Bộ Khoái Tướng Công Thăng Chức Ký

Chương 73: Điệu hổ ly sơn




(Nhử hổ xa rừng.)

Mai Vô Quá trở lại phủ, thấy Lạc Lạc đã sớm mặc đồ ngủ, chần chừ một chút liền tính rời đi, Lạc Lạc cảm thấy kỳ lạ, kéo hắn lại hỏi không ngừng, dứt khoát không ăn không uống uy hiếp ép hỏi hồi lâu, mới hỏi được thì ra có người muốn gọi mình đi. Lạc Lạc biết sự tình trọng đại, huống hồ đi nhiều một chút đối với phụ nữ có thai cũng tốt, vì vậy gấp rút đứng dậy thay y phục, vội muốn đi cùng Mai Vô Quá.

“Bảo bối, uất ức muội rồi.” Trong lòng Mai Vô Quá cực kỳ hận chủ đình Vương, lại cảm thấy có lỗi với Lạc Lạc.

“Chuyện này có gì mà uất ức, đốc chủ Đông xưởng đại danh đỉnh đỉnh, muội thật sự muốn gặp một lần.” Lời Lạc Lạc nói không giả dối, trong thế giới hiện đại mới nghe ngóng được đôi câu vài lời về Đông xưởng, làm bản thân tràn ngập tò mò đối với đoạn lịch sử này cùng với nhân vật bên trong nó.

Lúc trước bởi vì Mai Vô Quá sẽ trở về muộn, nên Lạc Lạc nhàn rỗi không có gì làm mới lên giường nghỉ ngơi, hiện tại đối với nàng mà nói, chính là thời điểm lên đèn rực rỡ, vì vậy vui mừng phấn khởi theo sát Mai Vô Quá ra cửa.

Lúc hai người trở lại chủ đình Vương phủ, bữa tiệc đã bắt đầu, hai tiểu nha hoàn tiến lại chia nhau dẫn Lạc Lạc và Mai Vô Quá ngồi vào vị trí của mình, cũng báo cho Mai Vô Quá rằng hiện tại Hạ đốc chủ đang có chuyện, báo một lát nũa sẽ gặp mặt phu nhân của hắn.

Nhìn Lạc Lạc mang theo nha hoàn cận thân đi sau nha hoàn dẫn đường, Mai Vô Quá trầm mặc ngồi vào chỗ.

Lạc Lạc theo tiểu nha hoàn qua một cái nguyệt môn, Từ Kiêu Đình và Lý Thừa Khoan từ bên kia đi tới. Lý Thừa Khoan quen làm đèn lồng rồi, nói đôi câu khách khí với Lạc Lạc, liền dùng ánh mắt bảo nha hoàn của mình lui xuống.

“Làm gì vậy? Lén lén lút lút gây chú ý người khác.” Lạc Lạc có chút lo lắng.

“Không sao, ta đều đuổi đi hết, ôi, bằng hữu nhiều năm, muốn gặp mặt trò chuyện cũng thật khó.” Lý Thừa Khoan nói.

“Đây là, thuốc cha ta phối, an thần hộ thai, nàng cầm theo.” Từ Kiêu Đình lộ nét cô đơn trên mặt, đặt một túi thơm màu hồng cánh sen lên tay Lạc Lạc.

“Không được, ta, ta rất khỏe, vẫn là…” Lạc Lạc sợ người khác chế nhạo, trên mặt không yên, lui về phía sau một bước.

“Lương y như từ mẫu, cha ta cũng từng xem bệnh cho nàng, một chút tâm ý của ông ấy, nàng đừng từ chối.” Từ Kiêu Đình biết nàng sẽ không chịu nhận đồ mình đưa, cho nên mang cha mình ra nói.

“Đúng đấy, Từ tiên sinh y thuật cao minh, tặng thì ngươi cứ cầm lấy, Từ tiên sinh tặng nhất định phải nhận, giải thích rõ ngươi cần vật này, người xem bệnh cho nương tử của ta, quả thật linh nghiệm.” Lý Thừa Khoan không biết tình ý hai người, chỉ nói Lạc Lạc câu nệ. “Ngày xưa tự do tự tại như vậy, tại sao thành thân xong trở nên thật dài dòng.”

“Như thế thì, thay ta cám ơn Từ bá phụ.” Lạc Lạc nhìn thấy một tia cô đơn trong mắt Từ Kiêu Đình, không đành lòng nhìn lại, vội vàng cúi đầu.

“Ta muốn đi xem thân thể nương tử ta có thoải mái không, sau đó còn phải ra chúc tổ phụ nữa.” Lý Thừa Khoan thúc giục Từ Kiêu Đình: “Có đi hay không, ta đi đây này.”

“Cái người này mới cưới nương tử chính đầu* mấy ngày, không nên để ý tới một thiếp thất như thế, chỉ sợ khiến phu nhân ngươi thương tâm thôi.” Trong lòng Từ Kiêu Đình khó chịu, tìm lý do xem thường Lý Thừa Khoan, thiếp thất mang thai này chính là nữ nhi Lý tri phủ Lý Thu Sương.

(Nương tử chính đầu: vợ chính thức.)

“Cái gì mà phu nhân thiếp thất, ta tự biết có thích hay không, cả đời này có thể có bao người trong lòng, không mau thương một chút, về sau ngươi sẽ phải hối hận.” Lý Thừa Khoan không phục nói: “Ta cũng là do thiếp thất sinh ra, Lý Thừa Ích cũng là thiếp thất sinh, cũng đều là tôn nhi của tổ phụ.”

“Được rồi, hai người các ngươi đừng tranh cãi nữa, còn muốn cãi vã thì đến chỗ nào khác mà làm.” Lạc Lạc đứng quá lâu khiến eo có chút mỏi nhừ, vừa đỡ vừa nói.

“Được được, không tranh cãi, nàng mau ngồi vào bàn đi, cẩn thận thân thể.” Từ Kiêu Đình để ý tới vẻ mệt mỏi của nàng, định đưa tay ra đỡ, cuối cùng đành rụt trở về.

Nha hoàn đỡ Lạc Lạc đi phía trước. Lạc Lạc cầm túi thơm trong tay, một cỗ hương thơm tràn ra vây quanh cả người, thầm thì nói với người bình tâm ngưng thần. Từ Kiêu Đình ở phía sau, chăm chú nhìn bóng lưng của nàng, cảm thấy trong ngực có chút đau thương bóp nghẹt.

Lạc Lạc được an bài ở bàn dãy thứ hai phía đông, bàn này đều là phụ nữ có thai, đoán là chuẩn bị thức ăn cho gia quyến có thai, cho nên cũng không phân địa vị cao thấp, phu gia* từ quan nhị phẩm tới ngũ phẩm đều có. Vừa mới ngồi xuống, bỗng thấy Lý Thu Sương từ bên ngoài bình phong được nha hoàn đỡ đi vào.

(Phu gia: gia đình, chồng.)

Phụ nữ có thai nhà Vương phủ đều muốn tới chúc thọ, Lạc Lạc cũng không không cảm thấy rằng chủ đình Vương làm người khác khó dễ. Lý Thu Sương vẫn thanh nhã xinh đẹp như cũ, nhìn thấy Lạc Lạc liền chạy thẳng tới, tìm chỗ bên cạnh ngồi xuống, cực kỳ nhiệt tình kéo tay của nàng nói: “Muội tới rồi, lát nữa hàn huyên cùng tỷ, tỷ thật sự buồn chán.”

“Phu quân ngươi quan tâm ngươi như thế, người còn buồn chán gì nữa, hiếm thấy hắn quan tâm ngươi vậy, ta thực hâm mộ.” Lạc Lạc cười qua loa.

Lý Thu Sương cười, nhưng nhìn ra được nụ cười đó của nàng không phải xuất phát từ đáy lòng.

Phân đoạn trọng yếu qua đi, Lý Thu Sương cực nhiệt tình lôi kéo Lạc Lạc quay về viện của nàng, trước mặt mọi người không được bước nhanh, vì vậy trong lòng có chút khó chịu.

Thân thể Lý Thu Sương yếu đuối, đi chưa được mấy bước đã đứng không vững, mới vừa vào phòng ngủ liền ngồi trên ghế, miệng nói không ngừng nghỉ, không ngừng nói chuyện về nhà cửa hài tử với Lạc Lạc.

Lạc Lạc gồng mình ứng phó, thầm nghĩ lúc nữa Mai Vô Quá rời đi, sẽ tìm đến giải cứu mình, bản thân thực sự không muốn ở lại thêm nữa.

Hai người cứ kẻ đưa người hứng hồi lâu.

“A? Cái gì thơm vậy, tỷ ngửi cảm thấy trên người thoải mái hơn rất nhiều.” Ngoài miệng [d;d]le/q@uy?do~n Lý Thu Sương hỏi, tay lại nắm nắm tay áo Lạc Lạc.

“Một túi thơm, là…” Lạc Lạc lôi túi thơm trong tay áo ra, đặt trong tay không buông.

“Mùi hương này thật sự rất tốt, tỷ cảm thấy thân thể thoải mái không ít, nếu muội muội chịu cho…” Lời Lý Thu Sương còn chưa dứt đã bị Lạc Lạc cắt ngang.

“Đây là để an thai, mấy ngày này ta cảm thấy mệt mỏi, có nó cũng cảm thấy tốt hơn nhiều, ta sẽ hỏi toa thuốc này, sau đó cho ngươi, ngươi mang đi phối dược liệu làm thành túi thơm là được.” Lạc Lạc thầm nghĩ nữ nhân này hẳn là muốn túi thơm, nhưng đây là của Từ Kiêu Đình tặng cho, không thể cho nàng, cho nên cứ phải nói trước.

Lý Thu Sương dừng một chút, trên mặt hiện nét lúng túng, suy nghĩ một hồi, vẫn là muốn có túi thơm bằng được. Vừa xong phu quân mình Lý Thừa Khoan tới thăm mình, trong lúc vô tình có kể về chuyện Từ Kiêu Đình tặng cho Lạc Lạc một túi thơm, tin tức này giống như một cục đá gợn lên từng đợt sóng trong lòng bản thân, làm thế nào cũng không bình tĩnh nổi.

Không thể chiếm được người của hắn, bên cạnh có thể có đồ vật gì của hắn cũng tốt, nghĩ tới đây không thể làm gì khác hơn đành nói: “Vậy muội muội cho tỷ mượn ngửi, tỷ thực thích mùi thơm này.”

Lúc này Lạc Lạc cũng không thể cự tuyệt nữa, đến mượn cũng không cho thì thật quá hẹp hòi rồi, vì vậy đưa túi thơm cho nàng, thầm nghĩ thật ra nữ nhân này có ý với Từ Kiêu Đình, chỉ là đã có ý, ngay lúc đầu nên cố gắng tranh thủ một chút, tội gì phải oan oan ức ức theo ý của phụ thân mà gả cho Lý Thừa Khoan, đến cuối cùng trong lòng lại chứa nam nhân khác, chuyện này đối với ai cũng đều không tốt, cho nên trong lòng càng thêm không thích nàng.

Lý Thu Sương nắm túi thơm trong tay, ngón tay vuốt ve bông hoa cúc nhỏ thêu trên vải lụa, trong lòng một trận chua xót.

“Muội muội, muội chờ tỷ một chút, tỷ tặng muội món lễ vật.” Lý Thu Sương nói xong không đợi Lạc Lạc lên tiếng, đã tự mình trở vào phòng.

Lạc Lạc chỉ biết rằng nàng thật sự đi lấy lễ vật, ai ngờ qua hồi lâu vẫn chưa thấy Lý Thu Sương trở ra, vội đứng lên muốn ngó nghiêng xem một chút, lại thấy một tiểu nha hoàn đi ra, trên tay cầm một vòng tay phỉ thúy ngọc bích: “Mai phu nhân, đây là của phu nhân nhà ta cho ngài, phu nhân nhà ta đột nhiên buồn ngủ, đã ngủ mất rồi. Nói là nếu như ngài mệt mỏi, hãy trở về trước, ngày khác sẽ tới nhà nói chuyện.”

Lạc Lạc dở khóc dở cười, thầm nghĩ đây là trực tiếp cướp túi thơm rồi, bởi vì nể mặt mũi Lý Thừa Khoan, lại không muốn làm bung bét hết ra, thầm nghĩ chỉ là một túi thơm, nàng đã muốn thì cho vậy. Nếu như sợ trong lòng Từ Kiêu Đình không thoải mái, ngày mai sẽ nói đánh rơi mất, nhờ hắn làm một cái khác, vì vậy trên mặt không vui nói: “Vòng tay thì không cần, phiền ngươi chuyển lời cho phu nhân nhà ngươi, mọi sự đều có duyên phận, không thể cưỡng cầu, cần phải biết yêu tiếc hạnh phúc, quý trọng người trước mắt.”

Lạc Lạc nói xong liền cùng nha hoàn rời đi, tìm Mai Vô Quá, cũng gặp Hạ đốc chủ kia, lúc này mới rời chủ đình Vương phủ về nhà.

“Xem ra chuyến này không phí công, sợ rằng bình thuốc ngửi này ngàn vàng khó có được, lần tới ta sẽ gặp hắn nhiều một chút, gặp vài lần là nhà phất lên ngay.” Lạc Lạc cầm món đồ Hạ Minh ban thưởng, tựa vào lòng Mai Vô Quá nói.

“Muội là cái đồ yêu tinh ham tiền, vật này không bán được.” Mai Vô Quá thở dài một hơi nói.

“Vậy phải làm gì?” Lạc Lạc bò dậy hỏi.

“Hắn là người của Hoàng thượng, cũng đại diện cho tâm ý của Hoàng thượng, hôm nay ta nhận đồ của hắn, coi như nói rõ sẽ giúp đỡ hoàng thượng.” Mai Vô Quá suy nghĩ một chút nói: “Bất quá đã như thế, chủ đình Vương thuận tiện hoàn toàn bỏ qua huynh. Lục Phiến Môn là địa bàn của hắn, chỉ sợ sẽ không để huynh lưu lại quá lâu.”

“Vậy hiện tại phải làm sao?” Lạc Lạc có chút khẩn trương.

Mai Vô Quá mở tờ giấy trong tay, là từ bên trong bình thuốc ngửi rơi ra, phía trên chỉ có ba chữ ‘nhục trung thứ*’.

(Nhục trung thứ: cái gai trong thịt.)

Mai Vô Quá đọc xong khẽ mỉm cười: “Đây là muốn huynh làm cái gai trong thịt của chủ đình Vương, tiếp tục bán mạng cho Hoàng thượng tại nơi đây.”

“Nếu Hoàng Thượng ủng hộ huynh, vậy huynh cứ làm, chỉ cần cẩn thận một chút.” Thân thể Lạc Lạc nặng nề, đầu óc cũng không minh mẫn, nếu là bình thường tự khắc sẽ nhận ra sự khác thường trong Mai Vô Quá, nhưng hiện tại đã mê man ngủ mất rồi.

Ngoài miệng Mai Vô Quá nhận lời để Lạc Lạc không phải lo lắng, trong lòng cũng đang đoán xem làm thế nào nắm được điểm yếu của chủ đình Vương để cho Hoàng thượng có cớ động thủ. Bản thân cũng muốn toàn mạng rời khỏi, thế nhưng lần này chẳng dễ dàng như vậy, bởi vì lúc này chủ đình Vương muốn tránh bản thân trở thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, còn nếu như chính mình không hành động cũng sẽ bó tay chịu trói. Mặt khác, nếu mình đều không giúp cả hai phe, bên kia Hoàng thượng cũng sẽ không chịu bỏ qua cho mình, dù sao, trong mắt hắn, mình là người không biết thời thế. Nhưng coi như giúp Hoàng thượng, nếu chuyện không thuận lợi hoặc làm thất bại, Hoàng đế cũng sẽ bỏ chân bảo vệ xe, đến lúc đó mình lại trở thành người cô độc.

Hôm sau, Mai Vô Quá nhận được lệnh tiến về phía phái Bán Sơn, trước tiên bắt dư đảng phái Quan Thương. Mai Vô Quá cảm thấy chuyến này lòng có chút lo lắng, giao phó Lạc Lạc cho Từ đại nhân, xin hắn nhất định bảo vệ nàng cẩn thận, đồng thời cũng nói rất nhiều lời với Lý Thừa Khoan, hy vọng hắn có thể che chở Lạc Lạc, lúc này mới lo lắng không yên lên đường.

Có hai người hai phe che chở Lạc Lạc, Mai Vô Quá ngược lại yên tâm, bất luận bên nào cũng không thể tổn thương nữ tử yếu đuối này được, nàng không có bối cảnh cũng không có giá trị lợi dụng, đoán rằng những người kia cũng sẽ không tốn công sức đi đối phó nàng, nàng chắc chắn an ổn cả đời.

Lạc Lạc đứng ở miệng cửa nhìn bóng lưng Mai Vô Quá rời xa, cảm thấy trong lòng trống rỗng đột nhiên hoảng sợ. Trước khi đi Mai Vô Quá nói nhiều nhất một tháng sẽ trở về, khuyên nàng yên lòng, chỉ là chuyện nhỏ. Lạc Lạc nghe lời hắn, nên không còn khẩn trương nữa, nhưng chẳng biết tại sao trong lòng vẫn có chút không yên.

Ngồi ngơ ngác thẳng tới trưa, dùng qua bữa trưa thì thấy gã sai vặt thở hồng hộc chạy tới, quỳ ở ngoài rèm khóc nói: “Phu nhân, phu nhân không xong rồi, rất nhiều quan binh, rất nhiều…”