Bỏ Lỡ Những Năm Tháng Tươi Đẹp Nhất Của Em

Quyển 4 - Chương 9




Biểu hiện đầu tiên của Chu Tô là sững sờ nuốt nước miếng: "Anh cầm nhầm báo cáo của ai hả?"

Phương Đại Đồng đem báo cáo đặt lên bàn, đẩy tới trước mặt cô, ảo não nói: "Chính em nhìn đi."

Chu Tô nghi ngờ nhìn Phương Đại Đồng, cầm lấy bản báo cáo. Không sai, là tên của cô, nhóm máu cũng đúng, dòng chữ bắt mắt nhất trong tờ báo cáo xét nghiệm là kiểm tra gì đó: Dương tính.

"Đây là ý gì?" Chu Tô chỉ tới chỗ ghi dương tính hỏi Phương Đại Đồng, gương mặt thản nhiên.

Phương Đại Đồng bực bội, kìm chế lắm mới không đánh vào tay Chu Tô: "Cái bản báo cáo này, lúc cầm được anh còn phải đích thân đi xuống chỗ phụ khoa hỏi, họ nói đi nói lại bảo đảm không sai, anh mới nhắm mắt đem lên đây đấy. Chu Tô, em tốt nhất nhìn thẳng vào vấn đề. Không phải nói Chung Ly đã làm phẫu thuật buộc ga-rô (ngăn sinh nở) sao, làm sao em lại mang thai?"

Chứng kiến khuôn mặt nghiêm túc của Phương Đại Đồng, Chu Tô rốt cuộc cũng đã hiểu tính chất nghiêm trọng của chuyện này, hoảng hốt ngồi phịch xuống ghế, trong miệng lẩm bẩm: "Không có khả năng, mặc dù anh ấy có từng nói muốn tôi sinh con nhưng chưa làm phẫu thuật mở ga-rô, làm sao có thể, làm sao có thể?"

Phương Đại Đồng vòng qua bàn, khụy gối, dùng đôi tay vỗ nhẹ lên vai Chu Tô đang hoảng hốt không tin: "Trước tiên em đừng hoảng hốt, nhớ lại thử xem khoảng thời gian này có lúc nào Chung Ly đi đâu vài ngày hay không. Nếu quả như thật không có, chúng ta sẽ kiểm tra lại, đứa bé làm sao lại vô duyên vô cớ mọc ra trong bụng em được, tất nhiên anh cũng vậy không tin em phản bội Chung Ly mới có nó."

"Anh đừng nói nhiều, để tôi suy nghĩ một chút, suy nghĩ…" hai tay ôm đầu, Chu Tô nhắm mắt lại, cẩn thận suy nghĩ về tình trạng của Chung Ly vào khoảng thời gian này.

"Cái đầu nhỏ xinh, tất cả tai mắt mũi miệng đều nhỏ xíu, đáng yêu thật mà."

"Chúng ta cũng sinh một đứa bé đi."

"Đừng hẹp hòi như vậy, sau khi trở về, em sẽ tặng anh một bất ngờ lớn."

"Hả? Sẽ không phải là sau khi anh trở về em liền thông báo em mang thai đấy chứ?"

"Anh có khả năng hay không thì em phải biết chứ?"

"Nước Đức!" Chu Tô bỗng nhiên hét lớn, giống như bị kích động, đôi tay hung hăng nắm lấy cánh tay Phương Đại Đồng, trên mặt cũng tỏ vẻ là đã sáng tỏ nhưng không thể tưởng tượng nổi: "Là lần đi Đức, rõ ràng anh ấy nói ba bốn ngày sẽ trở lại, đột nhiên lại phải nán lại đến hai tuần lễ. Không sai, anh ấy đi Đức giải phẫu!"

Phương Đại Đồng nghe Chu Tô nói vậy cảm thấy hơi tức giận, chậm rãi nhắm mắt lại nặng nề ngồi phịch xuống ghế, bần thần lúc lâu mới nói được mấy chữ: "Vậy thì không sai, Chu Tô, em thật sự đã mang thai."

Chu Tô cắn chặt đôi môi đang run rẩy, mở to mắt hòng ngăn những giọt nước mắt đang chực trào ra nhưng vẫn không cách nào ngăn được dòng nước mắt, theo bản năng sờ sờ bụng mình. Nơi này, có một sinh mạng?

Đứa trẻ là kết tinh tình yêu giữa cô và Chung Ly. Sinh mệnh nho nhỏ này sẽ từ từ lớn lên, sau chín tháng mười ngày sẽ chào đời, chờ nó lớn hơn chút nữa sẽ gọi cô là mẹ, gọi Chung Ly là ba?

Trái tim giống như có cơn gió xuân thổi qua, nhẹ nhàng nhưng ấm áp. Ấm áp giống như ánh mặt trời, cũng ngọt ngào giống như nước nguồn.

Bởi vì chuyện xảy ra quá bất ngờ khiến tất cả mạch máu của Chu Tô bỗng sôi trào, âm thanh run rẩy nói: "Phương Đại Đồng, đứa bé…con tôi ở chỗ này?" Tuy là nghi vấn, lại có không che giấu được cảm giác hưng phấn.

Phương Đại Đồng mở to mắt, sự sợ hãi và lo lắng lướt qua khuôn mặt anh: "Chu Tô, em đang tính toán gì đấy?"

Chu Tô che miệng, nửa khóc nửa cười: "Đương nhiên là… Anh biết đấy, tôi thật sự không ngờ, đứa bé này..."

"Không! Đừng nói em đang nghĩ…Em không thể nghĩ như vậy. em không thể giữ lại đứa bé này được!" Phương Đại Đồng thốt lên không do dự, hòng cắt đứt suy nghĩ hoang đường của Chu Tô.

"Tại sao?"

Phương Đại Đồng cố kiềm chế, hít sâu một hơi giống như thu hết dũng khí, nhìn chằm chằm vào Chu Tô, nói: "Em bây giờ…Tình trạng sức khỏe bây giờ của em đến bản thân mình còn chưa giữ nổi, làm sao có thể có một đứa bé nữa chứ?"

"Không sao hết, thật sự không sao…" Chu Tô nghẹn ngào, âm thanh sợ hãi: "Làm sao tôi có thể … Chuyện điều trị tất cả đều nghe theo anh nhưng xin đừng bắt tôi bỏ nó, không thể!"

Phương Đại Đồng đứng lên, trên mặt thể hiện rõ vẻ mặt kiên quyết mà Chu Tô chưa bao giờ thấy ở anh ta: "Anh giúp ngươi an bài giải phẫu, cành nhanh càng tốt. Quyết định vậy đi, ngày mai!" Nói xong liền vội vã bước tới bàn làm việc, cầm điện thoại bấm số.

"Đừng! Phương Đại Đồng, tôi không muốn!" Chu Tô khóc lớn, chạy tới lôi kéo cánh tay Phương Đại Đồng: “Giúp tôi lưu lại đứa bé này, tôi cái gì cũng không cần nữa, mạng sống cũng không cần, giúp tôi lưu lại nó."

Phương Đại Đồng quyết không thỏa hiệp với Chu Tô như những lần trước, đẩy tay cô ra tiếp tục quay số điện thoại, đợi sau khi đầu dây bên kia bốc máy, hết sức tỉnh táo nói: "Bác sỹ Lưu Y Na Khoa phụ sản phải không? Ngày mai chị có thể sắp xếp cho tôi một ca giải phẫu được không?"

"Ầm" Chu Tô không chút do dự nặng nề quỳ trên mặt đất, giơ tay nắm cánh tay Phương Đại Đồng, khóc đến một chữ cũng không nói được.

Phương Đại Đồng rũ mắt nhìn Chu Tô đang khóc không thành tiếng, không thể nói thêm lời nào nữa, chầm chậm nhưng dùng sức dập điện thoại, cắn chặt hàm răng chỉ sợ sơ ý một chút nước mắt sẽ rớt xuống, đưa tay kéo Chu Tô đang quỳ trên mặt đất dậy.

Chu Tô mặc cho nước mắt rơi thành dòng không thèm lau nhưng cũng không chịu đứng lên: "Không, tôi nhất quyết không đứng dậy. Anh đừng giết nó có được hay không, nó là sự mong đợi cũng như niềm hi vọng nhỏ nhoi cuối đời, nó là món quà tặng tuyệt vời nhất mà ông trời ban tặng cho cuộc đời ngắn ngủi của tôi. Van anh để cho tôi lưu lại nó, đi nước Pháp trị liệu cũng được, rời khỏi Chung Ly cũng được, lưu lại nó đi, van cầu anh!" Bởi khóc quá nhiều mà lời nói của cô không hoàn chỉnh.

Phương Đại Đồng cau mày, sơ ý một chút nước mắt đã theo khóe mắt rơi xuống, anh cũng quỳ xuống, ôm lấy Chu Tô, đặt cô lên ghế sofa, lẳng lặng nhìn người phụ nữ mình yêu nức nở.

Chu Tô vẫn khóc mãi không ngừng: "Lưu lại nó, không thể giết chết nó, không thể. . . "

Trái tim Phương Đại Đồng giống như bị hàng ngàn tảng đá đè ép, nơi cổ họng cũng giống như đeo chì, phiền não day day huyệt thái dương để ổn định hô hấp cũng như cảm xúc của mình: "Chu Tô, em hãy nghe anh nói. Ban đầu muốn em đi Pháp với anh là bởi vì muốn tốt cho bệnh tình của em. . ."

"Tôi biết…" Cô thút thít: "Tôi sẽ đi Pháp cùng anh, ngày mai sẽ đi, cái gì cũng sẽ không lưu luyến nữa. Tôi sẽ rời khỏi Chung Ly, sẽ không nhớ thương lư luyến anh ấy nữa, ngày mai tôi sẽ đi có được hay không?"

Phương Đại Đồng thở dài một cách nặng nề, cúi đầu lắc lắc hai cái, giọt nước mắt vội vàng rơi trên mặt đất: "Không phải, không phải như vậy. Khi đó muốn đem em đi Pháp là muốn quan sát bệnh tình của em, nhưng bây giờ đã xác định tình trạng ung thư của em đã đến thời kì cuối rồi. Nhiều nhất em chỉ có thể chống đỡ ba bốn tháng nữa thôi, nói cách khác, đến lúc em chết đứa trẻ trong bụng em còn chưa phát triển đầy đủ. Không phải…" Phương Đại Đồng bịt chặt miệng mình, sợ mình khóc ra thành tiếng: "Không phải là anh không muốn giúp em mà là không có biện pháp, không có năng lực giúp em lưu lại đứa bé này. Anh thật sự xin lỗi, thật thật xin lỗi, không có bất kỳ biện pháp nào nữa rồi. . ." Nói xong lời cuối cùng, Phương Đại Đồng không ngừng nói xin lỗi cùng với lắc đầu nghẹn ngào.

Chu Tô nhìn chằm chằm Phương Đại Đồng, một mảnh lạnh lẽo bao trùm thân thể cô khiến cô hoàn toàn chết lặng, cô nghe được một loại âm thanh giống như thế giới này hoàn toàn sụp đổ.

Cái gì cũng không còn nữa, không còn hi vọng, không còn sức lực giãy giụa, không còn. Có lẽ sớm đã không có, từ giây phút cô biết mình mắc phải căn bệnh quái ác kia thật ra thì cũng đã không có, chỉ là cô chậm chạp, chậm chạp không chịu buông xuống. Cho dù cả người mệt lả, cho dù thương tích khắp người, cho dù đầy bụng uất ức, cho dù tứ cố vô thân nhưng bởi vì sự cố chấp muộn màng muốn sống thật tốt bên cạnh những người mình yêu thương, kết quả đổi lấy cũng chỉ là một lần đau đớn và tuyệt vọng đến cùng cực.

Khóc lóc sau đó Chu Tô lại chợt nở nụ cười, đầu tiên là mỉm cười rồi sau đó là cất tiếng cười to, không kìm chế được, lệ rơi đầy mặt nhưng vẫn cất tiếng cười to.

"Chu Tô…Chu Tô…Em đừng như vậy…." Phương Đại Đồng nhìn Chu Tô dường như không còn kìm chế được cảm xúc nữa, lo lắng dâng trào.

Chu Tô lắc đầu, đẩy anh ta ra. Muốn nói cái gì đó nhưng lại bị dòng nước mắt tuôn ra kìm lại, không thể nói được chỉ có thể ôm thật chặt Phương Đại Đồng gào khóc, đau triệt nội tâm, không có giới hạn, không có bờ bến, vô biên giống như trái tim bị xé rách, đau triệt nội tâm.

Giờ phút này Phương Đại Đồng chỉ có thể vỗ vỗ lưng Chu Tô, một chữ cũng nói không ra được, chỉ trách ông trời tại sao lại đối xử với người con gái lương thiện như Chu Tô một cách tàn nhẫn như vậy?

Khóc đến âm thanh cũng khàn khàn, cả người vô lực, Chu Tô chậm rãi buông Phương Đại Đồng ra, mở miệng nói: "Cám ơn, không cần nói xin lỗi tôi làm gì. Cám ơn anh."

"Thiên ngôn vạn ngữ cũng chẳng có tác dụng gì, chỉ hi vọng là em không cần lại hành hạ mình."

Chu Tô dùng tay lau đi dòng nước mắt, chống lên tay ghế sa lon đứng lên lắc đầu: "Tôi biết rồi, biết…. Ngày mai tôi sẽ tới đây, tới đây làm giải phẫu, làm phiền anh giúp tôi an bài."

Nói xong, không tiếp tục nhìn Phương Đại Đồng nữa, xoay người rời khỏi phòng làm việc của anh ta.