*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tử Sắc Kinh Cức
Hwan
*********
Khi Lâm Mộc tỉnh lại chỉ biết thời tiết hôm nay khá tốt, ít nhất ánh mặt trời sáng rực, bằng không trong phòng không có nhiều ánh sáng như vậy.
Bởi vì Lâm Mộc thích ngủ nướng mà còn hay tỏ vẻ bản thân nên ngủ sớm dậy sớm, nên khi Patrick thức dậy sẽ mở cửa sổ phòng ra để cho không khí tươi mát tràn vào, còn có thể làm cho căn phòng sáng hơn, như vậy Lâm Mộc sẽ tỉnh sớm hơn.
Lâm Mộc sững sờ nhìn ánh sáng mặt trời chiếu bên ngoài căn phòng, nhịn không được lấy tay che mắt lại, ngáp một cái, Lâm Mộc bắt đầu rời giường.
Ăn xong bữa sáng, Lâm Mộc đi đến trong sân nhìn bầu trời trong xanh, từng đám mây trắng noãn “Khí trời cuối thu thật đẹp, thời tiết tốt như thế, không đi ăn cơm dã ngoại thật uổng phí thời tiết tốt như vậy.”
Cho nên Lâm Mộc đi tìm Hoàng Viễn bọn họ.
Lâm Mộc đi đến nhà Ryan trước, gần đây Phil đang theo Hoàng Viễn học y, lúc này hai người nhất định ở cạnh nhau.
Thời điểm Lâm Mộc đi đến nhà Ryan, liền thấy Phil đang theo Hoàng Viễn học phơi nắng thảo dươc. Nhìn thấy Lâm Mộc đến, hai người ngẩng đầu cười với cậu.
“Tôi thấy thời tiết hôm nay rất tốt, cho nên lấy thảo dược ra phơi nắng, cậu đến tìm tôi có việc gì?” Hoàng Viễn thả thảo dược trong tay xuống cười hỏi Lâm Mộc.
“Do thời tiết hôm nay rất tốt, cho nên tôi đến hỏi mấy cậu có muốn cùng ăn cơm dã ngoại không.” Tuy rằng cậu có thể đi ăn cùng với Patrick, nhưng Lâm Mộc cảm thấy ăn cơm dã ngoại có nhiều người vẫn hay hơn.
Nghe thấy muốn đi ăn cơm dã ngoại, hai người đều cảm thấy không tệ.
“Vậy tôi đi chuẩn bị thức ăn.” Phil vui vẻ nói.
Hoàng Viễn nhún vai với Lâm Mộc “Tôi chẳng biết nấu nướng.”
Lâm Mộc cười “Cậu có thể để cho Ryan chuẩn bị cho cậu, dù sao nhà hai người vẫn là anh ta nấu sao? Lúc đó đừng quên kêu Ryan đấy!”
Nghe Lâm Mộc nói ‘nhà hai người’ làm cho trong lòng có chút vi diệu, nghe Lâm Mộc nói Ryan phải đi cùng hắn “Hôm nay hắn phải ở trong bộ lạc trực, có thể đi ra ngoài ăn cơm dã ngoại hả?”
“Khi đi ăn cơm dã ngoại tôi sẽ kêu cả Sacha, Linie và mấy đứa nhóc đi cùng luôn, các thú nhân ở lại canh giữ cũng vì chúng ta mà!”
“Cậu phân tích thật thấu đáo, tôi sẽ nói với hắn.”
Lúc này Phil đã về nhà chuẩn bị thức ăn, mà Lâm Mộc cũng đi tìm những người khác.
“Tôi đi trước, gặp lại sau.”
Lâm Mộc đi rồi, Hoàng Viễn nhìn căn nhà trống vắng, hắn chuẩn bị đi tìm Ryan, chỉ là không biết Ryan đã đi đâu. Nhưng mà khỏi lo, dù sao bộ lạc cũng không lớn, đi ra ngoài hỏi một chút là có thể tìm được.
Hoàng Viễn xuất môn nhìn phương hướng một chút, nhà của Ryan nằm ở rìa ngoài, trước cửa có một con đường đi lên núi, hắn nhìn nhìn, chắc Ryan không đi lên núi, cho nên hắn chuẩn bị đi tìm trong bộ lạc.
Nhà Ryan ở phương bắc, Hoàng Viễn đi dọc theo con đường hỏi những người gặp được, lại chẳng có ai biết Ryan đi chỗ nào.
Hoàng Viễn chuẩn bị đến nhà Lâm Mộc tìm thử thì thấy ba đứa nhóc đi qua trước mặt hắn.
Hoàng Viễn coi như quen với Cầu Cầu cùng Casso, dù sao tất cả mọi người đều thích đi ăn chực ở nhà Lâm Mộc, tuy bản lĩnh của hai đứa nhóc kia chẳng bằng hắn. Nhưng hắn lại không quen Mischa, chỉ biết đối phương là con của Matt, ấu tể giống cái duy nhất trong bộ lạc.
Hoàng Viễn nhìn thấy Mischa bọn họ, Mischa tự nhiên cũng thấy hắn, nhưng Mischa rõ ràng không có ý tứ muốn cho Hoàng Viễn sắc mặt dễ gần, lạnh lùng nhìn hắn, còn cố ý hừ một tiếng tỏ vẻ chán ghét hắn.
Mischa biết người này không phải là dược sư không muốn cứu cha thân nhà mình, nhưng sự xuất hiện của hắn làm cho phụ thân không thích, hơn nữa phụ thân không thích nhìn thấy Hoàng Viễn, ở trong lòng Mischa, người phụ thân không thích, hắn cũng sẽ không thích.
Hoàng Viễn nhìn thấy thái độ của Mischa đối với hắn, nhịn không được cảm thán bản thân xui xẻo, bạn nói xuyên thành ai không xuyên, lại xuyên thành người có cừu oán với người trong bộ lạc này. Hòang Viễn cảm thấy bản đau lòng quá đi. Nhưng mà hắn cũng sẽ không tranh luận với con nít.
Hoàng Viễn nhìn thấy ba đứa nhóc con cũng chỉ chào đón thôi, thái độ của Mischa biểu lộ người ta không vui để ý tới mình, mà Casso cùng ầu Cầu, cho dù bọn nó nguyện ý nói với mình, chính mình cũng nghe không hiểu, cho nên Hoàng Viễn quyết định đi đến nhà Lâm Mộc xem trước.
Hoàng Viễn đi xa vài bước, quay đầu nói với bọn họ “Lâm Mộc có nói chuyện đi ăn cơm dã ngoại với mấy đứa không?”
Cầu Cầu vui vẻ xì xèo mấy tiếng, nhưng Hoàng Viễn lại không hiểu nó nói gì, Casso thấy Mischa không có ý muốn nói chuyện với Hoàng Viễn, chỉ có mỗi mình nó có thể cho đối phương đáp án chính xác, cho nên Casso gật đầu với Hoàng Viễn, rất nhân tính hòa tỏ vẻ bọn nó đã biết.
Hoàng Viễn nhìn thấy được đáp án mà mình muốn, liền vui vẻ đi tìm Lâm Mộc.
Đúng dịp chính là, bây giờ Lâm Mộc còn chưa có về nhà.
Lâm Mộc đi đến nhà Matt tìm ba đứa nhóc thì gặp Ryan đã ở đó, hình như Ryan tìm Matt làm một ít giá phơi thảo dược. Tuy Matt không thích nhìn thấy Hoàng Viễn, nhưng cũng tin đối phương không phải là Rilla, cho nên khi Ryan thỉnh cầu thì hắn cũng nguyện ý giúp đỡ.
Lâm mộc thấy Matt cũng không có ý không muốn làm giá thuốc cho Hoàng Viễn, cũng yên tâm, tìm được ba đứa nhóc nói chuyện ăn cơm dã ngoại, lại thuận tiện nói cho Ryan biết chuyện bảo hắn chuẩn bị thức ăn cho hắn và Hoàng Viễn rồi mới đi về nhà.
Lâm Mộc vừa mới đi về nhà liền nhìn thấy Patrick đi từ một con đường khác tới “Bữa nay anh về thật sớm.”
Patrick nói “Hôm nay thời tiết tốt, cho nên về sớm, chuẩn bị đem chăn và cả da thú lấy ra phơi nắng.”
Lâm Mộc cảm thấy trái tim như nóng lên khi Patrick ở nhà.
“Bữa nay em tính đi ra ngoài ăn cơm dã ngoại.”
Patrick gật đầu “Thời tiết hôm nay rất thích hợp để ăn cơm dã ngoại.”
Lâm Mộc nở nụ cười “Em đã nói với Hoàng Viễn bọn họ, tất cả mọi người đi ăn cơm dã ngoại mới thích, cho nên hiện tại em đi chuẩn bị thức ăn, không thể giúp anh phơi chăn rồi.”
“Không sao đâu.” Patrick vốn không nghĩ muốn mệt Lâm Mộc, những việc này y hoàn toàn có thể làm được, nhưng mà bình thường Lâm Mộc nguyện ý giúp đỡ y cũng sẽ không ngăn cản, hai người cùng nhau làm việc cũng là một loại lạc thú mà.
“Có…muốn ăn món gì không?”
Patrick suy nghĩ một chút “Bánh rán”
Bánh rán mà Patrick nói là bánh rán nhân thịt bò, sau khi y ăn một lần liền thích, nhưng mà vì không muốn Lâm Mộc mệt, cho nên Patrick chỉ có thể ngẫu nhiên mới ăn.
“Được” Lâm Mộc nói xong liền đi vào phòng bếp.
Lâm Mộc chuẩn bị một ít điểm tâm mang theo, lại pha ít trà lài, gia vị, đương nhiên cũng có bánh rán thịt bò mà Patrick muốn, về phần trái cây cậu sẽ không mang theo, đi lên núi rồi hái sau.
Bánh rán thịt bò mới ra lò rất thơm, Patrick nhịn không được ăn ngay ba cái, bởi vì Lâm Mộc biết lượng cơm của y rất lớn, cho nên cũng không lo lắng ăn ba cái bánh sẽ no.
Sau khi chuẩn bị tất cả xong xuôi, Lâm Mộc cùng Patrick đi đến quảng trường tập hợp với mọi người.
Thời điểm Lâm Mộc đến mọi người đã đến đông đủ, Cầu Cầu nhìn thấy Lâm Mộc liền chạy tới bên người cậu, sau đó cũng chẳng giống như mọi khi nhảy vào lòng Lâm Mộc, mà đứng ở bên chân, mở to đôi mắt nhìn cậu, ý tứ trong đôi mắt nhỏ kia rất rõ ràng là muốn ăn.
Lâm Mộc ngồi xổm xuống, vươn tay chỉ chỉ đầu Cầu Cầu “Mày là đồ ăn hàng” Sau đó lấy một miếng điểm tâm trong giỏ ra đưa cho nó “Mày ăn miếng này trước, đợi tới nơi rồi ăn sau, không phát hiện có nhiều giỏ thức ăn sao?”
Cầu Cầu vui kêu chít chít vài cái, cầm điểm tâm đi tìm Casso.
Sau khi mọi người đến đông đủ, bọn họ bắt đầu xuất phát. Đi ăn cơm dã ngoại thì phải tìm nơi có phong cảnh xinh đẹp, lại phải đủ rộng để bọn họ chơi đùa, cho nên bọn họ chọn khu núi phía nam.
Tòa núi ở phía nam có rất nhiều cây ăn quả, hơn nữa bên đó còn có dòng suối nhỏ, hơn nữa ở ngọn núi phía nam còn có một thác nước nữa.
Đi ăn cơm dã ngoại tự nhiên không phải đi đến chỗ thác nước, mà đi đến bên dòng suối nhỏ. Từ dòng suối đến rừng cây có một khoảng đất rộng rãi, bọn họ có thể mang theo da thú trải lên mặt đất là có thể ngồi lên.
Mọi người đi đến nơi đó, các thú nhân trải da thú trên mặt đất, Lâm Mộc bọn họ liền ngồi xuống nghỉ ngơi.
“Mệt quá, xem ra gần đây tôi thiếu rèn luyện.” Sacha trực tiếp nằm trên da thú nghỉ ngơi.
Hoàng Viễn cũng nằm lên “Cậu thiếu rèn luyện, tôi không rèn luyện quá, ai nha, tôi còn tính toán ra ngoài hái thuốc, xem ra đây cũng là một loại rèn luyện thể năng.”
Phil nghe thấy Hoàng Viễn nói phải ra ngoài hái thuốc lập tức cũng tỏ vẻ phải đi “Hoàng Viễn, đến lúc đó anh mang theo tôi với, tôi có thể giúp đỡ anh, còn có thể theo anh học biết được càng nhiều thảo dược hơn.”
Hoàng Viễn lập tức gật đầu đồng ý, nói như thế nào cũng là đồ đệ của mình, phải dạy tốt.
Lâm Mộc ngồi nhìn mấy người kia nằm ườn ra, cười nhìn Linie cũng đang ngồi nghỉ như mình.
Mấy người nghỉ ngơi tốt, bắt đầu đem những thứ mình mang đến để lên da thú. Bởi vì bọn họ đi cùng nhau, cho nên trải da thú sát vào cạnh nhau, thời điểm dùng cơm mọi người đều ngồi ở xung quanh, những món ăn thì để ở chính giữa.
Lâm Mộc nói với Patrick, kêu y đi bắt mấy con gà, mấy con thỏ. Cậu vốn tính toán để Casso đi bắt gà, nhưng đối phương tỏ vẻ nó muốn đi tìm kén tằm, cho nên Lâm Mộc không cho nó đi.
Lâm Mộc tự nhiên biết vì sao Casso muốn đi hái kén tằm, vì đối phương muốn ăn nhộng.
Các thú nhân đi săn thú, bọn họ tự nhiên cũng không nhàn rỗi, mấy người này chuẩn bị đi hái rau xanh trái cây.
Do mấy người cùng đi, cho nên thú nhân cũng đi theo, tuy hành vi của thú nhân hành vi quá mức cẩn thận rồi, nhưng mấy người này cũng hiểu cẩn thận cũng tốt, cũng không oán giận gì việc có người đi theo kè kè.
Hoàng Viễn biết trái cây ở thế giới này cũng không biết, nhưng thật sự nhìn thấy một mảng cây nhỏ lớn này vẫn vì cảnh sắc trước mắt làm cho sợ hãi không thôi.
Đây là một nơi rất đặc biệt, sinh trưởng tự nhiên lại làm cho người ta tưởng hình thành do bàn tay con người, bởi vì bọn họ đang đứng dưới một cây nho rất lớn.
Do bên cạnh cây nho cũng có cây cối, cho nên nhánh cây kéo dài, cây nho đã tạo thành một hành lang nho.
Hoàng Viễn nhìn những chùm nho sung túc trên đầu, màu quả tím sậm, vừa nhìn đã thấy đẹp mắt.
“Nho nhiều như thế, ăn tới lúc nào mới hết.”
Hoàng Viễn vươn tay hái một chùm, do thời đại này không có dùng thuốc trừ sâu, cho nên lau lau rồi ăn luôn
Chua chua ngọt ngọt “Hương vị không tệ!”
Lâm mộc hái một chùm nho chín, đặt trong rổ, nói với Hoàng Viễn vừa hái vừa ăn kia “Làm sao cũng ăn không hết, nghĩ đến lãng phí những quả nho tốt như vậy, tôi đã đau lòng. Nếu có bình thì tốt rồi, tôi có thể hái những quả nho này ủ thành rượu nho.”
“Bình hả, này có thể có.”
“Thật sự!” Lâm Mộc nghe thấy Hoàng Viễn nói vậy, tự nhiên biết đối phương có phương pháp.
“Tuy tôi đến thế giới này không có thành tựu gì, nhưng xem như là làm chuyện tạo phúc cho dân chúng, tôi làm cho bộ lạc cũ của tôi đốt ra bình gốm.”
“Thật sự quá tốt rồi. Như vậy, tôi chẳng những ủ được rượu nho, mà còn có thể ủ rượu trái cây, có thể muối dưa, bình gốm có nhiều tác dụng lắm!”
“Vậy cậu ủ rượu thì chia cho tôi một ít.”
Tâm tình của Lâm Mộc tốt, phất tay “Chuyện này không thành vấn đề.” Nói xong Lâm Mộc nhịn không được nén giận “Sao anh không nói sớm anh biết đốt bình gốm.”
Hoàng Viễn gãi đầu “Này, tôi thấy cậu làm cho bộ lạc tốt như vậy, nên cảm thấy cậu toàn năng, tôi nghĩ cậu biết chứ.”
“Chuyện này tôi không biết. Nếu anh biết đốt đồ gốm, chúng ta nên làm sớm mới được.” Lâm Mộc điển hình cho tính cách mưa bão, biết có thể ủ rượu nên cậu có chút vội vã.
“Phải tìm được đất thích hợp mới được, hiện tại chúng ta nên ăn cơm dã ngoại trước.”
“Ừ, ăn cơm xong anh nên nhanh nhanh mới được. Không được, tôi phải nhanh chóng nói tin tức tốt này cho Patrick.” Nói xong chạy mất.
Thấy bộ dáng vui vẻ của Lâm Mộc, Hoàng Viễn lập tức giữ chặt cậu. “Patrick bọn họ còn chưa trở về đâu.”
Lâm Mộc cũng hiểu được bản thân cậu quá vui mừng, cười một cách ngượng ngùng “Hắc hắc, tôi rất vui.”
“Chúng ta đi hái trái cây đi, còn phải rửa nữa.” Hoàng Viễn cười thúc giục.
Bọn họ chơi đùa ăn cơm dã ngoại rất vui vẻ, cho đến khi có thể đốt đồ gốm làm cho Lâm Mộc vui vẻ, cho nên lần này ăn cơm dã ngoại rất thành công.