Bộ Lạc Du Thú - Xuyên Việt Chi Du Thú Bộ Lạc

Chương 91: Rời đi




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

20150511075946-9

Tử Sắc Kinh Cức

Hwan

***********

Lâm Mộc đi vào lều trại của tộc trưởng, nhìn thấy ông đang uống trà, đương nhiên lá trà này có sau khi Lâm Mộc đến “Tộc trưởng Mos, tôi có chuyện muốn bàn bạc với ông.”

Tộc trưởng Mos thấy người đến là Lâm Mộc và bầu bạn của cậu, liền cười tủm tỉm mời họ đi vào. Lâm Mộc đến đã mang đến cho bộ lạc bọn họ rất nhiều mỹ thực, ví dụ như trà mà ông uống hằng ngày là do Lâm Mộc làm. Nghĩ đến những thứ khác, ông đương nhiên vui mừng khi thấy Lâm Mộc đến.

“Muốn nói cái gì?” Thuận tiện lấy trái cây ra chiêu đã bọn họ, đương nhiên người thích ăn trái cây chỉ có Lâm Mộc, cho nên biết đây là hướng về ai.

“Là chuyện dựng nhà gỗ.” Lâm Mộc nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của tộc trưởng Mos, nói tiếp chuyện dựng nhà gỗ, làm cho tộc trưởng Mos càng nghe càng phấn khởi, mới đầu thì hai mắt sáng lên, về sau thì cười híp mắt luôn.

Có chút không dám tin, nhưng vui sướng khi bộ lạc của ông sẽ ở trong căn nhà như vậy, đương nhiên càng nhiều chính là cảm ơn Lâm Mộc, thử nghĩ, có bao nhiêu người sẽ đem loại tài nghệ này dạy cho bộ lạc khác chứ.

Khi bọn họ bàn bạc xong nên tổ chức nhân công ra sao để dựng nhà, tộc trưởng Mos vuốt chòm râu của mình nói “Lâm Mộc à, cậu thật sự là một người rất lương thiện.”

Lâm Mộc xấu hổ mà cười chứ không nói gì hết.

Ngày kế tiếp đương nhiên là dựng nhà, đối với chuyện dựng nhà gỗ này, cả bộ lạc đều rất chờ mong nhà gỗ dựng thành.

Bộ lạc của bọn họ gọi là bộ lạc Hiresa, là một bộ lạc ở vùng biển, tính cả lớn nhỏ thì thuộc vào lớp giữa, nhưng mà do biển cả rất lớn, đảo nhỏ trên biển cũng rất nhiều, cho nên bọn họ không có phát sinh chuyện tranh đoạt quyền lợi đảo nhỏ. Về phần thực vật, biển cả lớn như vậy, ai có bản lĩnh đi xuống biển thì tự nhiên có thể săn được thực vật, thực vật trong hải lý này cũng đủ để cho bọn họ ăn. Cho nên nói, bộ lạc ở trên biển vẫn sống tương đối thoải mái, tuy rằng động vật trong biển rất nguy hiểm, nhưng đối với những người đi săn trong biển hàng năm như bọn họ mà nói, gang đua cao thấp với động vật biển hơi khó khăn, nhưng chay thoát thân cũng dễ dàng.

Lâm Mộc bàn bạc với tộc trưởng Mos, trước dựng một căn nhà đã, sau đó bọn họ có thể chiếu theo căn nhà này mà dựng tiếp nhà gỗ.

Bởi vì người trong bộ lạc tiếp nhiện quá nhiều, cho nên hiệu suất dựng nhà gỗ rất kinh người, chỉ mới ba ngày đã dựng xong nhà gỗ.

Lâm Mộc dạy bọn họ dựng nhà gỗ theo cách truyền thống, toàn bộ căn nhà làm bằng gỗ, sàn nhà đều dùng gỗ để làm, gỗ dùng để dựng nhà đều dùng dầu cây du đồng quét qua, vừa chống ẩm lại chống phân hủy, rất tốt.

Du đồng được bọn họ phát hiện ở bên ngoài đảo, trên đảo kia có rất nhiều cây du đồng, mà hạt của du đồng rất lớn, Lâm Mộc nghĩ dùng quả du đồng về để thử ép dầu, tuy bởi vì công nghệ không cao làm cho không có nhiều dầu, nhưng ai bảo quả du đồng này lớn, cho nên làm vẫn đủ dùng.

Sau khi căn nhà dựng xong, mọi người trong bộ lạc vây quanh xem, bọn họ cảm thán còn có thể sống trong căn nhà như vậy, nghĩ về sau bản thân cũng ở trong căn nhà như này liền nhịn không được chờ mong.

Lisa đứng ở bên người Lâm Mộc cảm thán “Thì ra còn có thể ở trong một nơi tốt như này, thật quá tốt!” York có đi giúp đỡ dựng nhà, hắn tự nhiên đã đi vào thăm quan căn nhà, cảm thấy bên trong rất lớn, trong lòng nghĩ nhanh chóng bảo York cũng dựng nhà của bọn họ lên, tốt nhất là trước khi mùa mưa đến thì đã vào ở trong nhà mới, đương nhiên hắn nắm chắc chuyện này, York nha hắn rất có khả năng, hắn vẫn đều biết đến.

Wenni nhìn bầu bạn nhà mình “Căn nhà này thật tốt, nghĩ đến chuyện về sau chúng ta cũng ở trong căn nhà như này liền cảm thấy vui vẻ, bộ lạc của Lâm Mộc bọn họ thật là lợi hại, lại có thể phát minh ra loại nhà như này, thật lợi hại!”

Forney cũng đồng ý lời bầu bạn nhà hắn nói, cũng rất bội phục bộ lạc của Lâm Mộc bọn họ.

Về phần nhóm nhóc con ở trên đảo, hiện giờ bọn nhỏ đang chạy loạn trong nhà gỗ, cấu tạo của nhà gỗ rất đơn giản, đi vào trong nhà là phòng khách, hai bên phòng khách chính là hai căn phòng ngủ, nhà gỗ này rất lớn, cũng tiện cho các thú nhân.

Bọn họ đều vây quanh Lâm Mộc nói lời cảm ơn cậu thiện tâm dạy cho bọn họ kỹ thuật dựng nhà, bọn họ thật tâm cảm ơn Lâm Mộc. Lâm Mộc chẳng biết nên đối mặt với loại tình huống này ra sao, mọi người thật quá nhiệt tình, may mắn tộc trưởng đúng lúc giải vây cho cậu, Lâm Mộc lập tức kéo Patrick chạy.

Kế tiếp, Lâm Mộc dạy bọn họ làm giường, ngăn tủ linh tinh sau đó nói với bọn họ chuyện hai người sẽ rời đi.

Người ở bộ lạc Hiresa đều luyến tiếc bọn họ, nhưng mà biết Lâm Mộc phải về trước khi mùa mưa đến nên cũng không giữ lại, cuối cùng chỉ có thể vẫy tay chào tạm biệt.

Tộc trưởng Mos nói với Patrick bọn họ “Hai cậu vĩnh viễn là bạn bè của bộ lạc Hiresa chúng tôi, bất cứ lúc nào chúng tôi cũng hoan nghênh hai cậu đến bộ lạc chúng tôi chơi.”

Đối với việc chia tay, trong lòng Lâm Mộc cũng buồn bã, nhưng cậu cũng nhớ bạn bè trong bộ lạc, cũng nhớ nhà của cậu.

Bay lên bầu trời cao, nhìn thấy những người trên đảo đưa tiễn, Lâm Mộc nói với Patrick “Chúng ta về nhà thôi.”

Cho đến khi không nhìn thấy thân ảnh của Lâm Mộc bọn họ, người trên đảo mới tản ra. Thật ra mới biết đây là du thú, khi mà nhìn thấy thú hình của Patrick bọn họ mới biết đây là du thú mà bọn họ từng nghe nói, nhưng một du thú có bầu bạn và con thì trong mắt bọn họ chính là thiện lương, cho dù có cách nói du thú bị thần thú vứt bỏ, nhưng ở trong mắt bọn họ, thiện lương là thiện lương, hơn nữa bọn họ cũng chưa bao giờ gặp qua thần thú, về phần có phải là vứt bỏ hay không thì ai mà biết chứ. Bọn họ càng trực tiếp hơn, bọn họ tin vào những gì bọn họ thấy, tốt bụng là tốt bụng, một người vô hại, cho dù bị bắt đeo trên lưng xưng hô du thú thì cũng không biết thành ma quỷ.

Ngày này, Lâm Mộc ngồi trên lưng Patrick bay lên trời, nhìn Gohan đang ngủ trong lòng, nhịn không được thở dài. Đối với việc rời xa bạn bè của bé, Gohan rất đau lòng, tuy Lâm Mộc dỗ dành bé nói, bọn họ đi về nhà, về nhà sẽ có rất nhiều người, cũng sẽ quen được bạn mới, hơn nữa khi có thời gian sẽ dẫn bé quay lại đảo này thăm JinYiu, bé con tuy không khóc, nhưng mấy ngày này vẫn không vui. Phải cố gắng làm cho cục cưng nhanh vui lên mới được, ai, nuôi con thật khó.

Liên tục chạy hơn mười ngày, Lâm mộc nhìn mặt trời, liền nói với Patrick “Chúng ta tìm chỗ nghỉ đã, trời rất nóng!”

Patrick cũng không thoải mái dưới ánh nắng cay độc này, nghĩ đến việc Lâm Mộc sợ nắng, liền vội bay vào trong rừng cây.

Trải thảm ra, sau đó nhẹ nhàng đặt Gohan nằm xuống, Patrick nhìn khuôn mặt của Lâm Mộc bị phơi đến đỏ bừng, đau lòng sờ nhẹ mặt cậu, hỏi “Có cảm thấy rát không?”

Lâm Mộc nắm tay Patrick, nhìn người đàn ông này đang đau lòng vì cậu, cười nói “Không có việc gì, chỉ hơi nóng, sẽ không thấy rát.”

Patrick vội vàng lấy nước cho cậu uống, sau đó hỏi “Có mệt không, em có cần nghỉ một lúc không?”

Lâm Mộc nở nụ cười “Em vẫn ngồi trên lưng anh, người bay là anh, làm sao sẽ mệt chứ, này, anh cũng uống đi.” Nói xong đưa ống trúc đựng nước đến bên miệng Patrick đút cho y uống.

Hai người ngọt ngào thân mật đút nước cho nhau uống rồi ngồi cạnh nhau nhỏ giọng nói chuyện phiếm, Gohan nghe được tiến động thì tỉnh lại.

Lâm Mộc nhìn bé con đang dụi mắt, dùng khăn mặt lau mặt cho bé, để cho bé tỉnh táo lại. Nếu không phải do nước không còn nhiều, Lâm Mộc nhất định sẽ lau người cho bé, như vậy bé con sẽ càng thoải mái hơn.

Cục cưng tỉnh táo lại, Lâm Mộc liền đút cho bé uống ít nước dừa, so với nước sôi, bé con càng thích nước này hơn.

Tiếp theo là lấy đồ ăn vặt làm từ cá cho Gohan ăn. Hầu hạ bé con xong mới có tâm tư đi chiếu cố đến lớn.

Lấy thịt nướng buổi sàng còn lại đưa cho Patrick “Tuy chưa tới giờ ăn cơm, nhưng anh bay lâu như thế rồi nên ăn ít gì đó đi.”

“Còn em? Có đói bụng không?”

Lâm Mộc lắc đầu, trời quá nóng nên cậu chẳng muốn ăn cái gì hết.

“Em ăn trái cây là được rồi.”

Patrick gật đầu, y biết Lâm Mộc thích ăn uống, nghĩ đợi lúc nữa mang thực vật gì về, thứ gì dễ ăn.

Mà Lâm Mộc vừa ăn trái cây vừa trông chừng Gohan đang ngoan ngoãn ăn ở bên cạnh.

Bọn họ đang im lặng nghỉ ngơi, đột nhiên.

“Gấu! gấu….” Giọng Gohan rất vui.

Lâm Mộc nhìn theo tầm mắt của bé, thấy một con gấu đang chạy đến “Arake?” Bởi vì hình dáng của gấu con rất giống, cũng không biết có phải là gấu con gặp được lúc trước không, nhìn về phía Patrick thì thấy y gật đầu “Đúng là nhóc con kia.”

“Là nó, nhưng mà sao không thấy Trew?”

“Nhóc con này chắc lại chạy loạn nữa rồi.”

Khi bọn họ nói chuyện thì Arake đã chạy đến trước mặt Gohan, Gohan nhìn thấy Arake rõ ràng vui vẻ rất nhiều, cười ha ha không ngừng. Mà gấu con kia trực tiếp bổ nhào lên người Gohan liếm bé.

Lâm Mộc nhìn thấy chỉ cảm thấy thú vị, chủ yếu là hiện giờ Arake đang ở trạng thái gấu con, Lâm Mộc nhìn thấy Arake liếm con mình giống như cún con liếm chủ ấy, không có gì hết. Nhưng ở trong mắt Patrick thì khác, nhóc con kia là thú nhân, mà tiểu giống cái nhà mình bị một tên thú nhân chiếm tiện nghi, Patrick híp hai mắt lại, tiếp theo nhấc con gấu kia ném ra ngoài. Dám chiếm tiện nghi của con y, muốn chết hả?

Gấu con bị ném bay đi, Gohan lại tưởng là trò chơi mới, nhìn thấy vui vẻ vỗ tay “Bay bay, con cũng muốn bay.” Nói với phụ thân nhà bé.

Mà lúc này Trew đến thì thấy con mình đâm vào gốc cây, hắn nhìn con mình, lại nhìn tiểu giống cái nhà người ta. Hiểu được.

Lâm mộc thật có lỗi nói với Trew “Patrick…” Nói y không phải cố y thì Lâm Mộc nói không nên lời, nhưng tùy tay ném con nhà người ta đi thì Lâm Mộc biết thật có lỗi.

Trew cười nói “Không có việc gì, thằng nhóc con chết tiệt này nhất định lại chiếm tiện nghi của Gohan rồi.”

Nghe hắn nói như vậy, Lâm Mộc cũng biết thú nhân và giống cái cũng có vấn đề nam nam khác biệt, nhưng đều còn là con ít mà, Patrick cần gì làm thế.

Lâm mộc không biết, thú nhân trong nhà có tiểu giống cái, chỉ cần biết có thú nhân nào dám mơ ước bảo bối nhà bọn họ chắc chắn sẽ đánh đối phương một trận, mặc kệ tương lai đối phương có là con dâu nhà bọn họ không, ưm, nơi này của bọn họ không có cách gọi như vậy, nhưng thú nhân làm phụ thân nhất định sẽ hung hăng giáo huấn thú nhân theo đuổi tiểu giống cái nhà họ, nếu trong nhà giống cái có thú nhân anh trai hoặc em trai, chắc chắn cũng sẽ gia nhập hàng ngũ đánh người, nhưng bay là nhẹ nhất, đây là do Patrick thấy đối phương còn nhỏ, còn chưa hóa thành hình người, bằng không càng nghiêm trọng.

Đối với trình độ trân quý của giống cái, Lâm Mộc còn chưa lý giải sâu sắc.

Lâm Mộc tiếp đón hai cha con ngồi xuống.

“Có thể gặp được hai người thật vui mừng.”

Trew nhìn gấu con đang chơi đù với Gohan “Chúng tôi cũng vậy.”

Trew nhìn về phía Patrick, “Hai người phải đi về?” Đừng hỏi vì sao hắn không hỏi Lâm Mộc hiền lành mà hỏi Patrick mặt lạnh, ở trước mặt thù nhân mà tìm bầu bạn của người ta hỏi, trừ phi hắn muốn quyết đấu với đối phương, thú nhân coi trọng việc tránh hiềm nghi lắm.

Patrick gật đầu “Mùa mưa phải về đến bộ lạc.”

Lâm Mộc nghĩ đến việc hai người vượt qua mùa mưa thế nào, liền hỏi “Còn hai người, anh và gấu con có tính toán gì chưa?”

“Giống như lúc trước, tính tìm một hang núi.”

Lâm Mộc nghe thấy không biết nên nói gì, có rất nhiều thú nhân vượt qua mùa mưa như thế, về phần vấn đề hang núi, có tốt hay không thì Lâm Mộc không biết.

Trew nhìn Patrick “Mùa mưa này đến sớm, tôi có cảm giác này.” Hắn biết cảm giác của hắn luôn chính xác.

Lâm Mộc nghe thấy mùa mưa sẽ đến sớm, tình ngày bọn họ phải về tìm đồ cần dự trữ, lo lắng nhìn về phía Patrick xác định có đúng như lời Trew nói không, bọn họ có năng lực chạy về trước không.

Patrick gật đầu, mấy ngày gần đây y cũng có cảm giác này, nghĩ lại lộ trình bọn họ phải đi, thật sự là cảm thấy không tốt.

“Chúng ta không có biện pháp chạy về bộ lạc trước khi mùa mưa đến.”

Lâm Mộc nghe xong lời Patrick nói liền bắt đầu trầm tư.

Trew nhìn bọn họ, nói với Patrick “Tôi cảm thấy hai người nên tìm một hang núi ở gần đây đi, mang theo Lâm Mộc bọn họ chạy trong mùa mưa rất nguy hiểm.”

Lâm Mộc nhìn Patrick, thấy y đang nghĩ ngợi, suy nghĩ rồi, cậu nói với Patrick “Chúng ta trở về thung lũng kia đi, cũng chỉ có lộ trình hai ngày.”

Lâm Mộc nói như vậy thì Patrick biết cậu nghĩ thế nào, về phần vì sao không đến bộ lạc Hiresa, Patrick biết Lâm Mộc vẫn rất thích thung lung kia, nhìn Trew và gấu con bên người, chắc cũng vì hai người này.

Y gật đầu xem như đồng ý suy nghĩ của Lâm Mộc, đúng như những gì y nghĩ, tiếp theo Lâm Mộc liền cười nói với Trew “Trew, hai người cũng đi theo bọn tôi đi.”

Lâm Mộc gởi lời mời đến Trew, thật ra là vì gấu con, Trew là một người có tâm địa tốt, cho nên cậu nguyện ý giúp bọn họ.

Đối với lời mời của Lâm Mộc, Trew đương nhiên đồng ý, nếu bọn họ đi cùng nhau, thì sẽ an toàn hơn.

Đã có quyết định, Lâm Mộc liền vui vẻ tuyên bố “Nghỉ ngơi một lúc, sau khi ăn cơm trưa xong chúng ta sẽ xuất phát, kế tiếp, chúng ta sẽ hơi vất vả, phải nhanh chóng đi đến thung lũng để tranh thủ thời gian.”

…………

Đứng ở chỗ cao trong thung lũng, Lâm Mộc nhìn thấy cây cối ở bên dưới xanh tốt, cậu cẩn thận nhìn, rồi vào một chỗ đất bằng phẳng nói “Chúng ta dựng nhà ở chỗ này.”

Trew trải qua mấy ngày đi đường được Lâm Mộc giới thiệu, sau khi kinh ngạc rồi, tiếp lại kinh hỉ, hắn khó mà tưởng tượng được lại có một thứ gọi là căn nhà tốt đến thế.

Ngày tiếp theo đương nhiên sẽ bận rộn, chặt cây, đem cây mới chặt bóc vỏ phơi nắng trên mặt đất, đợi cho đến khi cần làm thì dùng. Chuyển tảng đá, xử lý những tảng đá mang về để chuẩn bị dùng.

Sau khi làm xong tất cả thì bắt đầu làm nền.

Mà Lâm Mộc cũng không nhàn rỗi, cậu nấu cơm, cắt cây cỏ, đan chiếu mây, nhân tiện còn thu nhặt thực vật. Thực vật ở thung lũng này rất phong phú, Lâm Mộc tìm được rất nhiều thứ có thể dùng.

Sau khi bận rộn xong, cho dù có một ngày trời mưa rào, Patrick bọn họ vẫn làm ra hai chiếc giường lớn

Rốt cuộc thì vào ngày thứ mười bọn họ đã làm xong nhà, nhìn thấy căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách, cảm giác thật không tệ.

Phòng khách đương nhiên kiêm luôn phòng bếp, mà hai gian phòng trái phải thì mỗi nhà một gian, Lâm Mộc bọn họ ở căn phòng bên tay phải.

“Vì chúc mừng căn nhà được dựng xong, tối hôm nay chúng ta sẽ có một bữa cơm no say!” Nhiều ngày bận rộn như thế, bọn họ ăn không được ngon lắm, nếu căn nhà đã được dựng xong, tự nhiên phải khao dạ dày chứ, đối với mỹ thực, và tay nghề của Lâm Mộc thì chẳng ai phản đối cả.