*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tử Sắc Kinh Cức
Hwan
Mình gõ sai tên của nhân vật Ryan trong này, ở những chương trước đó khi nhân vật Ryan lên sân khấu, tên mình để là Lyn, sau này khi đã tạm ngưng edit gần 1 năm, mình quên mất, đã để tên anh Lyn thành Ryan. Hai người này là một nhé.
**********
Ryan bay trên bầu trời, thỉnh thoảng quan sát phía dưới, hắn đang tìm con mồi, nhưng lại muốn đến khu săn bắn không phải của bộ lạc khác.
Không giống như trước kia đi săn thú cùng thú nhân trong bộ lạc, từ ngày bọn họ tách ra ở, trừ bỏ buổi sáng bọn họ cùng đi ra săn thú, bao gồm cả việc phân chia ít thức ăn cho thú nhân ở lại trong bộ lạc canh giữ. Mặt khác thời gian thú nhân đều tự do an bài, dù sao chuyện của mọi người cũng không giống, cho dù cần ra ngoài săn thú cũng chưa chắc tìm được thú nhân muốn săn thú.
Trong bộ lạc có quy định, thú nhân đi ra ngoài săn thú phải chia ít thức ăn cho thú nhân thủ vệ, mà thời gian tự do thì săn được cái gì cũng thuộc về bản thân. Giống cái thu hoạch được gì cũng thuộc về giống cái, không cần lấy ra phân chia, đương nhiên ngoại trừ lấy ra cho người khác.
Ngày trước Ryan luôn xuất hành cùng Hoắc Tư, nhưng hiện tại không giống. Khi mọi người tách ra ở thì Hoắc Tư và Ba Áo đã ở cùng nhau. Kết quả này làm cho nhiều người thấy bất ngờ, nhưng Ryan làm anh trai thì đã sớm nhìn ra giữa hai người này có vấn đề trước tất cả mọi người.
Ryan hiểu em trai mình, Hoắc Tư là một người cao ngạo, nếu nhìn ai không vừa mắt thì chẳng bao giờ nhìn đối phương, nhưng hành vi nơi chốn nhằm vào Ba Áo này của hắn rất không bình thường, tuy mới bắt đầu Ryan cảm thấy có thể là do thái độ của y đối với Ba Áo làm cho Hoắc Tư tức giận đối phương phân chia sự chú ý của anh trai. Có lẽ lúc đầu là nguyên nhân này, nhưng chậm rãi không như vậy nữa, có thể Hoắc Tư cũng không nhận ra hắn đối với Ba Áo rất khác.
Em trai nhà mình ở cùng với một thú nhân, nói không mất mác là giả, dù sao sau chuyện kia, hai anh em bọn họ chưa từng rời khỏi nhau. Ỷ lại lẫn nhau, là cột chống cho nhau. Nhưng Ryan cũng sẽ không ngăn cản em mình đi tìm một nửa khác, tuy rằng việc bầu bạn của Hoắc Tư là một thú nhân làm cho hắn không thoải mái lắm, hắn cũng không để ý thú nhân ở cùng thú nhân, dù sao số lượng giống cái cũng rất ít, một ít thú nhân liền tìm thú nhân làm bầu bạn, đây là chuyện bọn họ nhìn quen rồi, suy cho cùng đây cũng là em trai hắn, tổng cảm thấy vĩ đại như Hoắc Tư nên tìm một giống cái làm bạn lữ chứ không phải một giống đực.
Đương nhiên, Ryan vẫn duy trì sự lựa chọn của em trai, đây là hắn tôn trọng Hoắc Tư.
Hôm nay Hoắc Tư ở lại canh giữ bộ lạc, Ba Áo đi ra ngoài săn thú, nhưng thời gian Ba Áo ra ngoài khác hắn nên hắn cũng không đi tìm Ba Áo.
Hiện tại một mình bay trên không rừng rậm, cảm thấy có chút cô đơn, Ryan nhịn không được nghĩ ‘Mình có nên đi tìm một bạn lữ không, nhưng mình chỉ thích giống cái mềm mại, trong bộ lạc cũng chỉ còn mỗi một giống cái chưa thành niên là vô chủ, còn có thể đã bị Casso đuổi tới……Ai, giống cái thật là bảo bối chỉ có thể may mắn gặp chứ không thể cầu.’. Ryan quyết định ném vấn đề giống cái ra sau, trước hết đi giải quyết vấn đề con mồi đã. Dù sao thì tìm thức ăn cũng là chuyện dễ dàng, về phần giống cái, Ryan thở dài trong lòng ‘Hy vọng một ngày nào đó thần thú cũng làm cho mình giống Locker bọn họ nhặt được một giống cái về nhà. Ai, thật hâm mộ bọn họ quá’
Ryan cẩn thận nhìn cảnh sắc dưới thân, hắn chuẩn bị bắt một con mồi có thể hình bự chút, như vậy ngay cả bữa tối cũng giải quyết luôn.
Ryan cảm thấy hắn thật may mắn, gặp một đám thú mu mu đang uống nước bên bờ sông, hắn thoải mái cắn chết một con, đang muốn thuận tiện ở bờ sông giải quyết cơm trưa, đột nhiên nghe tiếng gầm rú trong rừng rậm.
Ryan dừng động tác lại, nhìn về phía âm thanh truyền tới “Không biết ai xui xẻo gặp phải thú long vậy?”
Thú long là một loại dã thú rất hung tàn, ngoài hình giống khủng long trong truyền thuyết, tính cách rất táo bạo, hơi vô ý sẽ chọc giận nó, loại thú này làm cho người ta lạnh lẽo không chỉ bởi tấm da cứng rắn, mà còn bởi vì nó thích xé bạn ra thành từng mảnh nhỏ. Nếu một thú nhân chọc giận nó sẽ bị nó cắn chết. Bởi vì cá tính không chết thì không ngừng, cho dù thú nhân có chạy trốn nó cũng đuổi theo không ngừng, hơn nữa khứu giác rất mạnh mẽ, trừ phi bạn có thể giấu đi mùi của mình hoặc giết chết nó, bằng không người chết sẽ là bạn.
Mà thú long có một đặc điểm, bạn nhìn thấy nó rồi bỏ chạy, nó cũng không thèm cho bạn một ánh mắt, đương nhiên ngoại trừ đối tượng làm cho nó cảm thấy thú vị.
Ryan cuối cùng cũng quyết định đi xem, chuyện thấy chết mà không cứu đối với thú nhân là một loại tâm lý. Lý trí là một chuyện, biết lại là một chuyện khác.
Hắn nhổ ít cây cỏ ở bờ sông, cây này tên là cỏ hôi, tên như ý nghĩa, loại cây cỏ này có mùi rất hôi. Ryan lấy chất lỏng vẽ loạn trên người, để che mùi của mình, nhưng mùi của cây cỏ này cũng là một loại tra tấn với thú nhân có khứu giác nhạy bén.
Ryan ghét bỏ ném cỏ hôi xuống, sau đó bay nhanh về phía có âm thanh, tâm lý hy vọng còn kịp. Miệng lại nhịn không được oán trách “Không biết đứa ngốc nào lại đi chọc thú long.”
Lúc Ryan tới chỗ đó, chỉ thấy một con sư tử màu vàng bị long thú cắn vào cổ, Ryan cau mày, hy vọng sống của thú nhân kia không lớn.
Khi Ryan đang chuẩn bị lặng lẽ bay đi, ánh mắt nhìn thoáng qua một chỗ, ánh mắt đột nhiên lóe sáng, hắn không thể tin được cách thú long không xa là một giống cái, đối phương nằm yên không biết thế nào, phát hiện này làm cho Ryan đổ mồi hôi lạnh khắp người.
Không chút do dự, hắn bay nhanh về phía giống cái, đem người ôm lấy bay nhanh lên, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất của mình bay trối chết.
“Rống…..” Chiến lợi phẩm của nó thế mà bị cướp mất, thú long rất tức giận, nó đem sư tử xé thành mảnh nhỏ, ném xuống giống như miếng rác, lập tức đuổi theo thú nhân có mùi hôi ghê tởm kia.
Ryan bay rất nhanh, tuy rằng tốc độ của thú long đuổi không kịp, nhưng hắn cũng không dám thả lỏng, thậm chí gặp được cỏ hôi hắn cũng hái rất nhiều, bay về nhiều phía quấy nhiễu sự đuổi bắt của thú long. Hắn không dám ngay lập tức bay về bộ lạc, lo lắng sẽ liên lụy bộ lạc. bay cả một đêm, Ryan phát hiện giống cái không có dấu hiệu tỉnh lại, điều này làm cho hắn rất lo lắng, dưới tình huống này, hắn phải bay nhanh về bộ lạc, hắn không biết y thuật, không biết cứu giống cái này như thế nào.
Ryan dừng lại ở bờ sông một lúc, hắn cẩn thận đỡ giống cái này nằm xuống, tuy sắc trời rất tối, nhưng không ảnh hưởng tới thị lực của hắn.
Bộ dạng của giống cái này rất được, mọt đầu tóc màu bạc, cằm đầy đặn, màu da trắng nõn, bộ dáng khi ngủ làm cho người ta cảm thấy cao không với tới được, nhưng lúc này không biết vì nguyên nhân gì mà hai má hắn đỏ bừng lại làm cho người ta cảm thấy rất đáng yêu.
Ryan sờ trán hắn “Tiêu rồi, trán rất nóng, phải nhanh chóng về bộ lạc mới được.”
Ryan vội vàng tắm rửa, rửa sạch mùi hôi trên người rồi nhanh chóng mang theo người về bộ lạc.
Lâm Mộc bọn họ vốn đang ngủ, lại nghe thấy tiếng gõ cửa, hai người nhìn thoáng qua thấy nghi hoặc trong mắt đối phương, đã trễ vậy ai còn tới tìm bọn họ. Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?
Hai người vội vàng đi ra ngoài mở cửa, nhìn thấy người ngoài cửa, Lâm Mộc hỏi “Ryland, muộn như vậy anh đến tìm chúng tôi có gì không?”
Ryland nhìn bọn họ, trịnh trọng nói “Ryan mang về một giống cái sinh bệnh.”
“Giống cái?” Lâm Mộc vui vẻ kêu lên, có thể không vui sao, trong bộ lạc bọn họ đa số đều là dân độc thân đó, giống cái khan hiếm như vậy, trước khi du thú được mọi người công nhận tìm giống cái làm bầu bạn rất khó khăn. Tổng không thể cứ tìm thú nhân chứ, người ta luôn không thích thú nhân với thú nhân nha.
Patrick nghe được tin này cũng rất vui, nhưng y biểu hiện càng nỗi liễm một chút.
Lâm Mộc vui vẻ cầm tay Patrick “Đi, chúng ta đi xem giống cái mới tới. Thần, thật không biết vận khí của mấy người tốt ra sao mà có thể nhặt được giống cái như vậy.”
Patrick bọn họ nghe xong lời Lâm Mộc nói cũng mỉm cười, điều này chứng minh thần thú đã chiếu cố.
Lâm Mộc đi vào nhà Phil, nhà Phil không có tường viện, chỉ dùng rào tre vây quanh, bọn họ xây dưng quy cách giống nhà Lâm Mộc, hai bên phòng khách đều là phòng, cộng thêm một phòng bếp và nhà kho, chỉ nhỏ hơn nhà Lâm Mộc một chút thôi.
Lâm Mộc đi vào nhà kho, nhà kho của Phil chính là hiệu thuốc của cậu ta, trị bệnh cứu người đương nhiên ở trong này. Nhà kho sáng chứng minh có người ở trong này.
Ryan canh giữ bên giường, trải qua Phil cứu trị một phen, sắc mặt người trên giường tốt hơn rồi, ít nhất nhiệt độ cơ thể có xu thế giảm xuống. Nghe Phil nói, đối phương uống thuốc rồi sẽ nhanh khỏi, trong lòng cũng kiên định. Hắn lo lắng hắn về quá trễ để cứu trị, bởi vì nửa đường hắn đụng phải con thú long kia, vì né tránh không bị phát hiện, Ryan cố ý đi vòng nhiều đường.
Lâm Mộc gật đầu chào hỏi Phil, sau đó nhẹ nhàng đi tới bên giường, nhìn giống cái đang ngủ trên giường.
Nhìn thấy bộ dáng của đối phương, Lâm Mộc cảm thán ở trong lòng đối phương thật đẹp, giống như tinh linh trong TV ——thật không ăn khói lửa nhân gian, cao không với tới được.
Ryan nhìn người đang nằm, cầu nguyện ở trong lòng, con đường tình yêu xin đừng quá mức nhấp nhô.
Mà Patrick đi vào cùng Lâm Mộc nhìn thấy người trên giường nhịn không được chau mày lại.
Lâm Mộc không có chú ý tới phản ứng của Patrick, cậu cẩn thận nhìn người trên giường, lại tỏ vẻ đây là người đẹp nhất mà cậu thấy, Patrick không tính, ở trong lòng Lâm Mộc, Patrick là đẹp trai.
“Ryan, cậu ta bị sốt phải không, người bị sốt thường sẽ thấy lạnh, buổi tối anh ngủ thì ôm cậu ta sẽ có lợi cho bệnh của cậu ta.” Trên TV không phải hay diễn vậy sao, không chỉ chữa bệnh mà còn tăng tiến tình cảm.
Mà lời Lâm Môc nói làm cho Ryan dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn cậu, nhưng Ryan không có hoài nghi lời Lâm Mộc nói, dù sao trong tộc hình tượng của Lâm Mộc là người có trí tuệ. Điều mà hắn kinh ngạc là, sao hắn có thể mạo phạm giống cái chứ, dù sao đối phương không quen biết hắn.
Lâm Mộc tự nhiên biết hắn nghĩ gì, cho nên cố ý nói “Đương nhiên anh cũng có thể không làm gì, cậu ta cũng sẽ tốt, chẳng qua vất vả tí thôi.”
Lúc Patrick không đồng ý muốn ngăn lại, Lâm Mộc cười hì hì kéo Patrick đi ra ngoài.
Lâm Mộc tìm được Phil hỏi bệnh tình của người kia, nghe Phil nói không có việc gì cũng yên tâm.
Mà Ryan đang xoắn xuýt ở trong phòng bởi vì lời Lâm Mộc nói, hắn không biết mình có nên làm vậy không, thú nhân rất tôn trọng giống cái, cũng không làm chuyện giống cái không muốn, hiện tại kêu hắn đi ôm ai đó, không phải là kêu hắn đi mạo phạm sao, chỉ là, nếu không làm như vậy, thì cậu ta sẽ vất vả hơn, cho nên Ryan vẫn xoắn xuýt. Cho đến khi người trên giường rên một tiếng, Ryan lập tức không xoắn xuýt nữa, mạo phạm thì mạo phạm, đợi người tỉnh rồi thì cầu xin đối phương tha thứ. Cho nên Ryan cởi quần áo dứt khoát lên giường nằm xuống.