Mai Vô Quá để ý Lạc Lạc không chỉ thu dọn vớ của Mai Vô Quá còn thu dọn y phục của bản thân, điều này khiến hắn có dự cảm không lành.
“Lại đây, Lạc Lạc.” Mai Vô Quá kéo Lạc Lạc đến cạnh mình, ấn ngồi trên đùi mình hỏi: “Nói cho huynh biết trong cái đầu nhỏ của muội đang suy tính cái gì.”
“Đang suy tính hiện tại huynh ra ngoài như chim nhỏ vào rừng rậm, có thể vô tư tìm cô nương uống hoa tửu.” Lạc Lạc giẫy dụa người, nhỏ giọng nói.
“A, muội bảo huynh phải làm như nào mới tốt đây, chuyện này tuyệt đối không xảy ra.” Mai Vô Quá ôm thân thể đã phổng phao của Lạc Lạc, vuốt cánh tay của nàng, nhất thời động lòng hôn lên. Từ thái dương, khóe mắt, khuôn mặt, vành tay, một đường hôn xuống xương quai xanh.
“Sắp đến sinh thần của muội rồi, chờ huynh trở lại, ngày sinh thần của muội sẽ làm lễ cập kê cho muội luôn, có thể ngoan ngoãn ở nhà đợi không?” Mai Vô Quá chân thành ngắm tiểu nhân nhi trong ngực vừa khiến người ta lo lắng lại khiến người ta yêu thích muốn chết.
“Có thể, huynh ở bên ngoài không cần phân tâm, luôn luôn chú ý an toàn, bạc có thể mất, giữ được người là tốt rồi. Đi cùng nhiều người như vậy, trách nhiệm không phải của một mình huynh.” Lạc Lạc trượt khỏi vòng tay Mai Vô Quá, yên lặng đi tới bên giường xếp y phục của mình vào chỗ cũ để Mai Vô Quá yên tâm.
Mai Vô Quá đứng lên, ôm chặt từ phía sau nữ hài đã cao tới gần vai mình.
Lạc Lạc quay người lại, ôm lại chặt hơn, dịu dàng nói: “Muội không muốn gọi huynh là ‘ca ca’ nữa.”
“Được.” Mai Vô Quá nhẹ nhàng lên tiếng.
“Tướng công.” Lạc Lạc gọi một tiếng như muỗi, có chút không quen, xấu hổ vùi mặt vào ngực hắn.
“Không nghe thấy gì.” Mai Vô Quá xấu xa nói.
“Tướng công.” Khuôn mặt Lạc Lạc dính sát vào ngực Mai Vô Quá, phát ra tiếng nói không rõ ràng.
“Vẫn chẳng nghe rõ.” Mai Vô Quá nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng nàng.
“Tướng công!” Lạc Lạc hét to một tiếng, ngay sau đó mắc cỡ chạy về phòng mình, đóng cửa lại nằm vật xuống giường không nhúc nhích, cảm giác mặt giống bị lửa thiêu.
Ngày Mai Vô Quá lên đường, Lạc Lạc đứng ở miệng cửa, cho đến khi bóng dáng của hắn biến mất ở đầu ngõ. Mới bắt đầu có chút không quen, mỗi ngày không biết nên làm cái gì, ngày thứ ba khó khăn lắm thỉnh thoảng mới nhớ tới thì Từ Kiêu Đình tới cửa.
“Có muốn đi theo nhìn một chút? Ta dẫn nàng đi.” Từ Kiêu Đình đứng nhìn Lạc Lạc đang giặt y phục, nghiêng đầu cười hỏi.
“Không muốn.” Lạc Lạc trả lời dứt khoát.
“Ai, tại sao, nàng không phải là loài theo đuôi sao?” Từ Kiêu Đình những tưởng Lạc Lạc nhất định sẽ bám theo.
“Không muốn huynh ấy phân tâm.” Lạc Lạc tiếp tục giặt y phục.
Nét cười trên khuôn mặt Từ Kiêu Đình dần phai nhạt, có chút mất mát, có chút cô tịch, rũ mắt xuống nghĩ chốc lát, lập tức ngẩng đầu lên nói: “Đoạn đường kia không dễ đi, ta muốn âm thầm đi theo quan sát, dọc đường đông đảo sơn phỉ bang phái, nội bộ phái Quan Thương gần đây không yên ổn, nói không chừng sẽ xảy ra việc ngoài ý muốn.”
“Phái Quan Thương!” Lạc Lạc chợt ngẩng đầu lên nhìn Từ Kiêu Đình, cố gắng từ trên mặt hắn tìm kiếm chút gì đó.
Từ Kiêu Đình biết nàng sẽ động lòng, bởi vì hắn biết Mai Vô Quá có mối quan hệ với phái Quan Thương.
Lạc Lạc đứng lên, suýt nữa đá đổ chậu gỗ, đi hai bước lẩm bẩm: “Tại sao huynh ấy không nói với ta?”
“Hắn không muốn làm nàng lo lắng thôi.” Từ Kiêu Đình cũng đứng lên.
“Thời điểm Từ công tử đi có thể để ý tới huynh ấy được không, phái Quan Thương có thù oán với huynh ấy.” Lạc Lạc lo lắng hiện lên khuôn mặt.
“Nàng không đi, ta cũng không đi, một mình lên đường không vui chút nào, với cả ta phái nhiều tiêu sư như vậy sẽ không có vấn đề gì đâu.” Từ Kiêu Đình dừng một chút nói: “Nhìn danh tiếng Từ gia tiêu cục của ta xem, những tiêu sư kia quanh năm áp tiêu chưa từng gặp cướp, nàng cứ yên tâm đi.”
“Quanh năm không gặp cướp tiêu sao? Vậy thì võ công đều xuống cấp có thể đảm đương được gì?” Lạc Lạc bắt bẻ lời Từ Kiêu Đình.
“Đó là chuyện của quan phủ, ta chỉ đi áp tiêu cùng thôi.” Từ Kiêu Đình làm bộ phải đi, lại bị Lạc Lạc kéo lại.
“Từ công tử, vậy….” Lạc Lạc bị cắt ngang lời.
“Cứ khách khí như vậy, gọi ta là Từ đại ca.” Từ Kiêu Đình giả vờ thân thiện.
“Từ đại ca, vậy ta, muốn đi nhìn một chút.” Lạc Lạc vẫn không yên lòng.
“Quyết định thế đi, hiện tại đi luôn.” Từ Kiêu Đình vui vẻ ra mặt.
“Ngươi không phải trở về chuẩn bị qua sao?” Lạc Lạc ngạc nhiên.
“Chuẩn bị xong hết rồi, à không, không có gì để chuẩn bị cả.” Từ Kiêu Đình vội vàng đổi giọng.
Ngồi trên ngựa của Từ Kiêu Đình đi thật lâu, Lạc Lạc cảm giác sâu sắc lần này bị mắc bẫy của hắn rồi. Tất cả đồ của người này đều chuẩn bị xong hết, thậm chí còn chuẩn bị đai nguyệt sự*, rốt cuộc tên này có bao l-eq[u%yd{o]n nhiêu lưu manh đây. Dĩ nhiên, Lạc Lạc lén lút nhìn thấy, đoán đến lúc nàng cần người này sẽ lấy ra, còn không cũng coi như chuẩn bị trước.
(Đai nguyện sự: dạng băng vệ sinh thời xưa.)
Hai người men theo quan đạo đi, gặp trấn thì nghỉ, gặp cảnh thì ngắm, Từ Kiêu Đình giải thích không thể áp quá sát, nếu không sẽ bị phát hiện. Lạc Lạc cũng nghĩ vậy, nếu bị phát hiện, không biết Mai ca ca sẽ nổi giận như thế nào, tốt nhất vẫn là từ từ đi theo, nếu như xuất hiện tình huống khẩn cấp như Từ Kiêu Đình nói sẽ lập tức xông lên giúp một tay.
Sau mấy ngày, Lạc Lạc luôn có cảm giác Từ Kiêu Đình cố ý tìm nơi ngủ trọ vào ban đêm, ban ngày đi dạo ngoài thành, nghĩa là giống như cố ý không muốn cho Lạc Lạc thấy thành trấn phồn hoa ban ngày.
Hai người càng đi càng nóng, Lạc Lạc càng phát giác không thích hợp, buổi sáng hôm đó gọi tiểu nhị đưa cơm lại: “Xin hỏi tiểu nhị ca, đây là thành trấn gì, cách thành Nguyên Bắc có xa lắm không? Cách thành Trấn Bắc còn bao xa?”
“Nơi đây gần đến thành Nguyên Nam rồi, cách thành Nguyên Bắc không xa, còn thành Trấn Bắc thì rất xa đó.” Tiểu nhị ca lưu loát đáp, sau lưng là Từ Kiêu Đình đang chạy tới gấp đến độ tay chân luống cuống, bình thường sáng sớm hắn đều canh ở cửa để đuổi tiểu nhị ca đi sau khi căn dặn cẩn thận, hôm đó đã chậm một bước.
Lạc Lạc không để ý ánh mắt chột dạ của Từ Kiêu Đình, yên lặng ăn điểm tâm rồi nhấc lên bọc quần áo xuống lầu một mình.
“Lạc Lạc, Lạc Lạc nàng muốn đi đâu? Đừng nóng giận, nàng đánh ta, đánh ta đi.” Từ Kiêu Đình tự biết rõ mình đuối lý, không ngừng liên tục xin lỗi.
“Ta có tư cách gì đánh ngươi, ngươi không cần thiết làm cho ta cái gì cả, hiện tại ta muốn về nhà, Từ công tử đi chơi một mình đi, thứ cho không theo cùng được.” Lạc Lạc tức giận.
“Để ta tiễn nàng về, lần này sẽ không lừa nàng, ta tiễn nàng trở về.” Từ Kiêu Đình nhanh chân đứng l^eq#u:ydo.,0n trước Lạc Lạc, ngăn trở đường đi của nàng.
“Không cần, Từ công tử còn bận việc bản thân, tự ta đi.” Lạc Lạc nói xong liền thấy hối hận, chẳng biết thuê xe như nào, bạc của mình đủ dùng hay không, có an toàn hay không.
“Tiểu cô nãi nãi, ta thật sự biết sai rồi, ta sẽ dẫn nàng về.” Từ Kiêu Đình gấp đến độ mặt đỏ rực, ôm lấy Lạc Lạc leo lên ngựa, phóng như điên thẳng một mạch quay về.
Trên đường không nói chuyện, cho đến lúc xế trưa mới tìm một chỗ dưới bóng cây ăn lương khô.
Lạc Lạc nguôi giận, liếc nhìn bộ dạng đáng thương của Từ Kiêu Đình, đưa túi nước trong tay cho hắn: “Uống nước này, bị nghẹn thấy thoải mái sao?”
“Hắc hắc, nghẹn chết ta cũng được, chỉ cần nàng không giận nữa.” Từ Kiêu Đình nói xong cúi thấp đầu, dịu dàng nói: “Thật ra ta chỉ nghĩ chỉ hai người chúng ta ăn ở cùng với nhau nhiều, ta…
“Từ đại ca, sau khi huynh ấy trở về sẽ làm lễ cập kê cho ta, đến lúc đó ngươi phải tới nhé.” Lạc Lạc cắt đứt lời hắn nói.
Từ Kiêu Đình thụ sủng nhược kinh*, có chút không tin tưởng nhìn vào đôi mắt to của Lạc Lạc: “Tốt, ta nhất định, nhất định tới.”
(Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ.)
“Ngươi biết hắn không phải ca ca ruột của ta, sau khi ta cập kê sẽ thành thân với hắn.” Lạc Lạc nhìn mũi chân mình, nhẹ nhàng nói.
Im lặng bao trùm lấy hai người, Lạc Lạc không dám ngẩng đầu, không dám nhìn biểu tình của Từ Kiêu Đình, chỉ yên lặng đếm nhịp tim của bản thân.
“Nói không biết xấu hổ! Ha ha, ta đã nói rồi, ở trước mặt ta nói chuyện không cần kiêng kỵ. Thật ra thì, kỳ thật ta cảm thấy nàng như muội muội, ta cũng muốn có một muội muội.” Qua hồi lâu, giọng nói Từ Kiêu Đình có chút khàn khàn, bàn tay vỗ vỗ đầu Lạc Lạc: “Đến lúc đó cũng sẽ mời ta chứ?”
Lạc Lạc vẫn không dám ngẩng đầu, hốc mắt có chút ướt át, không biết là do cự tuyệt hắn mà cảm thấy tự trách hay do chuyện xưa cũ kia của cha hắn mà sợ hắn cũng sẽ một thân một mình như vậy. Tóm lại, lúc này suy nghĩ của Lạc Lạc rất phức tạp, không nói rõ được không tả rõ được đè nén. Nếu như có thể chia bản thân ra làm hai, như thế sẽ không có ai bị tổn thương hay mất mát. Nhưng chuyện đó là không thể, mình đã có Mai ca ca, không thể chấp nhận được ai khác nữa.
Từ Kiêu Đình yên lặng dọn dẹp lên đường, dọc đường không nói câu nào, cho đến khi trở lại thành Nguyên Bắc. Hai người cũng tránh nói chuyện, Lạc Lạc cảm thấy hắn đang vô cùng tổn thương.
“Ta nhận được tin, mấy ngày sau bọn họ sẽ trở về, mặc dù gặp phải chút trở ngại nhưng cũng may thuận lợi hoàn thành công việc. Hắn, có thể sẽ được thăng chức, lần này không chỉ áp vận chuyển lương bổng đến nơi an toàn, mà còn trừ hại lớn cho triều đình.” Ngày thứ hai trở lại thành Nguyên Bắc, Từ Kiêu Đình lại đến nhà Lạc Lạc nhưng lần này chỉ đứng ở miệng cửa.
“Cám ơn.” Lạc Lạc nhìn Từ Kiêu Đình.
“Cám ơn cái gì, ta chẳng làm gì hết.” Từ Kiêu Đình hơi nhăn l:"eq;^;uyd*on mặt, lại có chút nuối tiếc, chỉ đứng ở miệng cửa cúi đầu không nhìn Lạc Lạc.
“Từ đại ca có biết trừ hại gì lớn cho triều đình không?” Lạc Lạc cố gắng nói sang chuyện khác, hóa giải tình cảnh lúng túng này.
“Phái Quan Thương không còn.” Từ Kiêu Đình ngẩng đầu lên nhìn Lạc Lạc nói: “Phái Quan Thương cấu kết nước Đạt Đạt, luôn rục rịch ngóc đầu dậy, triều đình đã muốn tiêu diệt từ lâu. Lần này có âm mưu đối với lương bổng, Quận Vương gia lập tức có lệnh hoặc là không làm, đã làm thì làm cho trót, hạ lệnh tiêu diệt toàn bộ, chỉ có vài con cá lọt lướt lẩn trốn thoát.”
Lạc Lạc gật đầu.
“Nghe nói, trước kia mẹ hắn là người phái Quan Thương.” Từ Kiêu Đình nhìn chằm chằm vào Lạc Lạc, thầm nghĩ vậy mà Mai Vô Quá vẫn có thể xuống tay được.
“Đúng thế.” Lạc Lạc trả lời đơn giản.
Hai người lại im lặng, Từ Kiêu Đình trầm mặc một hồi cất tiếng: “Về đi, xem nàng đóng kín cửa ta sẽ rời đi. Ta không thể đến dự lễ cập kê của nàng rồi, phụ thân mẫu thân gọi ta về thành Trấn Nam một chuyến, e rằng sẽ không ở đây một thời gian.”
“Ừ, Từ đại ca, ngươi bảo trọng.” Lạc Lạc không biết phải nói điều gì, không thể làm gì khác hơn đành đóng cửa lại, không dám nhìn Từ Kiêu Đình nữa.
Hồi lâu vẫn không nghe tiếng Từ Kiêu Đình rời đi, Lạc Lạc đang tính mở cửa, chợt nghe hắn nói: “Về sau, nếu hắn đối xử với nàng không tốt, nàng hãy tới tìm ta.”
Nước mắt Lạc Lạc lăn dài trên khuôn mặt, là giọt nước mắt của sự áy náy, nàng nhớ tới lời Từ Kiêu Đình từng nói, chuyện xưa của cha hắn, trong lòng một trận khó chịu: “Từ đại ca, nhất định ta sẽ sống tốt, ngươi cũng phải sống thật tốt.”