*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tử Sắc Kinh Cức
Hwan
**********
Thời điểm mà Lâm Mộc bọn họ sắp đến bộ lạc thì nhìn thấy Jason đi săn thú bên ngoài trở về, Lâm Mộc vui mừng chào hỏi Jason.
“Jason, thật vui khi thấy anh, chúng tôi đã trở về, hiện giờ bộ lạc thế nào?” Nhìn thấy bạn tốt trong bộ lạc, Lâm Mộc rất vui vẻ.
Jason nhìn thấy Patrick bọn họ trở về rất vui mừng, nhưng sau khi nghe thấy lời Lâm Mộc hỏi, tất cả vui mừng tiêu tan trong nháy mắt.
Thấy Jason không trả lời mình, Lâm Mộc cảm thấy không thích hợp, cho dù Jason có mặt lạnh đi nữa, giờ phút này cậu có thể nhìn thấy phiền não trên mặt đối phương.
Patrick cũng phát hiện ra Jason khác thường, nghi đến câu hỏi của Lâm Mộc, xem ra trong khoảng thời gian bọn họ đi đã xảy ra chuyện gì rồi.
Patrick nói “Chúng ta trở về rồi nói sau.”
Tâm tình vui sướng khi trở về bộ lạc của Lâm Mộc bởi vì vấn đề này mà biến mất.
Patrck bọn họ đi theo Jason về nhà hắn, dọc theo đường đi nhìn thấy người trong bộ lạc nhiệt tình chào hỏi bọn họ, đương nhiên cũng thấy được một ít người xa lạ, thái độ của những người xa lạ này làm cho Lâm Mộc không thích.
“Jason, sao trong bộ lạc có nhiều người lạ thế?”
Patrick nắm tay dẫn Lâm Mộc với sắc mặt không tốt đi “Đến nhà Jason rồi nói sau.”
Lâm Mộc không nói gì nữa, nhưng lại buồn bực trong lòng, đây chẳng phải là tình cảnh đoàn viên vui tươi mà cậu đã nghĩ, thật sự quá mất hứng!
Lâm Mộc nổi giận đùng đùng đi về nhà, cậu nghe Jason và Linie nói những chuyện xảy ra ở khoảng thời gian gần đây, tức tới nỗi không có chỗ phát tiết.
Đây tất cả đều là do bộ lạc Meath kia đi vào bộ lạc của bọn họ.
Thì ra năm nay không chỉ mùa mưa đến trước, mà mùa mưa kia lại rất mạnh, làm cho hang núi mà một ít bộ lạc ở bị ngập nước, bộ lạc mất chỗ ở, bọn họ không thể không di chuyển.
Mà bộ lạc Meath chính là một trong số đó, khu vực mà bọn họ sinh tồn không thể ở, trong mùa mưa không thể không đi tìm nơi ở mới, cho nên bọn họ di chuyển.
Mà giống cái đi trong mùa mưa lại chẳng thể chịu nổi, cho nên có một giống cái ngã bệnh, mà bọn họ vừa lúc đến vùng phụ cận bộ lạc du thú.
Này cũng chẳng có ì, đối với bộ lạc khác mà nói, bộ lạc du thú sẽ không hỏi đến, nhưng không khéo là, bộ lạc này chính là bộ lạc cũ của Ryan, mà giống cái kia chính là giống cái thiếu chút nữa cử hành nghi thức kết thành bầu bạn với Ryan.
Cho nên, Ryan không thể mắt nhìn giống cái kia bị bệnh như vậy, mà hoàn cảnh của bọn họ cũng không thích hợp để người bệnh dưỡng bệnh, không có cách nào khác, Ryan nói với Jason rằng hắn muốn mang người vào bộ lạc dưỡng bệnh. Không ai có thể ngồi không mắt nhìn giống cái chết mà không cứu, cho nên Jason bọn họ đồng ý để cho giống cái bị bệnh ——— Ishuria kia đến bộ lạc bọn họ dưỡng bệnh.
Vốn chuyện này rất đơn giãn, Ishuria hết bệnh thì để cho hắn đi là được, nhưng Ishuria ốm yếu lại dám yêu cầu bọn họ thu nhận và giúp đỡ bộ lạc mình, chẳng có thú nhân nào chống đỡ được dưới nước mắt của giống cái, hơn nữa, nếu thật sự quyết liệt cự tuyệt thỉnh cầu của giống cái thì có khác gì thấy chết mà không cứu chứ, giống như Ishuria nói, giống cái trong bộ lạc của bọn họ không có chỗ tránh mưa rất dễ bị bệnh, thời đại này bị bệnh rất dễ chết.
Các thú nhân luôn có tấm lòng vạn phần bao dung giống cái, nếu như cầu xin bọn họ là một thú nhân, bọn họ khẳng định sẽ thờ ơ lạnh nhạt mà từ chối, nhưng đối phương lại là một giống cái mảnh mai lại đang bị bệnh, cho nên dưới sự đồng ý của đa phần mọi người để cho bộ lạc kia đi vào bộ lạc bọn họ, Jason bọn họ không có biện pháp chỉ có thể cho người đi vào. Ở trong mắt thú nhân chẳng qua cho bọn họ vượt qua mùa mưa thôi, đến khi mùa mưa kết thúc thì bọn họ sẽ rời đi thành lập lại bộ lạc của mình.
Đáng tiếc, bọn họ đem chuyện này nghĩ quá đơn giản.
Một bộ lạc có nhiều gấp hai lần thú nhân đi vào bộ lạc du thú, mang đến nguy hiểm mà bọn họ không nhìn ra, nhưng khi đám người đó nhìn thấy căn nhà, thức ăn của bộ lạc du thú rồi, tâm tình cảm kích vừa mới còn có thể bảo trì nay đã chậm rãi thay đổi.
Tuy rằng ăn và ở dựa vào bộ lạc du thú, nhưng đám người đó lại bảo trì tư thái ăn trên ngồi trước, cảm thấy thú nhân trong bộ lạc du thú giống như thứ đê tiện, mà nhóm giống cái thì cũng chẳng có sự hòa thuận.
Nhóm giống cái được bộ lạc nuông chiều, một đám không coi ai ra gì, tự cho là đúng, khinh thường giống cái chọn du thú làm bầu bạn, khóe miệng bọn họ thường treo lên sự khinh thường, tính tình của Linie bọn họ có tốt, cũng không đại diện cho sự mặc người khi dễ.
Tuy không nhất định sẽ bị khi dễ, nhưng mỗi ngày sinh hoạt như thế chắc chắn sẽ không làm cho người ta cảm thấy thoải mái, bọn họ bắt đầu hối hận vì lòng đồng tình tràn ra, nên mới đem phiền toái đưa đến. Đáng tiếc là, mời thần dễ, đuổi thần khó, đối với việc mùa mưa đã qua mà bộ lạc kia vẫn không có ý rời đi, Jason bọn họ cũng không dám hành động bừa đuổi bọn họ đi, dù sao thú nhân bên đó nhiều hơn bên này, mà quan trọng nhất là, bộ lạc của bọn họ có giống cái và ấu tể, bọn họ không thể để cho bầu bạn nhà mình gặp tình huống nguy hiểm, bọn họ rất hối hận, nhưng không có biện pháp, chỉ có thể chờ Patrick bọn họ trở về.
Lâm Mộc nổi giận đùng đùng đi về nhà, vừa mới tới cửa đã nghe thấy trong sân nhà mình có tiếng cãi nhau, cậu nhanh chóng đi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Hiện giờ cậu rất tức giận, nếu ai đụng vào họng súng thì chỉ có thể trách bản thân xui xẻo.
“Tôi ở chỗ này thì sao nào! Dựa vào cái gì mà mấy người ở nơi rộng lớn mà bọn tôi phải ở cùng nhau?” Đó là một giọng nói xa lạ.
“Cậu nói chuyện quá buồn cười rồi, trước không nói đây là nhà của tộc trưởng bọn tôi, hiện giờ các người ở trong bộ lạc bọn tôi, cậu có tư cách gì mà đưa ra yêu cầu, không muốn ở thì cút, không ai giữ cậu lại.”
Lâm Mộc nghe thấy tiếng của Hoàng Viễn.
“Hừ muốn cho bọn này rời đi, không dễ vậy đâu, những căn nhà này là thần thú ban ân cho thú nhân đại lục, bị những người không biết xấu hổ như mấy người chiếm giữ, bọn này làm cho có thể để có mấy người làm bẩn sự ban ân của thần thú chứ!”
Lam Mộc đi vào sân liền nhìn thấy Hoàng Viễn đang cãi nhau với một giống cái tóc nâu.
Lời của giống cái này làm cho Lâm Mộc sửng sốt, lượng tin tức này quá lớn!
Lâm Mộc đi đến làm cho Hoàng Viễn đang tức đến tăng xông phát hiện, hắn nhìn thấy Lâm Mộc trở về thật vui mừng.
“Lâm Mộc……..”
Lâm Mộc khoát tay làm cho hắn trước đừng nói, cậu mặt lạnh đi đến trước mặt đối phương, mấy năm nay cậu cũng cao lên được một khúc, tầm 178 cm, nhưng vẫn không có cao bằng giống cái trước mắt này. Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến khí thế của cậu.
“Hiện giờ cậu cút đi cho tôi!”
Giống cái kia rõ ràng bị Lâm Mộc dọa một chút, hắn chưa bao giờ gặp qua giống cái này, nhưng vẫn cố chống lấy, hắn vẫn đều được mọi người nuông chiều, khi nào thì có người dám nói vậy với hắn.
“Dựa vào cái gì mà bắt tôi đi, tôi không đi.”
Hoàng Viễn ở một bên cắn răng “Cậu ấy là chủ nhân của nhà này, là bầu bạn của tộc trưởng bọn tôi, đương nhiên có quyền đuổi cậu đi.”
“Hừ, hắn nói của hắn liền là của hắn hả, tôi nói đây là của tôi đó, không liền không đi, tôi sẽ ở nhà này.” Hắn ỷ vào thân phận giống cái của mình làm càn quấy.
Lâm Mộc cười lạnh “Tôi đã thấy đồ không biết xấu hổ, nhưng chưa từng thấy qua không biết xấu hổ như cậu, thật không biết cha mẹ cậu đã nuôi cậu thành cái loại người gì nữa. Bản thân xấu mặt còn không tính còn tính làm cho cha mẹ mình mất mặt mới chịu.”
Hoàng Viễn ở một bên hát đệm “Hắn làm sao mà biết xấu hổ chứ, như vậy sẽ không là hắn nữa, xấu mặt cũng không biết, cậu nói xem đây là ngu tới dường nào?”
Giống cái kia bị bọn họ nói cho tức đến đỏ mặt, lớn tiếng nói “Mày là đồ chết tiệt, người quái dị, trách không được Ryan tình nguyện chọn Ishuria cũng không chọn mày, Ishuria tốt hơn mày gấp trăm ngàn lần. Làm y sư mà còn muốn gả cho thú nhân, thật là đồ không biết xấu hổ.”
Hoàng Viễn vì lời hắn nói mà sững lại một tí, nháy mắt lại khôi phục như thường. Đang muốn phản bác, Lâm Mộc đã trào phúng “Thật không biết mày đúng là có dũng khí đó, đúng là đồ vô sỉ không sợ điếc, theo tôi biết thì bộ lạc bọn tôi còn chưa có ý tiếp thu mấy người, bọn tôi chỉ thấy mấy người đáng thương cho nên tạm thời thu lưu mấy người thôi, không có cảm giác ăn nhờ ở đậu thì thôi chứ, còn vọng tưởng tu hú chiếm tổ có sắn, thấy rõ sự thật là được ồi, thật là đồ ngu!” Lâm Mộc biết người này chỉ là tên bị xui khiến.
Giống cái kia nghe xong, cả giận nói “Tao nguyện ý ở lại bộ lạc của chúng mày, đó là vinh quang của chúng mày, hừ! Bộ lạc tốt thì sao, còn không phải du thú, du thú là du thú, vĩnh viễn đều là đồ đê tiện, mày thế mà lại gả cho du thú, thật sự quá buồn nôn!” Ánh mắt khinh bỉ xích lỏa lỏa.
Lâm Mộc hoàn toàn nổi giận, lúc trước còn cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh lại, bây giờ hoàn toàn giận rồi.
Cậu đi lên hung hăng đạp giống cái kia, sau đó lại hung hăng tát đối phương “Mẹ MD! Mày cho rằng mày là ai? Patrick còn tốt hơn chúng mày một ngàn một vạn lần, MD, lão tử không phát uy, mày coi tao là hello kitty hả?”
Hoàng Viễn ở một bên nhìn Lâm mộc đè đối phương lại đánh cũng choáng váng hai giây, tiếp theo cũng ung dung đứng ở một bên coi.
Ừ, Lâm Mộc mà ra oai cũng quá đẹp trai đi.
Tuy đối phương cao hơn Lâm Mộc một chút, nhưng giá trị vũ lực lại không bằng Lâm Mộc. Bị hung hăng tát mấy cái.
“Mày dám đánh tao!” Khi nào thì hắn phải chịu khuất nhục như vậy, gương mặt đều trở nên vặn vẹo.
Lâm Mộc lại đạp đối phương một cước “Tao đánh mày thì sao, dùng lời mày nói, đánh thì sao nào!” Lâm Mộc đặc biệt khinh bỉ nhìn hắn, rõ ràng là đàn ông, lại chẳng có sức đánh lại “Thật sự uống phí vóc dáng cao lớn của mày, đồ phế vật!”
Hoàng Viễn ở một bên nhìn [Lời Lâm Mộc nói thật quá độc, nhưng mà nghe quá đã!], lúc này có mấy người đi đến, giống cái kia nhìn thấy một người trong đó liền vội vàng chạy đến, rất tủi thân mà kể khổ, dùng ánh mắt oán độc nhìn Lâm Mộc như muốn ăn cậu.
Lâm Mộc cũng chẳng thèm để ý đến hán, cậu thờ phì, cười đón Patrick “Đã về rồi, Gohan đâu?”
Patrick cưng chiều mà xoa tóc Lâm Mộc “Để cho Linie bọn họ chăm sóc, bọn họ vốn nghe nói em về muốn đến tìm em, anh thấy chúng ta có việc bận nên nói với bọn họ, để em vội xong thì sẽ tìm bọn họ.”
Lâm Mộc gật đầu, cũng phải, bản thân cậu cũng rất bận. Nghĩ, mặt nhịn không được lạnh tanh lên.
Lâm Mộc nhìn thấy người đi cùng Patrick vào ân, có Jason, Rachel, Ryan, còn có một thú nhân xa lạ, chắc là tộc trưởng của đối phương.
Ánh mắt Ryan nhìn chằm chằm vào nhà bọn họ, giống như muốn xuyên thủng luôn. Mà Lâm Mộc phát hiện, không biết Hoàng Viễn đã trốn vào nhà cậu từ lúc nào. Nghĩ đến tính tình của Hoàng Viễn, hiện giờ lại trốn người, ánh mắt nhịn không được rét run, cậu nhìn Ryan, nghĩ ở trong lòng [hiện giờ tôi đang bận, chờ tôi rảnh……..] sau đó chuyển ánh mắt nhìn tộc trưởng xa lạ kia
Patrick thấy Lâm Mộc nhìn đối phương, liền nói “Hắn ta là tộc trưởng Bennett của bộ lạc Cisco Boolean.”
Lâm Mộc nghiêm mặt không có biểu tình gì chào hỏi đối phương. Mà giống cái kia còn đang ầm ĩ ở phía sau, “Bennet, giống cái đáng giận kia dám đánh em, anh phải giúp em giáo huấn hắn!”
Lâm Mộc cười lạnh, trước đừng nói cậu là bầu bạn của tộc trưởng, cho dù thân phận của cậu là giả giống cái thì đối phương cũng không dám làm gì cậu, để cho một thú nhân giáo huấn giống cái, người này còn ngu thêm được nữa không.
“Không được sự cho phép của người khác, liền đi vào nhà người ta, đây cũng không phải là chuyện mà một giống cái tốt có thể làm, thú nhân nào mà cưới mày thì đúng là một tai nạn.” Lâm Mộc cười như không cười nhìn thú nhân tên Bennett này.
Tuy người này không có nói chuyện, thậm chí trên mặt còn mang theo nụ cười, nhưng Lâm Mộc cảm thấy đối phương nguy hiểm, tự nhiên cũng có phản cảm với hắn ta.
Bennett không nói gì thêm, cũng không giúp đỡ giống cái kia, cũng không có tỏ thái độ gì về lời Lâm Mộc nói, thú nhân sẽ không tham gia vào chuyện cãi nhau của giống cái, hắn làm vậy sẽ không có khuyết điểm gì, nhưng ở trong mắt Lâm mộc, giống như mặc đối phương hồ nháo.
Lâm Mộc đi lên trước “Tộc trưởng Bennett?”
“Ừ!” Bennett mỉm cười tỏ vẻ đúng là mình.
Lâm Mộc cười như không cười nhìn đối phương “Làm một tộc trưởng, thế mà lại không quản được tộc nhân của mình, tôi hoài nghi sự tồn tại tất yếu vị trí tộc trưởng của anh.” Lâm Mộc thừa nhận bản thân là cố ý, cậu muốn xem thử Bennet này.
Đối phương nghe xong lời cậu nói, gương mặt nháy mắt cứng ngắc, nhưng lập tức mỉm cười “Về việc Erelie mang phiền toái cho mấy người, tôi thật có lỗi.” Hắn trấn an giống cái đang phát hỏa, cũng là Erelie trong miệng hắn “Nhưng mà mâu thuẫn giữa giống cái tôi không thích hợp tham gia.”
Lâm Mộc nở nụ cười “Nói cũng đúng, nhưng mà trong bộ lạc có nhiều người ngu dốt đúng là sự bất hạnh dành cho anh!” Nói xong còn làm ra vẻ tiếc nuối mà lắc đầu.
Erelie bị lời Lâm Mộc nói làm cho phẫn nộ không thôi, nhưng bởi vì có Bennett ở, hắn không thể không nghe lời rời đi. Xem ra Bennett cũng biết sự tồn tại của hắn sẽ làm cho mọi chuyện trở nên càng không xong.
Lâm Mộc thấy người mình ghét đi rồi, Lâm Mộc đi đến trước mặt Bennett cười nói “Mùa mưa cũng qua rồi, không biết các anh tính khi nào thì thành lập bộ lạc của mình?”
“Ưm, trong bộ lạc bọn tôi còn có hai giống cái bị bệnh, tôi tính chờ bọn họ hết bệnh rồi mới đi, dù sao giống cái suy yếu cũng không thích hợp lặn lội đường xa.”
“Cũng phải, thật ra tôi cũng không muốn đuổi mấy người đi!” [Mà tôi rất rất rất muốn đuổi mấy người đi] Lâm Mộc nghĩ trong lòng, ngoài miệng vẫn cười nói ” Dù sao thì làm một tộc trưởng của một bộ lạc thì phải có bộ lạc của mình phải không?” Lời Lâm Mộc nói tuyệt đối thật đâm người.
Thấy đối phương cười gật đầu đồng ý, giống như không nghe rõ lời ngầm của mình, cậu cười nói “Thật vui khi quen biết anh, Bennett, tôi là Lâm Mộc.”
“Giống cái của tộc trưởng Patrick, tôi cũng rất vui khi được quen biết cậu.”
Lâm Mộc không có tính toán ở trong này tiếp tục trò chuyện tào lao với hắn, cậu thoải mái nói với Patrick “Các anh cứ nói chuyện gì, em mệt rồi, em đi nghỉ một lúc đây!”
“Được, em cứ về ngủ một giấc, nhà cứ để đó anh dọn!” Patrick rất đau lòng bầu bạn nhà mình, chạy nhiều ngày như thế, trở về còn gặp chuyện như vậy, cậu rất định sẽ phiền lòng.
Lâm Mộc đi vào nhà, cho dù bọn họ có rời đi, nhà của bọn họ cũng sạch lắm, xem ra có người luôn dọn dẹp khi họ rời đi. Cậu muốn đi vào phòng, tuy rằng cậu rất mệt, nhưng không có tâm tư nghỉ ngơi, chủ yếu là phải đi xem Hoàng Viễn nữa. Thật không biết giữa bọn họ lại có chuyện người thứ ba chen chân vào, Lâm Mộc nghĩ thôi đều đã thấy buồn cười, nhưng xảy ra trên người bạn mình, thật làm cho cậu cười không nổi.
Vừa mới vào phòng khách, Lâm Mộc lại ngóc đầu ra nói với Patrick “Anh yêu, hai ta trở về thì cũng nên chúc mừng một chút, em tính mời người trong bộ lạc chúng ta đến nhà chúng mình đốt nướng, anh sẽ không để ý chứ?” Lâm Mộc thừa nhận cậu cố ý đấy, cậu tuyệt không có hứng thú mời người của bộ lạc Bennet bọn họ đến làm hỏng tâm tình ăn uống của mình.
Patrick nghe cậu nói vậy “Em thích là được rồi!”
“Chỉ biết là anh tốt nhất!” Ban ngày ban mặt mà hai người đã bắt đầu nị oai, hai người này chẳng có gánh nặng tâm lý tí nào.
Thời điểm chập choạng tối, đối với việc hai người bọn họ trở về, tất cả mọi người đều rất vui mừng, dù sao tộc trưởng và người đáng tin cậy đều đã trở về.
Lâm Mộc nhìn mọi người trước mặt, cậu thật sự không muốn làm hỏng tâm tình ăn uống của mọi người, nhưng cậu không có cách nào làm cơn tức trong lòng mất đi.
Patrick nhìn thấy rõ Lâm Mộc rất tức giận, y làm sao mà không thức chứ, y bảo mọi người an tĩnh lại, tuy rằng Patrick không có biểu tình gì, nhưng hiện giờ tất cả mọi người đều có thể nhìn ra y tức giận, vì sao hả, mọi người đều rõ ở trong lòng.
“Mọi người không bảo vệ tốt bộ lạc của chúng ta.”
Lời Patrick nói cũng không mang theo sắc thái gì, nhưng làm cho mọi người thấy áy náy.
Lâm Mộc nhìn thấy tâm tình mọi người suy sụp, lạnh giọng nói “Chẳng lẽ cuộc sống an nhàn mấy năm nay làm cho mọi người đã quên thân phận du thú của mình hả?”
“Mọi người là dù thú, cho dù mọi người có được cái gì, thân phận của mọi người vẫn là du thú như cũ! Hai chữ này làm cho mọi người đeo cái gì trên lưng, chẳng lẽ mọi người đã quên. Đã quên, quên mọi người là công địch của tất cả các bộ lạc trên đại lục. Tôi vì vao lại trăm phương nghìn kế tìm một nơi bí ẩn cho mọi người ở lại? Mọi người vốn nên học cuộc sống ở ẩn, lại có tư cách gì đi đồng tình?”
Lời Lâm Mộc nói rất khó nghe, nhưng đều là sự thật, vì sao bọn họ lại chọn nơi bí mật như vậy, còn không phải vì né tránh bộ lạc khác sao, mà hiện giờ bọn họ lại để cho bộ lạc khác đi vào bộ lạc của mình!
Đốt nướng vẫn diễn ra, nhưng mọi người lại cảm thấy nhạt như nước ốc. Nếu lời của Patrick làm cho bọn họ áy náy, thì lời của Lâm Mộc nói làm cho bọn họ bừng tỉnh, bọn họ không thể ở chung với bộ lạc bình thường. Lâm Mộc là một tồn tại đặc biệt trong bộ lạc bọn họ, cậu là cây trụ tinh thần của bọn họ, bọn họ đều biết đến, có cuộc sống như bây giờ đều dựa vào Lâm Mộc. Mà hiện giờ, bọ họ đã ý thức được rốt cuộc nguy hiểm biết bao nhiêu.
Lâm Mộc nhìn Jason và Rachel trước mắt “Hai người làm tôi thất vọng lắm.”
Cậu không muốn nói nhiều, nói xong liền rời đi.
Buổi tối, Lâm Mộc nằm trong lòng Patrick “Ai, em thật lo lắng quá!”
“Không có việc gì, có anh ở đây mà!”
“Ừ” Lâm Mộc cọ cọ Patrick “Bennet kia làm cho em cảm thấy bất an, hắn ta không phải người dễ xúc động, càng như vậy thì càng nguy hiểm. Em nghe thấy được lời giống cái kia nói, chẳng biết làm sao nghĩ ra được, chuyện nhà trong bộ lạc của chúng ta là thần thú ban cho bộ lạc thú nhân, loại tư tưởng này khẳng định có người truyền ra, mà người này là ai, chúng ta đều hiểu được.”
Patrick vỗ nhẹ lưng Lâm Mộc “Đừng lo lắng, không có việc gì đâu.”
Y hôn nhẹ lên trán Lâm Mộc “Đi ngủ sớm một chút.”