Bộ Lạc Du Thú - Xuyên Việt Chi Du Thú Bộ Lạc

Chương 36




Edit + Beta: Hwan

****************

“Cảm thấy thế nào?” Lyn giúp đỡ hắn ngồi dậy, tận lực tránh đụng phải vết thương.

Ba Áo nghi hoặc nhìn những gì trước mắt, thật nhiều đồ vật hắn không biết, hắn nghi hoặc không biết mình đến tột cùng đã đến thế giới nào.

“Các ngươi…” âm thanh có chút khàn khàn.

Lyun lấy chén nước trên bàn cho hắn uống, “Uống chút nước đi.”

Hoắc Tư ở một bên cặm giận Ba Áo được chiếu cố. Y thế nhưng muốn ca ca của hắn chiếu cố!

Uống nước xong, Ba Áo cảm thấy thoải mái hơn nhiều, tuy rằng trên người còn rất đau, nhưng hắn có thể chịu được.

“Đây là nơi nào? Các ngươi…”

Lyn đánh gãy câu hỏi của hắn, “Đừng vội, còn có thời gian. Chắc ngươi đã đói bụng rồi? Muốn ăn trước vài thứ không?”

Thấy y hỏi như vậy, Ba Áo cảm thấy mình thật đói bụng, từ sau khi từ trong bộ lạc trốn ra hắn chưa từng dừng lại, tự nhiên cũng không có ăn cái gì.

Để cho người khác chiếu cố mình, hắn cảm thấy có chút băn khoăn, nhưng vẫn thành thật gật đầu. Hiện tại hắn bị thương, yêu cầu thức ăn, như vậy hắn sẽ nhanh chóng khỏe lên. Thân phận hiện tại của hắn có chút xẩu hổ, tuy rằng thái độ của người này đối với hắn rất tốt, nhưng hắn cho rằng bởi vì bọn họ không biết thân phận của hắn. Hắn phải nhanh khỏe lên, sau đó rời đi. Hắn không nghĩ tranh đấu cùng người cứu hắn, cũng không muốn mang đến phiền toái cho người khác.

Lyn nghĩ hắn cũng đã đói bụng, dù sao từ lúc hắn hôn mê cho tới nay cũng chưa ăn gì.

“Hoắc Tư, ngươi đi múc cho hắn bát canh xương hầm, Lâm Mộc hình như vẫn luôn cho người hâm nóng. Còn có nói cho tộc trường cùng Lâm Mộc bọn họ, người này đã tỉnh.”

Hoắc Tư bĩu môi, hắn cũng không muốn chiếu cố người này, nhưng lại không muốn làm trái ý của Lyn. Thực không tình nguyện xuất môn.

Lâm Mộc đang ở trong đại sảnh cùng vài người nói chuyện phiếm, thấy Hoắc Tư đi ra, đứng lên hỏi: “Sao rồi? Đã tỉnh?”

Hoắc Tư gật đầu, “Ca ca nhượng ta đi lấy canh xương hầm.”

“Ừm, canh xương hầm tương đối có dinh dưỡng. Ta đợi Patrick rồi cùng đi.”

Cầm lấy cái chén, nhìn thấy cây ớt bên tay, nghĩ tới việc hắn thế nhưng để cho ca ca chiếu cố. Hoắc Tư chuẩn bị cho hắn chút khó, căm giận nghĩ, “Hừ, cho ngươi nếm thử, thực vật đặc biệt của bộ lạc chúng ta.”

Lâm Mộc cùng Linie bọn họ nói vài câu, chuẩn bị đi tìm Patrick, vừa lúc nhìn thấy Hoắc Tư lại cho ớt vào trong chén, phân lượng kia, làm cho Lâm Mộc nhịn không được hắc tuyến.

Tiến đến trước mặt, “Hoắc Tư, người bị thương không thể ăn cay. Lấy một chén không có ớt. Chén này liền bỏ đi, cay như vậy cũng không có cách nào uống được.” Nói xong còn nhịn không được lắc đầu nói đáng tiếc, canh xương hầm ngon như vậy.

Vốn muốn chỉnh người, hiện tại lại không làm được, Hoắc Tư cảm thấy trong lòng càng bị đè nén. Thay đổi chén khác chạy lấy người.

Lâm Mộc đối với bóng lưng của hắn nói, “Nếu trong lòng không thoải mái, có thể ra ngoài phát tiết một chút. Nhớ rõ lần sau đừng lãng phí thức ăn.”

Hoắc Tư dừng chân một chút.

Lâm Mộc nhìn bóng lưng hắn lắc đầu, ‘Thật là một tên keo kiệt.” Nói xong nhìn cái chén canh xương hầm chưa đổ đi kia, “Thật xanh.” (cây ớt màu xanh). Thử nếm một chút, đưa vào miệng xong Lâm Mộc liền hối hận, “Rất cay.” Vội vàng uống mấy ngụm nước, sau đó cầm chút thịt khô thuận tay cầm thêm trái cây, vừa gặm vừa đi tìm Patrick.

Bởi vì Lâm Mộc muốn có một cái bản nhỏ, loại có thể đặt trên giường, cho nên Patrick thừa dịp hôm nay được nghỉ, tìm gỗ lúc làm giường còn thừa, đem vào trong phòng làm cái bàn cho Lâm Mộc.

Lâm Mộc đi vào phòng liền nhìn thấy Patrick đang nghiêm túc tước gỗ, nghĩ hắn chỉ thuận miệng nói một câu muốn, người này đẵ bắt đầu giúp hắn làm, cảm thấy thực ấm lòng.

Lâm Mộc cười tiến lên đem một miếng thịt khô đưa tới bên miệng y, “Đây là thưởng cho ngươi.”

Thịt khô đối với Lâm Mộc mà nói làm không được thành công, cảm thấy không tốt, bất quá đối với thú nhân răng nanh sắc bén mà nói thì có thể ăn, cho nên bọn họ không có việc gì thì thích nhai vài miếng, liền thành đồ ăn vặt. Linie bọn họ cũng đều thích ăn, mà đối với Lâm Mộc răng yếu mà nói, thịt khô này chỉ có thể để cho hắn nghiến răng Ăn mệt đến hoảng.

Patrick cười há miệng nhược Lâm Mộc đút, nhai nhai vài cái liền nuốt, “Ta càng muốn được thưởng đặc biệt.” Nói xong còn thâm ý nhìn Lâm Mộc một cái.

Lâm Mộc nhìn cái loại ánh mắt ‘ngươi hiểu mà’ này liền đẩy y, “Ngươi đồ sắc xà này, sao lúc trước ta không thấy bộ mặt không đứng đắn của ngươi chứ?”

Patrick buông đồ vật trong tay, đem người ôm vào lòng, “Mộc Mộc, đêm nay làm bước cuối cùng đi.” Từ sau lần đầu tiên, Lâm Mộc liền không nguyện ý cho y làm tới bước cuối cùng. Trước kia chưa ăn có thể nhịn, nhưng bây giờ đột nhiên được khai trai lại để y đói bụng tuyệt thực, Patrick cảm thấy gian nan vạn phần.

Lâm Mộc ôm mặt Patrick, ra vẻ nghiêm túc nói: “Patrick, ngươi có thể tưởng tượng. Thật sự, sức tưởng tượng của ngươi thật vô hạn.”

“Vô dụng, ta đã muốn thử qua. Buổi tối chúng ta….”

Lâm Mộc đáng gãy lời y nói, “Không cho ngươi nói, ta có chính sự nói với ngươi. Vừa rồi Hoắc Tư nói với ta, thú nhân kia tỉnh, chúng ta đi nhìn đi.” Không phải là hắn không muốn cho, mà vì lỗ tái thú nhân thính như vậy, lộ ra chút âm thanh là bọn họ đều nghe rõ ràng, tuyệt đối không được. Rất mất mặt.

Patrick nghe xong lời Lâm Mộc nói, biểu tình trở nên nghiên túc, “Chúng ta đi nhìn một chút.”

Ba Áo nhìn hai người trước mặt. Một thú nhân khí thế phi phàm cùng với một giống cái rất xinh đẹp, mà trên người giống cái rõ ràng mang theo khí vị của thú nhân này. Nghe thấy Lyn kêu thú nhân này là tộc trưởng, Ba Áo liền hiểu được, thì ra thú nhân này là tộc trưởng của bộ lạc kỳ lạ này.

“Cám ơn ngươi đã cứu ta.” Hắn đã từ chỗ Lyn biết được là thú nhân này cứu hắn.

Đương nhiên, Lyn cũng chỉ nói một phần, hắn cũng không có nói thân phận của bọn họ cùng với sự tình của bộ lạc. Việc này muốn nói cho Ba Áo biết hay không còn từ tộc trưởng quyết định. Dù sao ai cũng không muốn bởi vì thiện tâm mà mang tới phiền toái.

Patrick không biểu tình gật đầu.

Thái độ của Patrick làm cho Ba Áo có chút co quắp, hắn cho rằng bởi vì Patrick biết thân phận của hắn cho nên mới đối xử với hắn lãnh đạm như thế, có chút bất an, vội vàng cam đoan, “Tộc trưởng Patrick, xin ngươi yên tâm, ta sẽ nhanh rời khỏi.”

Lâm Mộc có chút ngoài ý muốn, sao mà vừa mới nói hai câu, mà thú nhân này liền nói sẽ rời đi. Mà Patrick thì gật đầu tỏ vẻ đồng ý, điều này càng làm cho Lâm Mộc không biết gì.

Vì sao để cho hắn ta rời đi, đối phương là du thú, lưu lại không phải rất thích hợp sao? Tối trọng yếu hơn là, hiện tại hắn ta đã biết chỗ ở của bọn họ. Lâm Mộc không rõ Patrick suy xét ra sao, nhưng nếu Patrick đã quyết định như vậy, hắn tự nhiên cũng không phản đối, dù sao thì người cũng là do y cứu, đi hay giữ cũng tự nhiên là do y quyết định, huống chi y là tộc trưởng của bộ lạc, tự nhiên là nghe theo y.

Nhưng, “Không cần gấp, trước dưỡng thương đã.” Hắn nguyện ý biểu đạt chút thiện ý.

“Cám ơn.” Thiện ý của Lâm Mộc làm cho Ba Áo cảm kích.

Lâm Mộc nói với Lyn ở bên cạnh: “Kế tiếp còn muốn phiền ngươi chiếu cố hăn.”

Lyn cười gật đầu, tuy rằng Lâm Mộc còn không có cùng Patrcick cử hành nghi thức, nhưng ở trong lòng mọi người đều tôn trọng đem hắn trở thành giống cái của tộc trưởng, huống chi Lâm Mộc đã cho họ một cuộc sống tốt đẹp, Lâm Mộc ở trong lòng bọn họ nghiễm nhiên có địa vị rất cao.

Lâm Mộc có chú ý tới việc Hoắc Tư không có ở trong phòng, “Hoắc Tư đâu?”

Lyn bất đắc dĩ cười cười, “Hắn nói muốn ra ngoài săn thú.”

Lâm Mộc nghe vậy liền nở nụ cười, Hoắc Tư này còn thật đi ra ngoài săn thú, thật đúng là một cái ‘ca khống’, đem ca ca nhà mình làm thành vật sở hữu.

Lyn cười cười, hắn hiểu được tâm tình của đệ đệ, sau khi mất đi tất cả y chỉ còn lại mình hắn, nếu như hắn đối tốt với người khác quá nhiều thì đệ ấy cảm thấy như mất đi hắn. Mới đầu là bởi vì không có cảm giác an toàn, muốn có thứ gì đó thuộc về mình, hiện tại thì thành thói quen.

“Chúng ta đi thôi.” Patrick đừng dậy, hiện tại người cũng đã nhìn, tuy rằng có chút suy yếu, nhưng không phải là vấn đề lớn.

“Ngươi dưỡng thương cho khỏe đi.” Lâm Mộc nói với Ba Áo một câu xong liền đi theo Patrick ra ngoài. Đi tới cửa, Lâm Mộc xoay người, hắn đột nhiên nghĩ tới. “Hoan nghênh đi vào bộ lạc du thú.” Dù sao hắn ta ở trong này thời gian dài sẽ biết không bằng bây giờ trực tiếp nói với hắn ta luôn. Nói xong lôi kéo Patrick ra ngoài.

Ba Áo phản ứng không kịp có chút ngốc lăng, “Lời hắn nói là có ý gì?”

Lyn cười với hắn, “Chúng ta là du thú.” Cuối cùng còn gậtt đầu làm sâu sắc lời mình nói.

Lời Lyn nói làm cho Ba Áo nhăn mày, hắn nhất thời có chút khó mà tiếp thu. Dù sao trước kia hắn cũng thống hận du thú như vậy, mà hiện tại, hiện tại hắn cũng là du thú. Lúc này cái người cao lớn vô lực cúi thấp đầu xuống.

Lyn biết Ba Áo nhất thời khó mà tiếp thu, mặc kệ thân phận của bọn họ, vẫn là thân phận của hắn. Nhưng nhìn thấy hắn cũng không có phản ứng quá khích gì, hẳn cũng không có vấn đề, chỉ là vết thương trong lòng còn cần chút thời gian. Hy vọng bản thân hắn có thể sớm đi ra từ trong mất mát.

Khi Casso đi cửa liền nhìn thấy Lyn đang chỉnh da thú, mà một thú nhân khác thì đang ngồi ở trên giường hai mắt vô thần nhìn nóc nhà, không biết đang nghĩ gì.

Casso nghe nói thú nhân này đã tỉnh nên mới tới xem, nó đối với người này rất là tò mò, nó nghe nói thú nhân này là bị đuổi ra khỏi bộ lạc, bởi vì hắn là du thú. Cho nên Casso rất ngạc nhiên đến xem đó là hạng người gì. Bất quá hiện tại nhìn thấy người này ngây ngốc, cũng không có gì đặc biệt, có chút thất vọng.

Nó đi đến bên cạnh Lyn, “Lyn thúc thúc, ngươi đang thu thập da thú để làm gì?”

“Nhàn rỗi không có việc gì làm liền thu thập một chút. Lúc cần thì có.”

Casso gật đầu, “Vâng, cha ta cũng muốn làm quần áo, vẫn là ta tốt, có lông của mình, không cần phiền toái.”

Lyn cười vỗ vỗ thân mình Casso.

“Ấu tể?” Âm thanh của Ba Áo truyền đến.

Vừa rồi hắn không có chú ý tới, lại nhớ tới vừa rồi nhìn thấy Lâm Mộc, “Bộ lạc của các ngươi có giống cái, còn có cả ấu tể?”

“Bộ lạc của chúng ta bất đồng.”

Du thú không có giống cái, không dưỡng dục ấu tể, mà hiện tại, bọn họ những du thú này có bộ lạc của họ, có giống cái, còn có ấu tể nữa. Bọn họ rất bất đồng, rất khác với những du thú tàn bạo trong ấn tượng của hắn, hơn nữa bọn họ còn ở một nơi ky lạ như vậy. Từ lúc hắn tỉnh lại liền nhìn thấy được rất nhiều đồ ăn chưa từng ăn qua.

Ăn đồ ăn mỹ vị, ở nơi sáng ngời, mà những người này đều là du thú, đây thật là khó tin.

Lyn thấy Ba Áo lâm vào trong suy nghĩ của mình, ngẫm lại bộ lạc của y thật đúng là sẽ đánh sâu vào trong suy nghĩ người khác.

“Casso, chúng ta đi ra ngoài, nhượng hắn một mình ở trong phòng an tĩnh đi.”

Casso gật đầu, mà Cầu Cầu thì liếc nhìn Ba Áo một cái liền nện bước chân nhỏ bé đi ra ngoài.

Ban đêm, Lâm Mộc nằm ở trên giường nói chuyện với Patrick, “Ta không rõ vì sao ngươi để cho Ba Áo rời đi?

“Hắn muốn rời đi, ta đương nhiên cũng không thể cường lưu hắn lại.”

“Nhưng hắn đã biết nơi chúng ta ở?”

Patrick khoanh tay, “Ta biết ngươi lo lắng việc Ba Áo nói cho bộ lạc khác biết chỗ của chúng ta, ngươi không cần lo lắng, trừ phi chúng ta nguy hại đến lợi ích của bọn họ, bọn họ sẽ không công kích chúng ta. Thú nhân cũng không thích đồng loại chi gian tranh đấu. Hơn nữa, thời điểm bộ lạc thú nhân xuất hiện thú nhân dị thường, giống nhau đều đem người trục xuất khỏi bộ lạc, cũng sẽ không làm bị thương.”

“Vậy Ba Áo thì sao?”

Patrick hừ lạnh, “Hắn chính là đảo môi chịu phải lửa giận của người khác mà thôi. Bộ lạc của hắn hẳn là bị du thú tập kích.”

“Cho nên người trong bộ lạc của bọn họ không lý trí đem tất cả oán hận trút lên người Ba Áo. Thật là tên đáng thương.”

Không nghe thấy âm thanh của Patrick, hắn quay đầu lại nhìn thấy y nhìn chằm chằm nóc nhà không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Lâm Mộc dùng một ngón tay chọt chọt y, “Đang nghĩ cái gì?”

Patrick lấy lại tinh thần, thực nghiêm túc nói: “Nghĩ làm thế nào để ăn ngươi.”

“Đi tìm chết đi.”