Bộ Khoái Tướng Công Thăng Chức Ký

Chương 66: Hạnh phúc khi người gặp nạn




Mai Vô Quá chưa từng nghe thấy cách nói này bao giờ, chớp con mắt ôm Lạc Lạc vào trong ngực: “Thật tốt khi có muội, thật may mắn có muội ở bên.”

“Không phải huynh muốn gả muội ra ngoài lấy chút tiền lễ hỏi sao?” Lạc Lạc giả bộ giận dỗi.

“Khụ khụ, chỉ là mới nghĩ thôi, sao huynh dám đồng ý.” Mai Vô Quá vội cười lấy lòng.

“Không nỡ lòng bỏ? Huynh cảm thấy cưới vợ thật tốn tiền nên cưới luôn muội đi.” Lạc Lạc mím cái môi nhỏ xinh, nhớ mãi không quên câu nói kia của hắn.

Một hồi lâu không có tiếng nói.

“Này này, tên họ Mai kia.” Lạc Lạc giãy dụa bật người dậy, thấy người kia đang chép miệng nhếch lên nụ cười bỉ ổi giả vờ làm bộ dạng ngủ thiếp đi.

Lạc Lạc tính xấu nổi lên, luồn tay vào trong chăn sờ sờ nam tính của hắn, quả nhiên có công hiệu, Mai Vô Quá lập tức mở mắt, tính bổ nhào lên Lạc Lạc.

Lạc Lạc lúc này lập tức véo mạnh, nghiêm nghị nói: “Ngủ, lúc nãy mới vừa… làm sao hồi kịp.”

“Ai bảo muội quyến rũ huynh, tiểu nha đầu vừa chạm vào đã đỏ mặt đâu mất rồi, hả?” Mai Vô Quá cười xấu, nháy mắt nhìn Lạc Lạc.

“Đi đâu được? Bị huynh dạy cho hư rồi.” Lạc Lạc không chịu thừa nhận mình là nữ nhân háo sắc trời phú ẩn bên trong gen, còn đẩy trách nhiêm lên người Mai Vô Quá. Hai người thành hôn đã lâu, lá gan Lạc Lạc cũng to hơn, tuy vậy có lúc vẫn có thể đỏ mặt, nhưng cơ bản đã dám giở trò với Mai Vô Quá, chỉ là mỗi khi tới thời điểm làm thật vẫn sẽ mặt đỏ tim đập.

“A…” Lạc Lạc còn chưa dứt lời, đã bị Mai Vô Quá lôi vào trong chăn, sau đó bị hắn đè dưới thân người.

Lạc Lạc giãy dụa xoay người, không để cho hắn hôn môi. Ai ngờ hắn lợi dụng chỗ hở cởi hết y phục, hai chân cũng bị tách ra, Lạc Lạc biết hắn muốn làm cái gì, mắc cỡ đấm mạnh lên giường, nàng không thích cái tư thế này, mặt đối mặt thật khó vuốt ve, loại tư thế mới này khiến nàng không kịp thích ứng, thậm chí có chút e ngại. Mấy lần trước đều thành công cự tuyệt yêu cầu của Mai Vô Quá, lần này vốn định lặp lại chiêu cũ, ai ngờ hắn tiền trảm hậu tấu, dúng sức đưa vật nam tính tiến vào.

Mới vừa giao tranh kịch liệt, nơi nào đó vẫn còn ẩm ướt, Lạc Lạc nhanh chóng thích ứng.

‘Ưm…’ Lạc Lạc không nhịn được khẽ rên, động tác Mai Vô Quá trở nên >dd+lequ&ydo:n mạnh bạo hơn.

Một tay ** ** của Lạc Lạc, một tay cằm nắm lấy bộ ngực đầy đặn, vô số tiểu Mai tử chen chúc nhau dùng tốc độ xe lửa xông về tiểu Lạc tử.

Luận động không giảm, hai người ôm nhau ngủ.

“Lạc Lạc, huynh muốn có hài tử, lại sợ thân thể gầy yếu của muội không chịu nổi, huynh có chút ích kỷ.” Mai Vô Quá dùng đầu ngón tay quấn lấy lọn tóc của Lạc Lạc, lẩm nhẩm.

Lạc Lạc thầm nghĩ vẫn còn sớm, nhưng nàng và Mai Vô Quá giống nhau, cũng muốn có kết tinh tình yêu. “Không còn sớm, sinh sớm lấy lại dáng càng nhanh.” Lạc Lạc chỉ tìm được mỗi điểm tốt này.

Mai Vô Quá cúi đầu hôn lên gương mặt của Lạc Lạc, trìu mến nói: “Vẫn còn sớm, phải đợi.” Nói xong liền ôm Lạc Lạc ngủ thiếp.

Lạc Lạc đếm hô hấp của hắn, nhớ tới lúc trước phần lớn đều là rút ra sớm, lúc này động tình bên dưới lại không lập tức rút ra, chỉ sợ hắn hiện tại đang hối hận.

Chưa tới vài ngày, Mai Vô Quá lại nhận được nhiệm vụ, nghe nói lần này cần thời gian ít nhất hai tháng. Không còn là một người rảnh rỗi, Mai Vô Quá nhiều lúc đều là thân bất do kỷ*, vì vậy sau khi an ủi Lạc Lạc bèn lên đường, trước khi rời cửa dặn dò nàng ở nhà thật tốt, nếu có chuyện có thể tìm Từ đại nhân, dù sao nơi đó trên danh nghĩa là nương gia* của nàng.

(Thân bất do kỷ: hoàn cảnh đưa đẩy.

Nương gia: nhà mẹ đẻ.)

Nhìn ngựa Mai Vô Quá chạy càng lúc càng xa, Lạc Lạc cảm giác sâu sắc sự mất mát. Quãng thời gian hai người hai bàn tay trắng, mặc dù cuộc sống kham khổ nhưng ngọt ngào, mỗi ngày có thể trò chuyện đùa giỡn cùng nhau, hiện tại xem ra đã thành chuyện rất khó rồi. Thở dài một hơi, Lạc Lạc xoay người trở về phủ, men dọc theo đường nhỏ rải đá cuội. Nha hoàn cận thân Tiểu Thúy là người ít nói, cứ vậy cúi đầu đi theo, càng không biết nói đùa.

Ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, qua vài ngày Lạc Lạc thơ thơ thẩn thẩn, cho đến khi nhận được lời mời của Từ phu nhân, lúc này mới cảm thấy có chút [dd]-le)qu^yd..on chuyện có thể làm. Đến phòng kho chọn vài lễ vật, để nha hoàn tùy tùng bọc cẩn thận, sau đấy mới lên xe ngựa. Xe ngựa chạy thẳng tới Từ phủ, được nha hoàn dẫn vào viện ở của Từ Phu Nhân.

Lạc Lạc ở đây gần nửa tháng, cho nên tương đối quen thuộc.

Từ phu nhân nắm tay Lạc Lạc, nhìn xung quanh vội nói: “Kể từ lần đó lại mặt*, ta chẳng còn được gặp con nữa, như thế nào? Sống tốt không?”

(Lại mặt: vợ chồng về nhà bố mẹ vợ sau ngày cưới.)

“Tốt, đa tạ Từ, đa tạ Từ phu nhân.” Mặc dù Lạc Lạc trên danh nghĩa là nữ nhi của nàng, nhưng vẫn không thể nói ra miệng.

Từ phu nhân cũng không trách móc, dù sao cũng là phu quân mình giao phó, chỉ là trên danh nghĩa. Từ đại nhân là một người coi trọng thực tế, cũng là người khôn khéo, chỉ cần là chuyện giúp mở rộng mối quan hệ, hắn đều nguyện ý làm.

“Từ đại nhân dạo gần đây bận rộn lắm sao?” Lạc Lạc rập khuôn, vội vàng nói: “Có thể nào không bận bịu, Từ đại nhân chính là bề tôi đắc lực của quốc gia.”

“Cái miệng nhỏ xảo quyệt, kể từ khi thăng quan, mỗi ngày rất khuya mới trở về, chuyện này không lạ, mỗi năm một lần đến thời gian mở khoa thủ sĩ, bọn hắn đều trở nên bận rộn.” Từ phu nhân mặt đầy tự hào: “Tuy chuyện này cũng không liên quan đến bọn hắn nhưng không thể thiếu đốc tra* được. Tam ca của con muốn tham gia thi hội lần này, ông ấy hả, không thèm để ý tới nhi tử của chính mình, mỗi ngày đều mệt gần chết, chỉ mong đừng xảy ra chuyện gì.”

(Đốc tra: giám sát kiểm tra.)

Là thi đại học ở cổ đại đây! Đáy lòng Lạc Lạc giật một cái, nhớ tới bản thân kiếp trước sớm đi tối về, quả thật không phải cuộc sống của người nữa. Nghe đứa con thứ ba của Từ phu nhân muốn tham gia thi hội, không biết sao lại có một chút vui sướng khi người khác gặp họa lớn dần trong lòng. Cảm giác này không thể kiềm chế, Lạc Lạc vội vã nói: “Tam ca ca học cực khổ, đã chuẩn bị xong hết chưa?”

“Ta không giúp được gì cả, mấy ngày này thường xuyên bồi bổ thân thể cho hắn, đến thời điểm bị nhốt ở bên trong hào tử*, không bị giết cũng bị lột da, ta cũng không hy vọng xa vời đạt được thành tựu, chỉ mong có thể đứng lên trở về.” Từ phu nhân rầu rĩ nói.

(Hào tử: dạng như 1 cái chòi cho các sĩ tử ở bên trong.)

Lạc Lạc tại kiếp trước, đêm trước ngày thi luôn lên mạng tìm những tài liệu ngày trước có liên quan xem qua để lòng bớt căng thẳng. Khoa khảo thi hội cổ đại phải thi ba đợt, mỗi đợt ba ngày, ví dụ như đời Minh chỉ cho phép mang theo một cái túi xách nhỏ, bên trong đựng nghiên mực bút lông mang vào khảo trường*, ngoài ra còn cầm theo cái bô, ăn uống vệ sinh ngủ nghỉ đều ở bên trong hào tử không vượt quá một mét vuông kia, quả thật là muốn lột da. Mỗi khảo trường còn có binh lính tuần tra, phạm nhân còn có thời gian nghỉ ngơi, mà khảo sinh còn không bằng một cái phạm nhân, khi nào nộp bài thi mới có thể rời khỏi.

(Khảo trường: trường thi.

Khảo sinh: thí sinh đi dự thi.)

Không biết cảm giác nằm gai nếm mật như thế nào? Đột nhiên Lạc Lạc có ý xấu muốn mau chóng đến xem khảo sinh sắp lên chiến trường, vì vậy làm ra bộ dạng quan tâm nói: “Vừa đúng lúc ta mang theo chút thuốc bổ, vậy cho tam ca ca dùng trước đi, khảo trường như chiến trường, chúng ta phải chuẩn bị thật tốt, trước nhất thân thể phải thật khỏe mạnh.”

“Thật là đứa bé có lòng, cũng không uổng ngày đó con xuất giá, tam ca ca đã cõng con.” Từ phu nhân rất yêu thương tiểu nhi tử này, nhắc tới hắn liền tỏ vẻ tự hào.

“Ta muốn gặp tam ca ca một chút, nói như vậy, cũng lâu rồi chưa gặp lại.” Lạc Lạc chỉ mới gặp mặt tam ca ca ba lần, nói thế cũng thật giả tạo, nhưng để có thể nhìn người gặp họa, nàng quyết định dùng da mặt dày này đánh cược.

Từ phu nhân nghe rất cao hứng, dẫn Lạc Lạc theo tới phòng Từ tam thiếu gia, trên đường còn kể chuyện hồi nhỏ của tam thiếu gia cho Lạc Lạc nghe, Lạc Lạc có chút tự trách, thầm nghĩ một chính thái đáng yêu như vậy, mình lại có ác ý đối với hắn, có quá đáng quá không.

Thôi, đời người phải trải qua nhiều đau khổ, đây coi như một loại tôi luyện cho hắn, Lạc Lạc tự an ủi bản thân, một đường đi tới cửa phòng. Từ phu nhân ra hiệu nha hoàn không lên tiếng, lặng lẽ đi vào, chỉ thấy Từ tam thiếu gia đang nghiêm trang cúi người đọc.

“Con ơi, mau nghỉ ngơi một chút, gần đây sắp mệt tới chết rồi.” Từ phu nhân nhìn bộ dạng Từ tam thiếu gia mà đau lòng không thôi.

“Mẫu thân đại nhân, ngài tới, Mai phu nhân, a, muội muội.” Từ tam thiếu gia sửng sốt, chân tay luống cuống vội vàng đứng lên ngay khi nhìn thấy Từ phu nhân, sau đó chào hỏi Lạc Lạc.

“Chính là chúng ta tới thăm con một chút, muội muội con nói con học hành khổ cực, còn tặng thuốc bổ.” Từ phu nhân và Lạc Lạc ngồi vào ghế, nhìn Từ tam thiếu gia.

“Đa tạ muội muội.” Người trong Từ gia đều hiểu rõ đây chỉ là chuyện trên hình thức, nhưng đối với nữ tử khả ái ngoan ngoãn Lạc Lạc này vẫn cảm thấy rất vừa ý.

“Không cần cảm ơn ta, là hoàng thượng thưởng, đoán chừng cũng biết chỗ thuốc bổ này sẽ có ngày vào bụng tam ca ca nên mới chuyển giao vào tay ta thôi.” Lạc Lạc chớp chớp mắt nhìn Từ tam thiếu gia: “Chỗ thuốc bổ này uống vào chỉ càng thêm phong lưu phóng khoáng, tam ca ca ngươi nhanh nhanh cưới tẩu tử cho ta đi.”

Từ tam thiếu gia là người tương đối chất phác, một câu nói chọc cho đỏ mặt, đương lúc không biết phải làm như thế nào, liền nghe báo có người đến. Chỉ thấy Từ phu nhân nghe người nọ thì thầm vài câu, liền vội vàng rời đi, trước khi đi dặn dò Lạc Lạc một lúc nữa sẽ tới đón nàng, để nàng ở đây chốc lát.

Lạc Lạc lại tán gẫu cùng Từ tam thiếu gia mấy câu, lúc này mới nháy mắt nói: “Tam ca ca chuẩn bị đến đâu rồi? Nghe nói hào tử kia gian kề gian, trong vài ngày sẽ không được ra ngoài.”

“Đúng thế, e rằng phải nghỉ ngơi vài ngày rồi.” Hiển nhiên lòng Từ tam thiếu gia không đặt tại cuộc thi. Cũng khó trách, người như hắn không cần dựa vào khoa cử vẫn có thể vinh hoa phú quý, có ai lại không muốn cuộc sống thoải mái như thế.

Lạc Lạc thấy hắn hoàn toàn không có bệnh trầm cảm trước khi thi, cũng không tìm được chuyện vui, có đợi tiếp cũng không có gì thú vị, đang chuẩn bị đứng dậy cáo từ, bỗng thấy một bóng dáng quen thuộc đi vào.

“Nhìn cái gì, là ta.” Từ Kiêu Đình búng trán Lạc Lạc, Từ tam thiếu gia đứng bên cạnh không khỏi ho nhẹ hai tiếng.

“Lão tam, cái thân này còn chưa vào trường thi đã mắc bệnh ho rồi, không ổn không ổn.” Từ Kiêu Đình tùy tiện nói với Từ tam thiếu gia.

“Thế nào?” Từ tam thiếu gia bật thốt lên, ngay sau đó tựa hồ nhớ tới Lạc Lạc còn ở cạnh bên, vì vậy lại ho nhẹ hai tiếng: “Ta chuẩn bị xong hết rồi, dù sao muốn thử một lần, ngươi thì tốt rồi, cha ngươi không ép ngươi đi con đường này.”

“Cha ta ép ta xem sổ sách tuyến đường, mỗi nhà có một cái khổ, ngươi ấy, học hành chăm chỉ vào, đừng mơ tưởng đến cái khác!” Từ Kiêu Đình dường như đang ám chỉ điều gì đó, chỉ e ngại Lạc Lạc đang ở đây nên không nói ra.