Bố Là Bà Giúp Việc

Chương 1: Buổi trà chiều yên bình cùng bố




Lúc leo lên cầu thang, lũ trẻ đùn đẩy nhau không đứa nào chịu cầm bì thư. Tới đỉnh cầu thang, Lydia lợi dụng chiều cao dúi bì thư vào quần yếm của Christopher. Christopher giật phắt bì thư ra, và cố ấn nó vào tay Natalie. “Này, Natty,” nó nói. “Đưa cho bố đi.” Natalie lắc đầu nguầy nguậy khiến tóc quật ửng hồng hai má. Cô bé đan ngón tay lại phía sau lưng. Christopher nhét bì thư vào sau những chú vịt con màu vàng trên váy em gái. Mắt Natalie ngấn nước, và khi bố Daniel Hilliard vừa mở cửa, cô bé liền bật khóc ngon lành.

Anh cúi xuống bế con gái lên.

“Sao lúc nào các con cũng trêu em khóc thế?” anh hỏi hai đứa lớn.

Lydia ngó lơ chỗ khác. Christopher đỏ mặt thẹn thùng.

“Con xin lỗi,” hai đứa đồng thanh.

Daniel bế Natalie qua sảnh vào bếp rồi đặt cô bé ngồi xuống mép bàn. Nghe thấy tiếng giấy sột soạt khe khẽ trong váy cô bé, anh thọc tay vào sau những chú vịt con màu vàng để rút thư ra.

“À ha,” anh kêu lên. “Lại thư của Ngòi bút Độc địa. Thế mẹ các con giờ thế nào?”

“Cảm ơn bố, mẹ rất khỏe,” Lydia đáp, nhã nhặn nhưng có phần lạnh lùng.

“Bố rất vui khi nghe điều đó,” anh đáp. “Bố không thích nghĩ đến cảnh mẹ các con ốm yếu với mấy cái bệnh kiểu như lỵ amip, hay ngộ độc thức ăn, hay giời leo.” Mắt anh bất ngờ sáng rực, môi khẽ nhếch cười. “Hay sốt Lassa, hay bệnh dại, hay...”

“Tuần trước mẹ có dấu hiệu bị cảm nhẹ,” Lydia ngắt lời bố. “Nhưng giờ không sao rồi.”

“Tiếc nhỉ,” Daniel nói. “Ý bố là, thật tiếc khi mẹ các con bị ốm.”

Không ai đáp lại. Christopher đã ngồi trước lồng chim cút và đang huýt sáo với con chim. Con chim tròn tròn tí xíu màu xám bạc cứ nhảy lên nhảy xuống, kêu chíp chíp ra chiều khoái chí lắm. Lydia thì tò mò lật đi lật lại đống giấy bừa bộn trên bàn.

Natalie thỏ thẻ:

“Bố, mẹ gửi tới bố tình yêu của mẹ đấy.”

“Thật ư?” Daniel ngạc nhiên hỏi. “Mẹ con mà làm thế thật ư?”

“Làm gì có,” Christopher bỗng lên tiếng, thò tay vào trong lồng để chạm vào con vật cưng.

“Tất nhiên là không rồi,” Lydia nói. “Em Natalie chỉ tự nghĩ ra thế thôi, không thì học theo ti vi gì đó.”

Daniel bế đứa con gái bé bỏng lên và âu yếm ôm siết lấy cô bé.

“Ồ, Natty,” anh khẽ khàng. “Đôi lúc chuyện này cũng thật khó khăn cho con nhỉ?”

Natalie vùi mặt vào nách bố.

“Em ấy sẽ không gặp khó khăn đến nhường ấy,” Lydia nhấn giọng, “nếu bố cố gắng thêm chút nữa.” Daniel chăm chú nhìn đứa con gái lớn qua bờ tóc của Natalie.

“Con nói thế nghĩa là sao?”

“Ý con là,” Lydia đáp, “chúng con chỉ được ở đây vào thứ Ba để uống trà và những ngày cuối tuần khác. Thời gian chả nhiều nhặn gì. Nên sẽ tốt hơn nếu Natty không phải nghe mấy lời khó nghe.”

“Mấy lời khó nghe?” Vì bối rối, Daniel vờ như không hiểu.

“Những lời kiểu như,” Lydia nói, “Ngòi bút Độc địa, và tất cả những chứng bệnh ấy...”

“Con nói đúng,” Daniel đồng tình. “Con nói đúng lắm. Bố sẽ cố gắng hơn nữa. Từ giờ trở đi.” Nói rồi anh hít một hơi. “Bố mừng là mẹ các con vẫn khỏe. Bố vui khi biết điều đó.” Anh dừng lại một chút. “Bố sẽ không đọc thư của mẹ ngay bây giờ kẻo lại thay đổi tâm trạng mất. Bố sẽ đặt lên kệ này rồi lúc nào đọc sau.”

Anh cài lá thư vào giữa lọ ca cao và cái túi lớn đựng thức ăn cho chim cút, rồi đứng khựng lại một lúc. Sau đó, anh quay lại phía lũ trẻ.

“Bố nghĩ lá thư chắc chỉ là dặn bố nhắc các con nhớ mang áo khoác về, hay mấy chuyện đại loại như thế.”

Lydia và Christopher liếc nhìn nhau. Chúng biết rõ mẹ viết gì. Chúng đã đọc thư. Thực ra, chúng luôn đọc thư mẹ gửi cho bố. Chúng coi đó là cách để “phòng vệ”. Thậm chí chúng còn có cả một quy trình đâu ra đây. Lydia xé phong bì đã dán để lấy thư ra. Hai đứa cùng đọc thầm. Rồi Christopher sẽ gấp thư lại theo nếp gấp ban đầu, bỏ vào phong bì mới lấy trong ngăn kéo. Nó sẽ chuyền cho Natalie, cô bé ngoan ngoãn thè lưỡi liếm hồ dọc nắp phong bì mà không nghĩ ngợi gì. Như thế, cả ba đứa sẽ cùng phải chịu trách nhiệm, và chẳng may bị bắt, cả ba đều bị mắng.

“Chắc chắn lại chuyện mấy cái áo khoác rồi,” Daniel nhắc lại, song không hề tin lời mình nói. Anh nhíu mày nhìn bì thư một lần nữa.

“Chắc là thế ạ,” Lydia nói. “Cả tuần mẹ cứ phàn nàn mãi, mẹ bảo không có áo khoác thì bọn con sao mà chịu được chứ.”

Daniel phát cáu.

“Các con còn áo khác cơ mà. Mấy cái áo bố mua cho mùa đông năm ngoái đâu rồi?”

Lũ trẻ im lặng, thế là Daniel đủ hiểu.

“Mẹ không thích các con mặc áo khoác bố mua, đúng không?” anh hỏi.

Cố lảng tránh câu hỏi, Lydia xoay sang chuyện khác: “Chúng ta có thể bắt dầu bữa trà chưa hả bố? Chúng con đói lắm rồi.”

“Bố đang hỏi áo khoác,” Daniel vẫn cố chấp. “Mấy cái áo bố mua cho các con năm ngoái, cái nào cũng rất đắt. Chưa bao giờ các con mặc đến đây. Đúng vậy, bố chưa bao giờ thấy các con mặc chúng cả.” Khoảng da quanh mắt anh sẫm lại, ánh mắt trở nên đờ đẫn. Lũ trẻ ngó lơ chỗ khác. Chúng quá hiểu những biểu hiện này. “Các con không mặc áo bố mua phải không? Không, các con không mặc. Mẹ các con không thích chúng, nên cô ta không cho các con mặc.”

“Con có mặc áo bố mua cho con mà,” Natalie nói. “Con mặc trong đêm đốt lửa trại, cả lúc tụi con đi xe trượt tuyết, cả lúc công viên bị ngập và lầy lội, lúc tụi con trượt xuống đồi trong mấy thùng các tông nữa, mẹ sợ là có phân chó ở đó.”

“Đấy!” Daniel kêu lên với vẻ đắc thắng.

“Các con thấy không? Mẹ các con chỉ chịu cho các con mặc áo bố mua khi cô ta sợ áo cô ta mua sẽ bị cháy, hoặc rách, hoặc dơ bẩn, hoặc...” (anh nghĩ ngay tới phân chó) “... tồi tệ hơn thế.”

Mắt anh càng tối sầm lại, và dường như không ý thức được những gì mình đang làm, anh nhấc khẩu súng trường ảo từ giá súng ảo trên tường và, khẽ nghiêng đầu sang một bên, ngắm bắn mục tiêu ảo.

“Bố đang làm gì vậy?” Lydia hỏi. “Bố bị chuột rút ở cổ ạ?”

Thấy ngượng ngập, Daniel làm động tác treo súng lên giá, nhưng khi tỉnh lại, anh còn cảm thấy ngượng ngập hơn. Để kéo ý thức về thực tại, anh đứng ngay người lại rồi hít một hơi thật sâu. Mùi rau thơm quyện với tỏi thật ấm cúng và dễ chịu xộc vào mũi anh.

“Bánh mì kẹp!” anh chợt nhớ ra. “Muốn ăn chưa các con?”

“Muốn lắm rồi ạ!”

“Vâng.”

“Hay quá!”

Mọi người nhanh chóng quay trở về với thực tại. Lydia gạt đống đơn xin việc của bố đang nằm ngổn ngang trên bàn qua một bên để lấy chỗ. Christopher liếc nhanh cái chạn bát lộn xộn để tìm đĩa và dao nĩa sạch cho bốn bố con. Natalie cẩn thận lấy cốc và một hộp sữa.

Lẩm bẩm chửi thề vì hơi nước xộc thẳng vào mắt và ngón tay bỏng rát, Daniel nhấc ổ bánh mì nóng ở khay nướng ra đặt vào đĩa. Chiếc bánh phồng lên và bốc khói nghi ngút vài giây rồi xẹp lép.

“Ồ!”

“Gần hoàn hảo nhỉ!”

“Mẹ bảo nướng lâu quá là toàn bị thế đấy bố ạ.”

Nhưng Daniel không đồng tình.

“Không phải là bố nuớng lâu quá,” anh nói. “Mà là cái bánh phải đợi quá lâu. Giống như bố ấy, nó đã phải đợi tận bốn mươi phút thì mẹ các con mới chịu đưa các con tới đây.”

Nghe bố chỉ trích mẹ, Lydia mím chặt môi.

“Mẹ bảo đường tắc lắm mà bố.”

Đến lượt Daniel mím chặt môi.

“Đúng rồi, mẹ con vẫn chưa quen với giao thông nơi cô ta sống, cứ ra đường là cô ta thấy nó lạ lùng ghê lắm. Cô ta mới chỉ sống ở đây có ba mươi lăm năm, mới được non nửa đời người thôi. Mà lái xe thì mới chỉ được nửa của cái non nửa đấy. Lái xe đưa các con tới đây vào thứ Ba mỗi tuần thì mới được hai năm. Vậy nên, rõ ràng mẹ con lái xe chưa thạo, và mật độ giao thông đông đúc luôn khiến cô ta ngạc nhiên.”

Lydia bậm bục:

“Bố cũng biết cuộc sống của người mẹ đơn thân như mẹ đâu có dễ dàng gì.”

Daniel ngồi ngay người lên.

“Con không cần phải nói với bố điều đó,” anh nhắc nhở con gái. “Bố cũng là ông bố đơn thân đấy. Vậy mà mẹ có ba đứa để bầu bạn gần như cả tuần, bố thì không. Và hôm nay các con lại đến muộn bốn mươi phút, y như mọi lần. Thế là bố mất bốn mươi phút ở bên các con, mà thời gian bố được ở bên các con thì có là bao. Lại bốn mươi phút nữa bị mất do mẹ các con không thèm đến đúng giờ như thường lệ và không thèm mảy may để ý tới cảm xúc của bố.”

Cả ba đứa trẻ đều ngừng nhai, nhưng Daniel không hề để ý. Anh lại đeo bộ mặt ban nãy. Môi dẩu ra, mặt quạu quọ, anh với tay tới ngăn kéo ở đầu bàn lôi con dao lạng thịt tưởng tượng ra, tay kia kéo bình trà lại. Vẫn giữ nguyên bộ mặt đến rợn người ấy, anh chậm rãi và cẩn thận dùng con dao vô hình cắt cái cổ ảo của bình trà.

Christopher thở dài. Môi Natalie trề ra như thể sắp òa khóc.

“Ôi, bố đừng làm chuyện kỳ cục thế nữa đi bố!” Lydia không nhịn dược phải lên tiếng trách móc bố. “Bố sắp làm cho Natalie khóc rồi kìa. Chẳng phải bố luôn rầy la chúng con về chuyện đó sao? Vậy mà giờ bố lại làm thế.” Nói xong cô nàng quay phắt sang phía em. “Đừng có mít ướt như thế, Natty. Bố không làm chiếc bình đau đâu. Bố cũng không làm mẹ đau đâu. Bố chỉ đang giận thôi. Bố không kiểm soát được bản thân. Em chỉ cần lờ bố đi là xong.”

“Chị con nói đúng đấy,” Daniel lên tiếng đầy vẻ hối lỗi. “Chị con nói không sai. Bố không thể kiểm soát được bản thân.” Anh khuỵu gối ngồi xuống trước ghế của Natalie. “Con chỉ cần lờ bố đi là xong.”

“Cũng chẳng biết thế nào,” Christopher thở dài.

“Cũng chẳng biết thế nào,” Natalie nhắc lại. Cô nàng vỗ nhẹ thân hình gầy guộc của bố, ra dáng người lớn. “Cũng chẳng biết thế nào,” cô bé nhắc lại lần nữa, rồi lễ độ nói thêm: “Bố đứng lên đi ạ.”

“Cảm ơn con,” Daniel lên tiếng. Anh đứng dậy, phủi phủi đầu gối. “Bố hứa là bố sẽ tốt hơn. Bố sẽ dành thời gian còn lại của ngày hôm nay để luyện tập, và chắc chắn khi mẹ đưa các con tới đây vào thứ Sáu thì bố đã trở thành ông bố hoàn hảo rồi.”

Lydia và Christopher bỗng ngồi thờ thẫn. Natalie nhận ra ngay, chiếc thìa đang đưa lên miệng cũng ngừng lại. Cô bé lo lắng nhìn chằm chằm Lydia rồi lại nhìn sang Christopher, đôi mắt dường như to hơn và long lanh hơn, rồi hai giọt nước mắt ngân ngấn, đầy ậng lên và rưng rưng chực trào ra.

Daniel rút từ trong túi chiếc khăn tay chấm bi tím và với qua bàn để đưa cho cô con gái bé bỏng. Natalie vùi mặt vào khăn khóc. Daniel đưa tay đón cô con gái bé nhỏ và cô bé vội trèo lên lòng bố khóc nức nở. Anh vòng tay ôm con gái và kéo đầu cô bé nép dưới cằm mình. Anh nói với hai đứa kia bằng một giọng nhã nhặn nhưng cứng rắn:

“Cuối tuần không có chuyện gì chứ, bố hy vọng thế? Thứ Sáu các con sẽ tới phải không? Bố không nhầm lịch, đúng không? Cuối tuần này là tới lượt bố được ở cùng các con đúng không?”

Lydia kéo dãn tất cả các cơ mặt hết cỡ để không còn bộc lộ bất kỳ cảm xúc nào; nhưng Christopher vẫn ngồi xịu mặt. Mắt nó khẽ lướt qua ánh mắt đầy hoài nghi của bố và vô tình liếc đúng lá thư chưa bóc dựng cạnh túi đồ ăn cho chim.

Không qua được mắt Daniel.

“A ha!”

Ngay lập tức, những ý định tốt đẹp ban đầu tan biến. Quẳng vội Natalie tội nghiệp sang một bên, anh nhảy tới vồ lấy phong bì và xé toạc ra xem. Đôi mắt anh lướt nhanh lời nhắn ngắn ngủi, rồi nheo lại và ánh lên tia nhìn giận giữ.

Tay anh kẹp chặt mép tờ giấy, các đốt tay trở nên trắng bệch.

“Mụ phù thủy! Mụ phù thủy ích kỷ, vô tâm, thiếu suy nghĩ!”

“Bố!”

“Cướp trắng trợn những ngày cuối tuần của bố! Sao cô ta dám làm thế? Sao cô ta dám làm thế?”

“Bố, con xin bố!”

“Bố sẽ giết cô ta. Chắc chắn là thế. Thỉnh thoảng bố vẫn nghĩ mình sẽ cắt cổ cô ta một cách hả hê!”

“Đừng! Bố! Đừng!” Natalie nhảy phắt xuống ghế. Nước mắt chảy dài trên má, cô bé lao nhanh tới đấm thùm thụp vào người bố.

Lydia thực sự bị sốc.

“Bố! Vì Chúa!”

Christopher bối rối cực độ. Nó tuột khỏi ghế và nép bên cạnh chiếc lồng chim để tránh cơn thinh nộ của bố. Thằng bé ghét phải chứng kiến những cảnh thế này. Nó với tay để tìm kiếm sự an ủi ấm áp của con vật nhỏ bé và mũm mĩm màu xám. Thằng bé tự hỏi Hetty nghĩ sao về những cơn thịnh nộ dai dẳng nó phải chịu đựng kể từ ngày cậu chủ mua nó về. Ban đầu là những cuộc khẩu chiến nảy lửa ở trong bếp, rồi đến màn ném bát đĩa và thậm chí cả thức ăn. Christopher và Lydia trong lúc co rúm người lại ở một xó nào đó trong nhà - thường thì dưới nôi của Natalie vì hai đứa cảm thấy đó là nơi bình yên nhất - vẫn nghe thấy tiếng đổ vỡ cùng tiếng la hét kích động. Mỗi lần như thế chúng luôn tự hỏi Hetty trong chiếc lồng kia có an toàn không. Điều gì sẽ xảy ra nếu bố hoặc mẹ quăng vật gì đó sắc hoặc nhọn, thậm chí là hơi cứng một chút? Điều gì sẽ xảy ra nếu những thứ đó đập vào chiếc lồng, và lúc đó Hetty sẽ thế nào? Những lúc không khí bớt căng thẳng hơn, Christopher muốn xin phép mang chiếc lồng vào phòng mình; nhưng nó không biết phải giải thích sao với bố mẹ, sợ họ lại nổi cơn lôi đình, thế nên nó đành dẹp bỏ ý định đó.

Vì lẽ đó, Hetty phải chứng kiến tất cả những trận cãi vã nảy lửa; rồi cả những cuộc bàn tính lạnh lùng và thê thảm kéo dài hàng tuần, hàng tháng về vấn đề tiền nong, về rèm cửa, hỗ trợ nuôi con cái hay ai lấy cái bàn nào, ai giữ tấm ảnh nào. Những lần tranh cãi như thế có làm nó bỏ ăn hay không? Có làm nó ốm không? Và ngay cả bây giờ, rất lâu sau khi bố đã chuyển ra ở riêng và mang theo Hetty theo đúng đề nghị của mẹ, chỉ vì mẹ hy vọng có thể tận hưởng một cuộc sống yên ả hơn ở độ tuổi không còn son trẻ, vẫn bùng nổ những giây phút kinh khủng và bất ngờ này - dù rằng nó không còn thực sự đáng sợ, song cũng không dễ chịu chút nào.

Không biết nó có thấy phiền không nhỉ? Thằng bé ngân nga với Hetty bằng chất giọng nhẹ nhàng, không có giai điệu trong khi đưa tay vuốt nhẹ bộ lông của con chim. Đây là thứ âm thanh thằng bé luôn phát ra khi mọi thứ xung quanh trở nên thật khó chịu. Nó đem lại cho Chistopher cảm giác được lẩn trốn đằng sau một bức tường và cái âm thanh đều đều, buồn tẻ và ngốc nghếch đó luôn làm Daniel cảm thấy lo lắng.

Và nó phát huy tác dụng thật. Ngay khi tiếng ngân nga không thành giai điệu đó xâm lấn vào ý thức Daniel, anh liền cố hết sức đập tan tâm trạng gắt gỏng để quan tâm tới lũ trẻ.

Vứt lá thư đã khiến anh nổi khùng xuống đất, anh gỡ tay Natalie đang bám lấy chân mình ra và bế cô bé trở lại bàn ăn.

“Bố xin lỗi,” anh nói. “Bố lỡ lời. Bố không có ý như vậy. Bố hứa sẽ không nói những điều khó nghe về mẹ con nữa.”

“Bố không nói sẽ cắt cổ mẹ nữa chứ?”

“Bố không nói sẽ cắt cổ mẹ nữa.”

Natalie đành phải tin bố. Cô bé quệt nước mắt nước mũi vào tay áo khoác của bố, để lại những vệt nước lớn trên đó.

“Cũng chẳng biết thế nào,” cô bé đĩnh đạc nói.

“Thế mới là Natty của bố chứ.”

“Mẹ viết gì trong thư hả bố?”

“Con đừng để ý làm gì.”

“Nói cho con biết đi.”

“Không phải bây giờ con ạ.”

“Nói cho con biết đi bố.”

Daniel nhìn sang hai đứa lớn. Lydia đã quay ra đọc đống thư anh gửi các đoàn kịch tuần qua, trong thư anh nêu những thành tích đạt được và bày tỏ sẵn sàng tham gia diễn xuất. Anh thấy khá vui vì đã gửi thư cho những người bạn cũ ở nhà hát để hỏi xem họ có nghe ngóng được thông tin khả quan nào không. Christopher vẫn chăm chú với con chim cút. Hai đứa không đứa nào mảy may tỏ ra quan tâm tới nội dung lá thư mẹ chúng gửi, và giờ thì Daniel hiểu ra chúng đã tìm cách nào đó để đọc thư trước cả anh. Băn khoăn không biết chúng đã làm cách nào, Daniel giải thích với cô con gái nhỏ Natalie:

“Mẹ con nghĩ rằng Lydia và Christopher cần vài bộ quần áo mới. Nên mẹ sẽ giữ các con ở nhà vào tối thứ Sáu để sáng thứ Bảy đưa các con đi mua sắm. Vì thế tới giờ ăn trưa các con mới có thể đến chỗ bố được.”

“Rất có thể phải đến buổi trà chiều,” Christopher chua chát lẩm bẩm; và khi Lydia không hề lên tiếng bênh vực mẹ, cậu bé cố lấy hết can đảm nói: “Như thế không công bằng. Đó là ngày cuối tuần của bố. Mẹ đâu cần phải để đến tận bây giờ mới mua quần áo. Con thì chỉ cần tất thôi. Mà bố cũng có thể mua tất cơ mà.”

“Tất nhiên là bố có thể,” Daniel khẳng định. “Bố cũng có thể mua váy. Và giày thể dục, quần áo len, và thậm chí cả quần lót của con gái nữa.”

Nghe đến đó, Natalie cười thầm. Christopher bỗng ngân nga.

“Bất kỳ cái gì mẹ có thể mua, thì bố có thể mua khéo hơn! Bố có thể mua mọi thứ khéo hơn mẹ!”

Nó nắm tay Natalie, vừa hát giọng khàn khàn vừa cùng em quay tròn. Khi quay qua chỗ bố, Natalie nắm tay bố để bố cùng quay với hai anh em. Lydia cũng tự nguyện hòa cùng mọi người trước sự ngạc nhiên của Daniel.

“Bất kỳ cái gì mẹ có thể mua, thì bố có thể mua khéo hơn! Bố có thể mua mọi thứ khéo hơn mẹ!”

“Đúng, bố có thể.

“Đúng, bố có thể.

“Đúng, bố có thể.

“Đúng, bố có thể.

“Đúng, bố có thể.

“Đúng, bố có thể.

“Đúng, bố có thể!”

Tất cả cùng cười lăn cười bò. Natalie trèo lên bụng bố và bật lên bật xuống cho đến khi anh giữ chặt cô bé ngồi xuống.

Quá phấn khích, Christopher hét tướng: “Bố ơi! Đi nói với mẹ thôi!”

Daniel liền buông Natalie ra, dang rộng hai tay.

“Các con biết mẹ các con...” anh hiền từ nhắc nhở.

“Bố gọi điện cho mẹ đi!”

“Bố nói cho mẹ biết đi!”

“Tại sao chúng con phải mất cả buổi tối thứ Sáu và gần như cả ngày thứ Bảy không được ở bên bố?”

“Bố có thể mua tất!”

“Thế mới công bằng!”

“Cuối tuần này là của bố, không phải của mẹ.”

Giọng nói, cũng như những lời đề nghị, trở nên yếu dần. Chúng cũng hiểu rõ mẹ mình. “Chúng ta có thể xin mẹ.”

“Đúng, hãy xin mẹ!”

“Biết đâu mẹ lại đồng ý.”

“Chúng ta có thể gợi ý với mẹ chuyện đó.”

“Nói bóng gió về chuyện đó.”

“Cho dù mẹ sẽ không cho phép.”

“Mẹ sẽ không bao giờ cho phép.”

“Không bao giờ!”

“Như thế không công bằng, phải không?”

“Không, thật không công bằng...”

Daniel nhìn quanh khuôn mặt lũ trẻ một lượt, khuôn mặt non nớt nhất thể hiện nỗi thất vọng, hai khuôn mặt kia đáng thương đến tội nghiệp. Anh nói với Lydia: “Con đã biết từ lúc con đến đây phải không?”

Cô bé gật đầu, chán nản không buồn giấu giếm thêm nữa.

“Con cũng thế phải không?”

Christopher nhún vai.

“Nhưng Natalie thì không.”

“Có thể con bé cũng biết rồi,” Christopher thét lên. “Lần nào mà chẳng thế. Cứ khi nào chúng con sắp đến chỗ bố là mẹ lại cố tìm lý do ngăn cản. Bịa ra một bà cô già nào đó mấy năm rồi chả quà cáp gì, nhưng đột nhiên lại nói không thể sống nôi một tuần nữa nếu không được dùng trà cùng chúng con.”

“Hoặc mẹ mua vé gì đó và nói là chỉ còn chỗ vào đúng ngày đó.”

“Hoặc mẹ khăng khăng là chúng con phải về nhà để đi khám bệnh.”

“Hoặc khám răng.”

“Hoặc đưa chúng con đến chỗ bố muộn hàng giờ liền vì mẹ phải đi sửa xe.”

“Hoặc đến đón chúng con trước hàng giờ liền vì mẹ phải mang xe trở lại tiệm sửa xe.”

“Chúng con ít khi được gặp bố.”

“Mà hễ gặp bố là mẹ lại gọi điện suốt ngày.”

“Để kiểm soát chúng con, làm như chúng con là trẻ sơ sinh không bằng.”

“Để kiểm soát bố.”

Điện thoại, như nỗi ám ảnh đã được cài đặt đúng giờ, bắt đầu reo ở phòng bên. Mọi người cùng ngồi yên, khó chịu và im lặng.

“Để bố nghe,” cuối cùng Daniel lên tiếng.

“Ồ không bố đừng nghe,” Lydia nói. “Hôm nay con không thể chịu hơn được nữa. Con sẽ nghe máy.”

Cô nàng đẩy mạnh chiếc ghế lại phía sau. Tiếng chân ghế mài xuống sàn khiến ai nấy đều thấy rợn cả chân răng. Tất cả đều ngồi im phăng phắc khi Lydia phi qua cửa bếp tới nhấc ống nghe, chấm dứt hồi chuông đều đều dai dẳng. Daniel thấy Natalie đang lấy tay bịt chặt hai tai. Anh âu yếm nhấc đôi bàn tay nhỏ bé ra và đặt vào đó một nụ hôn. Christopher bắt đầu phát ra những tiếng ngân nga khó chịu, nhưng Daniel chỉ nghiến chặt răng không nói một lời nào.

Lydia quay trở lại.

“Ổn chứ con?” Daniel trêu chọc con bé. “Con không định nói cho mọi người biết mẹ con nói gì à?”

Anh không bao giờ mảy may nghĩ rằng con bé sẽ nói. Con bé sẽ không bao giờ hé răng. Nó sẽ quay trở lại với vẻ mặt cáu kỉnh, và khi được hỏi, nó sẽ chỉ nhún vai và sưng sỉa nói: “Không có gì.” Nó thường giữ im lặng hàng giờ, đôi khi còn lâu hơn thế, và chỉ nói cho Daniel nếu lúc nào đó vô tình gặp anh một mình xới đất chậu cảnh đặt trên tủ đựng cốc chén ngoài phòng khách, hoặc treo quần áo trong phòng ngủ, hoặc từ nhà vệ sinh ra.

“Cuộc điện thoại đó...” con bé nói bằng giọng thờ ơ lạnh giá. Daniel gật đầu ra chiều đang chăm chú lắng nghe. “Mẹ nói tiền bố gửi tháng này lại chậm bốn ngày, và bố hãy cố gắng gửi đúng ngày hơn một chút.” Hay, “Con phải nhắc bố rằng bốn chiếc tất bọn con mang tới chỗ bố từ nửa tháng trước vẫn chưa được mang về nhà. Một đôi màu nâu, một chiếc dài màu đỏ và một chiếc đi ở trường.”

“Đúng rồi!” Daniel cố gắng thốt ra một cách vui vẻ nhất có thể mà hai hàm răng cứ nghiến chặt. Lydia đã phải lẻn đi chỗ khác.

Anh chợt hiểu ra lần này chắc hẳn không phải là vấn đề nhỏ nhặt như chuyện mấy cái tất. Mặt con bé trông buồn bã và tái nhợt. Có vẻ như nó đang cố gắng kìm nén cơn tức giận. Anh ghê sợ nhận ra rằng lần này, dù điều cô ta nói là gì đi chăng nữa, nó cũng thật khủng khiếp, khủng khiếp đến nỗi con gái anh không thể giữ riêng cho mình, dù chỉ trong chốc lát. Con bé sắp nói hết cho mọi người nghe.

“Lydia!” anh cố gắng chặn con bé lại.

Nhưng đã quá muộn. Con bé đã quay sang phía em trai. Tiếng ngân nga của Christopher đã biến thành tiếng ậm ừ ngắt quãng, khô cứng và yếu ớt trong khi thằng bé nhìn chằm chằm vào những biểu hiện trên khuôn mặt chị gái.

“Mẹ nhắn em,” cô bé nói. “Không thể đợi đến khi em về nhà, phải hai tiếng nữa cơ. Em phải được biết ngay bây giờ. Mẹ phải gọi điện để thông báo. Em phải được biết.”

“Biết cái gì ạ?” thằng bé hỏi chị một cách sợ hãi.

Lydia hít một hơi thật dài.

“Lydia! Đừng nói!”

Dường như đó là một thứ có vị thật tồi tệ mà con bé không thể ngậm trong miệng được nữa, chỉ còn cách nói ra ngay lập tức.

“Con mèo đã tấn công chuột của em. Lần này đúng là nó đã tấn công chúng. Nó đã xé nát hai con chuột tội nghiệp. Cả hai đều đã chết, Henry và Madge. Mẹ nói mẹ về đến nhà thì đã thấy một mớ lộn xộn và vết máu dây đầy trên thảm.”

Vừa thông báo xong cái tin khủng khiếp đó, Lydia quay đi, rưng rưng nước mắt.

Christopher đổ gập người xuống sàn, gục đầu vào hai cánh tay. Hai vai trĩu xuống.

Natalie lại đưa tay bịt chặt hai lỗ tai.

Daniel nhìn khắp lượt ba đứa trẻ mặt tái nhợt vì đau đớn. “Giỏi lắm, mụ Miranda già kia,” anh lẩm bẩm một mình. “Lại một bữa trà nữa bị phá hỏng. Nên hãy giúp bố, một ngày nào đó bố sẽ cắt cổ mụ ta!”

Natalie vẫn đang bịt chặt hai lỗ tai, không nghe thấy bố nói gì.