*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tử Sắc Kinh Cức
Hwan
***********
Trong căn phòng mờ tối, người nằm trên giường vẫn đang ngủ, do giường quá lớn lại càng thêm nhỏ xinh.
Người đang ngủ đột nhiên lay động, xem ra đã muốn tỉnh. Chỉ là đội phương lăn qua lăn lại vài cái rồi yên tĩnh lại, cho đế hơn mười phút sau mới nhìn thấy đầu người này chuyển động, một cánh tay trắng nõn vươn ra khỏi chăn, dụi mắt.
Do thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, Lâm Mộc vươn tay cảm nhận được một cơn lạnh khác với ổ chăn ấm áp, cánh tay bị lạnh tới nổ da gà, mà ánh mắt đang mê man cũng nháy mắt tỉnh táo lại, đây là phương pháp thức dậy xem như không tệ với cậu.
Lâm Mộc sờ sờ kéo quần áo mình lại, sau đó không tình nguyện rời giường.
Ngồi dậy, chăn đơn trên giường tụt xuống, thân thể tràn đầy dấu vết xanh tím của Lâm Mộc bộc lộ dưới không khí, nà dấu vết này cũng chứng minh đêm qua bọn họ đã ‘chiến đấu’ mạnh mẽ thế nào.
Lâm Mộc mặc quần áo, đi xuống giường, cũng không giống trước kia có di chứng nghiêm trọng. Có lẽ do làm nhiều, hiện tại thân thể cậu đã thích ứng chuyện này. Đương nhiên người được lợi nhiều nhất chính là Patrick tốn thể lực nhiều nhất.
Hôm này trong căn phòng rất mờ tối, hơn nữa lại lạnh hơn lúc trước nhiều lắm.
Cậu đi đến phòng khách, cửa rèm phòng khách đã được kéo lên, có thể nhìn rõ tình huống bên ngoài.
Đất đai ẩm ướt, bầu trời mờ tối, đều biểu hiện tối qua có một cơn mưa nhỏ rơi xuống.
Lâm Mộc đi ra cửa, nghênh đón một cơn gió mát, nhịn không được cảm thán trong lòng “Thật sự là một cơn mưa mùa thu kéo theo gió lạnh, không biết còn bao lâu thì tới mùa đông, chuyện này có thể hỏi Patrick.”
Lâm Mộc đi về phía phòng bếp, cậu chuẩn bị ăn cơm rồi mới xem có chuyện gì để làm không.
Lâm Mộc còn chưa ăn cơm xong, Patrick đã trở lại. Đưa cho Lâm Mộc trái cây và rau dưa hôm nay hái, còn cắt cả cỏ cho thỏ nữa. Hiện tại Lâm Mộc rất hiếm lạ sáu con thỏ con của cậu, cho nên Patrick cũng ôm luôn chuyện cắt cỏ cho thỏ ăn, bằng không chuyện này Lâm Mộc phải làm.
Patrick không thích Lâm Mộc bị mệt, nhưng cũng không thể không để Lâm Mộc làm gì. Cho bên bình thường y đều làm xong mọi việc nặng nhọc, nếu Lâm Mộc muốn làm cái gì có thể mang theo tâm tình chơi bời đi làm.
Thú nhân này rất yêu thương giống cái, nếu đối phương thích làm một ít chuyện, hơn nữa tốt cho thân thể, thú nhân sẽ không ngăn cản, nhưng cho dù là thế, bọn họ vẫn sẽ gánh vác bộ phận lớn việc mệt nhọc. Cho nên, nhóm giống cái tuy cũng đi ra ngoài thu thập thức ăn, nhưng chỉ cần tìm trái cây, rau dưa vân vân, còn phụ trách mang phần lớn thức ăn về là thú nhân. Mà giống cái, ba lô trên lưng bọn họ cũng đủ làm cho thú nhân đau lòng, sao lại có thể để cho bọn họ làm nhiều. Đương nhiên, hành vi hỗ trợ của các thú nhân này cũng rất bí mật, bình thường đều biểu hiện thật tốt giống như giống cái yêu cầu bọn họ làm như vậy.
Lâm Mộc để chén cháo không xuống, nhận lấy trái cây và rau dưa trong tay Patrick để xuống, thấy trong tay đối phương còn có cỏ của thỏ ăn nữa.
“Patrick, nhưng cọng cỏ dính mưa này không thể trực tiếp cho thỏ ăn, bằng không sẽ bị tiêu chảy. Phơi khô rồi hãy cho chúng nó ăn, cỏ ngày hôm qua vẫn còn một ít.”
Patrick thấy Lâm Mộc nói thể cũng xóa bỏ suy nghĩ đem cỏ này trực tiếp cho thỏ ăn, cho nên y cầm bó cỏ này đi sân sau, để lên tấm gỗ mà Lâm Mộc hay phơi đồ, chờ cho cỏ khô rồi cho thỏ con ăn.
Patrick làm xong việc, thuận tiện nhìn mấy con thỏ con.
Bởi vì phải nuôi mấy con thỏ này, Lâm Mộc còn đi tìm Matt làm cho cậu một cái lồng chuyên để nuôi thỏ. Tuy nói là lồng, nhưng trên thực tế là một hình hộp chữ nhật, có bốn chân đỡ, mà lồng hình chữ nhật này chia làm bốn ô vuông nhỏ, mà hai con thỏ cái trong sáu con này, đương nhiên được nuôi cùng hai con đực. Patrick thấy nhóm con thỏ không phải đang ăn cỏ thì cũng nhắm mắt ngủ, cũng không có xuất hiện tình huống khác thường nào, cũng lấy ít cỏ cho chúng nó, sau đó đi lên sân trước.
Lâm Mộc đem tất cả trái cây đã được rửa sạch để vào giỏ trái cây, về phần rau xanh, khi nào chuẩn bị nấu cơm thì lúc đó rửa.
Do thời tiết chuyển lạnh, Lâm Mộc mặc thêm áo khoác, nhưng khi nhìn thấy Patrick đang đi tới, đối phương còn đang ở trần kìa. Lâm Mộc cũng hỏi qua Patrick có cảm thấy lạnh không, nếu lạnh thì cậu liền gấp rút làm áo sơ mi cho y. Đương nhiên áo sơ mi có giống hay không thì không thể cam đoan nhưng mặc thì có thể. Nhưng mà Patrick nói y không có lạnh, Lâm Mộc cũng cảm thấy không cần vội vàng như thế. Nghĩ đối phương là thú nhân, làm thú vật cũng có chỗ tốt, có ai thấy qua rắn kêu lạnh chưa, tuy vào mùa đông bọn nó sẽ ngủ đông.
Mới đầu Lâm Mộc cũng lo lắng Patrick cũng sẽ ngủ đông giống như rắn, vậy cậu sẽ chán chết vào mùa đông dài đằng đẵng này. Nhưng sau khi cậu lo lắng hỏi Patrick, đối phương chê cười cậu không ánh mắt thưởng thức, làm cho cậu thẹn quá thành giận, nhưng khi biết đối phương không có thói quen ngủ đông cũng rất vui vẻ. Dù sao cậu cũng là người bình thường, không có khả năng ngủ đông, nghĩ một mình cậu đối mặt với Patrick ngủ say bất tỉnh tuyệt đối sẽ đau khổ, nhưng mà hiện tại cũng không cần lo lắng.
Lâm Mộc kêu Patrick ngồi xuống “Sao hôm nay anh không ra ngoài săn thú như mọi ngày?” Lâm Mộc cũng không phải thúc giục Patrick đi ra ngoài tìm thức ăn, chỉ là lúc trước khi Patrick không ở lại bảo vệ luôn ra ngoài đi săn thú rồi trở về sớm, thời gian tiếp theo tự nhiên ở cùng cậu. Nhưng hôm nay lại không xuất môn như mọi ngày, chẳng lẽ gì thời tiết?
“Jason nói hôm nay trễ một chút.” Làm thú nhân tự nhiên y biết nguyên nhân “trễ” là gì.
Lâm Mộc nghe xong gật đầu, bình thường Patrick đều cùng Jason tổ đội ra ngoài săn thú. Hôm nay yêu cầu trễ một chút, Patrick tự nhiên cũng không đi sớm.
Tuy hiểu được nguyên nhân vì sao Jason bảo trễ, nhưng Lâm Mộc càng nghi hoặc “Jason có chuyện gì sao?” Nếu là người khác, lùi thời gian chậm lại thì Lâm Mộc cũng không cảm thấy kì quái, nhưng Jason thì không giống, đối phương luôn đều làm việc theo thời gian quy định, khi tuân thủ hay là cứng nhắc cũng vậy, cuộc sống của Jason rất có quy luật. Có thể phá vỡ quy luật, nguyên nhân tự nhiên làm cho Lâm Mộc tò mò. Nhưng mà thấy Patrick không có ý muốn nói, Lâm Mộc cũng bắt đầu phát huy trí tưởng tượng. Không thể không nói trí tưởng tượng của Lâm Mộc khá chính xác, bởi vì kết luận của Lâm Mộc là: tối hôm qua nhất định Jason đã làm chuyện cầm thú.
Lâm Mộc đang nghĩ ngợi, cậu có nên nấu cháo mang qua cho Linie không thì Phil và Hoàng Viễn cùng nhau tới tìm cậu.
Patrick vừa thấy bọn họ vào, ngay tại chỗ mặt chuyển đầy mây, rõ ràng đang hưởng thụ thế giới hai người bị người quấy rầy, trong lòng đương nhiên rất khó chịu, nhưng cho dù có khó chịu đi nữa, dưới ánh mắt trấn an của Lâm Mộc, Patrick cũng chỉ có thể đi ra ngoài đi dạo, nhưng mà khi đi ngang qua Phil và Hoàng Viễn thì không tự giác phóng ra khí lạnh. Hoàng Viễn không đem khí lạnh của Patrick để vào mắt, hắn đã quen da mặt dày rồi, nhưng Phil thì không giống, giờ phút này cậu rất hối hận khi nghe lời Hoàng Viễn đi cùng hắn đến tìm Lâm Mộc. Phil nhịn không được cầu nguyện ở trong lòng ‘Hy vọng tộc trưởng có thể nhanh quên chuyện mình đến quấy rầy thời gian hai người ở cùng một chỗ!’
Mà Hoàng Viễn thì rất tự tại đi vào ngồi xuống bên cạnh Lâm Mộc trong phòng khách, thấy trên bàn có trái cây đã rửa sạch, không khách khí mà cầm lấy một quả hắn thuận mắt cắn luôn.
Hoàng Viễn người này, thích ăn nhưng lại có phần lười, nếu trái cây này không rửa sạch rồi, cho dù hắn muốn ăn, cũng sẽ không đi rửa, kết quả tự nhiên cũng sẽ không ăn.
Lâm Mộc cười nhìn hai người “Sao hôm nay hai người tới tìm tôi?”Bởi vì vết thương của Ryan đã lành rồi, Patrick cũng tỏ vẻ không hoan nghênh hành vi tới trong nhà ăn uống chực của Hoàng Viễn, Hoàng Viễn cũng không có tới nhà tìm cậu nữa. Lâm Mộc tự nhiên cung không cảm thấy Hoàng Viễn vì lời của Patrick mà giận không tới tìm cậu, trên thực tế Lâm Mộc càng tin Hoàng Viễn sở dĩ không tới nhà tìm cậu là sợ Patrick ném hắn ta ra ngoài
Hiện tại không sợ là do có Phil bên cạnh, cho dù sao đi nữa Patrick cũng không thể gây tổn thương tới hắn, tuy đối phương sẽ không làm chuyện gì nghiêm trọng, nhưng sẽ ném hắn ra ngoài, hắn vẫn sẽ không có năng lực phản kháng. Cho nên tuy rất muốn ăn uống chực ở nhà Lâm Mộc, nhưng nghĩ tới Patrick rất nguy hiểm cũng sẽ không đến, mà hôm nay thấy Phil nên lừa đối phương đến cùng.
Lâm Mộc cũng có giận Patrick vì thái độ đối xử trực tiếp với hắn, dù sao Hoàng Viễn cùng là đồng hương của cậu, hiện tại cũng thành bạn bè của cậu, Patrick đối xử với bạn của cậu như thế, Lâm Mộc cảm thấy quá mức, nhưng mà thấy bộ dáng tủi thân của Patrick, Lâm Mộc cũng không nỡ giận.
Thật ra thấy vài ngày rồi mà Hoàng Viễn không đến tìm cậu, Lâm Mộc cũng lo lắng Hoàng Viễn giận, dù sao khi cậu bị đối xử như thế cũng sẽ giận, tuy cậu không làm ra chuyện giống Hoàng Viễn đi ăn chực kiêm luôn làm bóng đèn không có mắt, trong lòng cậu cảm thấy da mặt Hoàng Viễn dày như vậy chắc sẽ không để ý, nhưng chỉ sợ vạn nhất, Lâm Mộc còn muốn đi tìm Hoàng Viễn một lúc.
Thấy Hoàng Viễn tới tìm cậu, Lâm Mộc vẫn rất vui vẻ.
Hoàng Viễn nói ra ý đồ của mình “Tuy Ryan một mực theo cậu học trù nghệ, nhưng không nấu ngon như cậu, tôi rất muốn ăn cá kho tàu, gà kho tàu, lẩu cá, sợi khoai tây…Đột nhiên cảm thấy muốn ăn nhiều món lắm! Thèm chết tôi!”
Phil giật mình nhìn hắn, cậu phát hiện thì ra còn có người còn thích ăn hơn cả Sacha.
Lâm Mộc cảm thấy buồn cười, đây điển hình là một tên ăn hàng, vẫn là loại muốn ăn không muốn làm. Nhưng khi thấy bộ dáng chảy nước miếng tới đáng thương của hắn, cậu quyết định cũng nên thỏa mãn mong muốn nho nhỏ của đối phương, đương nhiên nếu thỏa mãn tất cả, trước không nói Hoàng Viễn có ăn no tức bụng không, ít nhất người nấu cơm là cậu nhất định sẽ mệt chết.
Mà lúc này Phil cũng nói ý đồ của mình ———– thỏ con.
Sở dĩ cậu đi theo Hoàng Viễn đến đây tìm Lâm Mộc bởi vì Hoàng Viễn nói cho cậu Lâm Mộc có nuôi thỏ con. Sau đó nghe Hoàng Viễn cằn nhằn nói nuôi thỏ con thật tốt, Phil cũng có tâm tư có nên nuôi thỏ con không, cho nên hôm nay tới tìm Lâm Mộc học tập nuôi thỏ.
Lâm Mộc chẳng phải tay giỏi giang chăn nuôi, lại nghĩ tới cuộc sống hiện tại của bọn họ, Lâm Mộc cảm thấy không bằng làm cái chuồng nuôi thỏ, bắt nhiều thỏ con nuôi cùng nhau, đến mùa đông mọi người chia nhau ăn.
Người ở thời đại này không có tâm tư ích kỷ, Lâm Mộc cảm thấy ý tưởng này không tệ, bọn họ có thể nuôi một ít động vật lớn có tính cách ngoan ngoãn, giống như mấy con trâu bò dê gì đó.
Lâm Mộc nói ra ý nghĩ của cậu, lúc trước đào ao cá, hiện tại bọn họ ăn cá cũng dễ, nếu giờ nuôi ít động vật để dự trữ thịt tươi cho mùa đông, coi như là phương pháp dự trữ thịt lâu dài. Hơn nữa đám động vật này chỉ ăn cỏ, dễ nuôi hơn.
Ý tưởng của Lâm Mộc tự nhiên được hai người này ủng hộ, nhưng mà muốn thực hành phải bàn bạc với Patrick, mà Lâm Mộc tin tưởng, nhất định Patrick sẽ ủng hộ cậu.
Đúng theo như lời Lâm Mộc nói, Patrick hoàn toàn ủng hộ ý tưởng của Lâm Mộc, thật ra mấy ngày nay nuôi đám thỏ con này Patrick cũng sớm có ý tưởng để cho mọi người cùng nuôi, hiện tại Lâm Mộc nói ra, y đương nhiên biết thời thế mà đồng ý, còn có thể để cho Lâm Mộc vui vẻ mà cho y nhiều phúc lợi hơn nữa, Patrick cảm thấy chuyện như vậy càng nhiều càng tốt.