bỏ ra bao công sức tạo dựng hình ảnh bấy lâu bỗng chốc tan tành trong mây khói, nhấc tay hướng về phía Tiền Ấu Hâm.

"Dừng tay!"

La Mật Âu kinh ngạc hô to, không kịp đứng dậy ngăn cản, nhưng may mắn đã có người khống chế được cánh tay của Kha Dục Nhân, nếu không với tốc độ tức giận của hắn Tiền Ấu Hâm chắc chắn sẽ bị thương.

"Sở Thắng Nguyên?"

Nhận ra người ngăn cản mình ra tay, Kha Dục Nhân mặt mày tái nhợt, phảng phất trước mắt hắn là sự uy mãnh, tà mị của Diêm vương địa ngục khiến hắn bộ dáng thường ngày kiêu ngạo, quý phái nhanh chóng bị hủy diệt chỉ còn lại biểu tình yếu ớt, đáng thương.

"Anh dám động tay đến cô ấy? Có tin trong ba ngày tôi cho Kha gia hoàn toàn sụp đổ, dập tắt toàn bộ hi vọng của các người!"

Chuyện này... Có ai có thể nói cho cô biết hiện tại vừa xảy ra chuyện gì hay không?

Cô mở to đôi mắt nhìn ba người kia, trong lòng đầy nghi vấn.

Sở Thắng Nguyên theo cô biết là vị hôn phu của Kha Ngọc Khanh mà?

Nhưng biểu hiện của hắn đối với Ấu Hâm đúng là không được bình thường, nếu Ấu Hâm bị thương hắn không tiếc gì đi huỷ hoại cả nhà họ Kha ư?

Cô bỗng cảm giác mình trở nên rất ngu ngốc, hoàn toàn không thể hiểu rõ quan hệ giữa hai người họ là như thế nào?

Dự định từ đầu là đến đây với mục đích, cô thật vất vả mới ra quyết tâm muốn chấm dứt quan hệ với Kha Dục Nhân, kết quả đến đây rồi như thế nào lại giống như là tham gia diễn xuất cho một bộ phim? Hiện lại xuất hiện thêm một nhân vật, một lời nói khiến đầu óc của cô không thể nào tiếp nhận được chỉ có thể lẵng lặng nhìn theo ba người họ trừng mắt với nhau, từ nhân vật chính biến thành diễn viên câm.

"Thắng Nguyên..."

Cô nhìn về phía Ấu Hâm, hai mắt cô ấy đã bắt đầu ngấn lệ, môi mím lại tựa như muốn nói nhưng lại không thể nói, biểu hiện đó cô có thể hiểu được, biểu tình của cô ấy cô cũng hiểu rõ, tuy rằng rất cảm động nhưng quả thật cô không biết trong lúc này nên nói điều gì mới tốt, mọi chuyện phức tạp gần đây đều là do Chu Lập Nghiệp hại cô rất khổ sở, khó xử, cho nên hắn thật đáng giận mà.

"Đừng hiểu lầm" Sở Thắng Nguyên lạnh lùng nói với Tiền Ấu Hâm " Anh chỉ là không quen nhìn thấy đàn ông ra tay với phụ nữ, không phải vì em nên mới làm như vậy."

Khoé miệng cô khẽ co quắp, khó khăn lắm mới nhịn xuống xúc động của bản thân nhìn chăm chú vào Sở Thắng Nguyên.

Lừa gạt cô sao! Dù là trên đường tình cờ nhìn thấy đàn ông ra tay đánh phụ nữ, anh ta xông tới ngăn cản là chuyện bình thường, nhưng lạ ở chỗ là anh ta còn nói muốn hủy hoại cả nhà người ta- làm ơn đi chỉ có đứa ngốc mới tin hai người này, quả thật quan hệ không có đơn giản.

"Em biết" Tiền Ấu Hâm cắn môi, cố nén nước mắt ép mình mỉm cười " Sở tiên sinh, cảm ơn anh đã giúp đỡ, xin hỏi anh có muốn dùng gì không ạ?"

Nhìn nụ cười của Tiền Ấu Hâm sắc mặt của Sở Thắng Nguyên trở nên rất khó coi " Em làm việc ở nơi này?"

"Vâng, mời ngồi"

Tiền Ấu Hâm nói xong liền quay lưng đi về phía cô.

"Mật Âu, những chuyện mình nói đều là thật, chuyện tình cảm nếu càng gượng ép chỉ càng tăng thêm sai lầm thôi, cậu đã từng giúp mình, mình tuyệt đối sẽ không lừa cậu"

"Tiền Ấu...."

"Anh hét to như thế làm gì?"

Kha Dục Nhân vừa mở miệng Sở Thắng Nguyên đã lập tức quát lên, chỉ một câu nói là đủ để khống chế Kha Dục Nhân.

"Tóm lại hắn đối với cậu không thật lòng."

Nói xong câu đó, Tiền Ấu Hâm chậm rãi bước qua, bỏ lại hai người đàn ông đứng đối diện với nhau.

"Thật xin lỗi đã quấy rầy, mọi người chậm rãi dùng café."

"Em đi theo anh!"

Tiền Ấu Hâm đang muốn rời khỏi chỗ hỗn loạn này. Nhưng rõ ràng khi nãy người vừa cùng cô giữ khoảng cách Sở Thắng Nguyên lại đột nhiên như gió lốc không nói nhiều lời kéo cô ra khỏi quán café. Lưu lại cục diện rối rắm cho La Mật Âu và Kha Dục Nhân thu dọn.

Giải thích:

*Cà phê Blue Mountain là một trong những loại hạt cà phê arabica có giá thành cao và được ưa chuộng nhất trên thế giới. Nó có nguồn gốc ở vùng núi Blue Mountains thuộc Jamaica. Người ta gọi loại hạt cà phê này là Jamaican Blue Mountain để phân biệt với những loại hạt cà phê khác.

Với độ cao trên 2000 m, vùng núi Blue Mountains là một trong những vùng trồng cà phê cao nhất trên thế giới. Khí hậu ở đây dễ chịu, lượng mưa lớn, đất rất giàu dinh dưỡng và thấm nước tốt. Sự kết hợp giữa đất đai và khí hậu tạo nên điều kiện lý tưởng cho cây cà phê. Tuy nhiên loại cà phê này không thích hợp với các điều kiện khí hậu khác. Sự thay đổi khí hậu sẽ dẫn tới sự thay đổi hương vị cà phê. Chính vì thế mà hiện nay nó mới chỉ được trồng ở Jamaica và Hawaii.

Theo những người sành cà phê thì loại cà phê này đượm mùi, ít chua, có chút xíu vị ngọt, đậm đà. Giá một kg cà phê loại này hiện nay khoảng 100 USD. Nhật Bản là nước nhập khẩu cà phê Blue Mountain nhiều nhất (90% tổng sản lượng).

Edit: eileen

Beta: rùa xanh xanh

"Mật Âu, em đừng nghe cô ta nói lung tung, anh là thật lòng với em." Kha Dục Nhân còn muốn vớt vát lại. " Cô ta vốn là kẻ thần kinh, vì ghen tức nên muốn nói xấu anh..."

"Khi đó anh còn định ra tay đánh cô ấy, em không thể tin anh nữa rồi, bây giờ anh nói những lời này đã quá muộn." Cô cắt ngang lời giải thích của hắn, nhìn thấy trong mắt hắn tràn ngập sự thất vọng, mặc kệ trong chuyện này có ẩn tình gì đi nữa cô cũng đã có trước cho mình một quyết định. " Quả thật em không sao cả nên anh không cần nhiều lời giải thích thêm, hôm nay em hẹn anh ra là có vấn đề này muốn nói cho anh hiểu, em thật sự đã cố thuyết phục bản thân cố gắng để yêu anh nhưng em làm không được, chúng ta chia tay đi."

"Cái gì?!" Biểu tình của Kha Dục Nhân giống như bị người ta giáng cho một cú thật mạnh. "Em nói đùa đúng không? Không phải chúng ta đang rất tốt sao? Anh còn dự định sẽ cầu hôn với em."

"Cầu hôn?" Vẻ mặt của cô hết sức ngạc nhiên. " Anh đùa sao? Cho dù em có yêu anh, trừ bỏ mấy ngày này hẹn hò, từ trước em còn biết anh đã được bốn năm, con người anh ra sao em đều hiểu rõ, chính vì thế chúng ta không có khả năng kết hôn."

"Ba hay bốn năm ư? Làm sao như vậy được" Hắn đột nhiên im lặng, nhưng mọi chuyện đã không còn kịp nữa rồi.

"Vâng, em đã biết tình trạng của nhà anh hiện tại rất khó khăn nhưng là em không thể giúp được." Cô thở dài, quả thật mọi chuyện giống như Tiền Ấu Hâm đã nói. "Em khuyên anh nên nghĩ cách giải quyết vấn đề của gia đình chứ đừng mang hôn nhân ra làm lợi thế, làm như vậy là không nên."

"Cô thì biết cái gì?!" Mọi chuyện đã kết thúc, hắn cũng không muốn diễn kịch nữa. "Chết tiệt, mất công tôi lãng phí nhiều thời gian như vậy!"

Cho dù tức giận đến mấy, hắn cũng không dám trút giận vào cô, không thì sẽ làm kinh động đến người khác mà Kha gia nhà hắn sẽ không còn đường lui. Hắn liền ôm tức hận, xoay người bỏ đi.

Mọi chuyện đã qua cô nhìn ly café trên bàn còn chưa uống được một ngụm, lại thấy người khác há hốc mồm nhìn biểu tình cô đến thất thần, mặt mày họ dở khóc dở cười, cô liền cầm lấy hóa đơn đứng dậy đến quầy tính tiền.

Hoa đào ngàn năm chỉ nở rộ tưng bừng một lần, mà cô tình yêu vừa chớm nở liền vội vàng lụi tàn.

Trời ạ, sao cô lại đen đủi như vậy.

Hôm đó, cô về nhà cả người mệt mỏi, đầu đau buốt, cô lấy đại cái lý do của Chu Lập Nghiệp đã gợi ý sẵn từ trước nói với cha mẹ rằng cô và Kha Dục Nhân đã chia tay vì tính tình cả hai không hợp nhau, ngày hôm sau, cô đến Đài Bắc tìm anh họ thương lượng, yêu cầu được điều đến văn phòng chính ở Đài Bắc làm việc.

Anh họ cô vốn không đồng ý để cô muốn làm gì thì làm nhưng nếu là bà xã đại nhân thay mặt cô khẩn cầu thì lại khác.

Vì thế cô thuận lợi ở lại Đài Bắc công tác.

Chuyện của Kha gia vốn không thể giấu mãi, cuối cùng vẫn lọt vào tai cha mẹ, cô chỉ có thể khuyên cha mẹ mình đừng quá nóng giận, hủy đi công lao tích đức nhiều năm. Dù sao cô vốn không bị Kha Dục Nhân lừa có lẽ một phần là nhờ tổ tiên linh thiêng phù hộ, thiện hữu thiện báo. Một phần cũng vì Kha Ngọc Khanh nên cô cũng không muốn truy cứu thêm.

Mà phiền toái của cô vẫn còn, đó chính xác là cái đuôi Chu Lập Nghiệp, mặc dù hắn không đuổi theo tới Đài Bắc, cũng tuân thủ hứa hẹn với cô không có mang chuyện của hai người nói ra với cha mẹ cô, nhưng lỡ như hắn đem chuyện của hai đứa nói cho mẹ nuôi biết cũng có khả năng lắm nha! Không chừng những lời phỏng đoán của mẹ nuôi sẽ nhanh bay đến tai cha mẹ cô cho xem. Mấy ngày này, cô muốn phiền đến chết đi, cha mẹ suốt ngày cứ gọi điện bảo cô về nhà cùng Chu Lập Nghiệp bồi dưỡng tình cảm, sau đó nhanh chóng gả được cô vào nhà Chu gia, tránh cho hai người già phải lo lắng không yên cho con gái yêu bị xem là "dê béo" làm mục tiêu cho người khác lợi dụng.

"Thật ra, tớ cũng không phải là đồ ngốc, một lần vấp ngã là một lần trưởng thành, hiện tớ đã được một bài học rồi chỉ là cha mẹ cố tình muốn thúc ép tớ thôi, mà tớ từ lâu đã biết ngoại trừ Chu Lập Ngiệp những người đàn ông khác tiếp cận tớ đều là vì tiền."

Ngồi trên tàu điện để trở về nhà, cô không ngừng nhỏ to tâm sự vào di động.

"Tâm Du, chẳng lẽ điều kiện của tớ lại tệ như vậy sao? Nếu không phải mình là con nhà giàu thì trừ bỏ Chu Lập Nghiệp ra những người khác theo đuổi mình không phải vì tiền thì cũng vì mắt họ có vấn đề sao?"

Phía bên kia truyền đế tiếng cười khanh khách của Chung Tâm Du.

"Đương nhiên là không phải rồi, khác biệt ở chỗ cha mẹ cậu chứng kiến Chu Lập Nghiệp trưởng thành, nên hiểu rõ tính tình của hắn, còn những người đàn ông giả tạo như Kha Dục Nhân bọn họ nhất thời không nhận ra mới hy vọng hai người có thể ở bên nhau. Đúng rồi, Chu Lập Nghiệp thật sự chưa lên tìm cậu?"

"Thật sự, lừa cậu làm gì?" Nhắc tới chuyện này cô có chút giận dỗi nói " Có lẽ hắn là tỉnh ra rồi, cảm thấy yêu mình chỉ là ảo giác nhất thời, thời điểm hắn thấy mình và Kha Dục Nhân ở bên nhau nên sinh ra cảm giác mất mát nông nỗi, may mà mình đã sớm biết nên không đồng ý kết giao với hắn."

"Phải không vậy?" Chung Tâm Du lại cho rằng cô nói dối. "À, đúng rồi, cậu bảo với mình thứ năm này là họp lớp sẵn tiện chúc mừng hai bạn học chung lớp sắp kết hôn, Chu Lập Lập có khi nào sẽ tham dự hay không?

"Không đâu, tính khí hắn thất thường như vậy chắc sẽ không đi họp lớp." Giọng điệu cô quả quyết.

"Thật sao? Vậy mà mình nghĩ cậu trở về họp lớp là vì hắn cơ đấy."

"Cậu bị bệnh thần kinh à, mình nhìn thấy hắn đã hai mươi mấy năm rồi, có gì khác đâu? Không nói nữa, mình xuống xe đây."

Cô dập máy, cất vào trong túi xách rồi bước xuống xe.

Cô không phải vì Chu Lập Nghiệp mà quay về Nam Bộ mà vì cô muốn tham dự họp lớp, cô sớm biết hắn không thích đi gặp bạn cũ vì như vậy rất nhàm chán, vui chơi xong liền tan họp, đến vài năm sau không hề liên lạc, rất vô nghĩa nên hắn chắc chắn sẽ không đi.

Hẳn là..sẽ không đến chứ?

Chắc chắn là vậy, nhưng cô bị những lời nói của Tâm Du tác động làm cho lòng mình thật khẩn trương.

Đều là do Chu Lập Nghiệp làm hại mà!

Đầu tiên là theo đuổi cô như thể không có cô thì sẽ chết, nhưng khi biết cô và Kha Dục Nhân chia tay được hai tháng rồi cũng không lên Đài Bắc tìm cô, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có, đúng là quá khác biệt.?

Đương nhiên cô nói như vậy là để bản thân chấn tĩnh lại một chút, có lẽ hắn nghĩ muốn cho cô có thời gian thích ứng mà tạm thời không tìm đến cô, nhưng cô không thể bình tĩnh lâu như vậy, tuần đầu tiên bình thường, sang tuần thứ hai cô bắt đầu bồn chồn, buồn bã. Trải qua hai tháng cô bắt đầu cảm giác t2inh cảm chính mình bị tổn thương nghiêm trọng vì sự lạnh lùng của ai kia.

Khi hắn vất vả học thạc sĩ ở Pháp, bận rộn đến nỗi không thể liên lạc qua webcam với cô, cũng giống như hai tháng nay không hề quan tâm đến cô vậy, tình trạng như vậy diễn ra đâu chỉ một lần.

Cho dù không còn yêu cô nữa thì vẫn có thể làm bạn bè mà.

Nếu cứ như vậy thì ngay cả làm bạn cũng không được ư! Trước kia cô cố gắng kháng cự sự quyến rũ của hắn, bảo vệ tình bạn vĩnh cữu của hai người, bây giờ còn ý nghĩa gì chứ?

Nghĩ lại cũng không đúng lắm, hắn đối xử với cha mẹ cô vẫn bình thường mà, còn có thường xuyên qua nhà nói chuyện, thăm hỏi họ, vậy là vì lý gì hắn đối với cô hờ hững vậy?

Nhưng là, chuyện đó cũng không đáng phiền chán bằng việc cha mẹ cứ thúc ép muốn gả cô cho hắn, cha mẹ thật là nóng lòng mà đâu biết hắn là tránh mặt cô...

Chẳng lẽ hắn đã có người phụ nữ khác.

Cô lắc đầu, ép mình đừng nghĩ miên man nữa, càng không muốn nghĩ đến cô lại càng để ý, thật đau cả đầu.

Dù sao chờ đến khi về nhà, dù không muốn chủ động tìm gặp hắn nhưng cô vẫn có thể tìm đến cha mẹ nuôi để hỏi thăm, sẵn dò xét động thái của hắn rồi mới có quyết định.

Nghĩ như vậy, cô liền bắt taxi đến chỗ hội trường của buổi họp lớp, chút nữa đây cô sẽ gặp lại một số bạn học cũ rất thân thiết, nhất định bữa tiệc này sẽ có nhiều điều thú vị đây, đã lâu lắm rồi mà.

"Tiểu Âu, ngươi đến muộn!"

Cô vừa bước vào bên trong hội trường, không đến ba mươi giây còn chưa gặp ai chào hỏi, đã thấy Chu Lập Nghiệp từ phía sau vỗ lưng cô, dọa cô sợ muốn nhảy dựng lên.

"Làm sao ngươi lại đến?"

Cô kinh ngạc xoay người lại, đang định muốn hỏi hắn lý do gì hôm nay lại đến đây, đột nhiên tầm mắt dời sang phía bên cạnh hắn là một cô gái xinh đẹp, những điều muốn nói đều biến mất.

"Vì sao ta không thể tới? Quay sang người bạn học của mình, hắn nhẹ giọng thân thiết nói: Lý Diệu Quân, em còn nhớ không, đây là tiểu học muội lớp dưới của chúng ta La Mật Âu?"

"Đương nhiên nhớ rõ." Lý Diệu Quân chủ động làm quen, thân thiện giơ tay ra bắt tay với cô " Gọi chị là Diệu Quân, chị có thể gọi em là Tiểu Âu không?"

"Được ạ." Cô vội vàng bắt tay.

Không hiểu sao trong lòng cô lại cảm thấy buồn vô cùng.

Chu Lập Nghiệp quả thật là phá lệ đi tham dự họp lớp, càng lạ hơn hắn đi cùng một cô gái tên Lý Diệu Quân, cả hai còn nắm tay rất thân mật, nhìn qua là không phải mới gặp mà là hai người hẹn nhau cùng tham dự họp lớp, nhưng hai tháng trước cô đâu nghe thấy hắn nói gì về cô bạn gái Lý Diệu Quân đâu.( dấm, Âu tỷ ăn dấm kìa. Chua quá cả nhà ơi)

Cô công nhận bộ dáng của chị ấy không tệ, khuôn mặt sáng ngời như thiên thần, dáng người hoàn mỹ, tuy vậy vẫn thua xa mối tình đầu của Chu Lập Nghiệp, nhưng có lẽ tình cảm của bọn họ chưa sâu nặng, khả năng trong hai tháng qua hai người kết giao cũng chưa đến nổi đã trở thành người yêu đi.

"Đã lâu không gặp, gần đây ngươi khỏe không?"

Chu lập Nghiệp ân cần hỏi thăm cô, trong nháy mắt làm cho đầu óc cô trống rỗng.

"Cũng khá tốt" Cô vất vả lắm mới trả lời hắn.

"Vậy là tốt rồi, mẹ ta rất lo cho ngươi, khi về nhà nhớ gọi điện hỏi thăm bà ấy một tiếng." Nói xong, hắn nhìn về phía bạn gái " Em có khát không? Chúng ta đi lấy đồ uống."

"Vâng."

Cô trợn tròn mắt, không thể tin hắn dửng dưng bỏ cô lại một mình như vậy rồi kéo cô gái đó đi, giống như mối quan hệ hơn hai mươi năm của hai người là không tồn tại, hắn và cô quả thật không còn gì nữa sao.

Cho đến khi buổi tiệc kết thúc, hắn vẫn không thèm để ý đến cô.