Bộ Khoái Tướng Công Thăng Chức Ký

Chương 4-1: Làm việc nghĩa không được chùn bước (1)




"Lạc Lạc thức dậy, nha đầu lười..." Mai Vô Quá kéo cánh tay Lạc Lạc gọi.

"A..., Mai ca ca, muội ngủ tiếp một lúc có được hay không, muội buồn ngủ quá à." Lạc Lạc nhắm mắt lại mặc kệ định đoạt.

"Hôm nay ca ca muốn ra ngoài sớm một chút làm công, muội phải mặc quần áo và ăn cơm trước ta mới có có thể ra ngoài." Mai Vô Quá rất tự giác tính toán lập kế hoạch cho công việc của chính mình. Buổi sáng vì tiểu nha đầu này mặc quần áo, hầu hạ nàng ăn cơm rồi mới có thể ra khỏi cửa.

Mai Vô quá biết như vậy mết chết đi được nhưng trong lòng hắn cực kì phong phú. Tối hôm qua ôm tiểu nha đầu ngủ một đêm, chưa bao giờ có một giấc ngủ an ổn đến như vậy. Ừ, chính mình cũng không phải đại thiện nhân, cứ như vậy, vất vả vài năm, đến lúc đó tìm cho nàng một nhà khá giả để gả. Lúc này, hắn là anh vợ có thể được một chút lễ hỏi, tính đi tính lại vẫn có lời. Trong lòng Mai Vô Quá tính toán, khuôn mặt tuấn tú kia không tự giác nở ra một nụ cười khi gian kế được thực hiện.

"Mai ca ca, huynh đang cười cái gì?" Lạc Lạc nghiêng đầu hỏi.

"Cười muội tối hôm qua ngủ nghiến răng, như con nít." Gian kế hiểm ác của Mai Vô Quá bị phát hiện, vội vàng ngưng cười, nghiêm nghị nói.

Lạc Lạc vội vàng che miệng, mắt mở to chớp chớp nhìn trái phải, có chút thẹn thùng.

"Ăn nhiều một chút, chỉ sợ hôm nay ca ca về trễ, trở về mới có thể nấu cơm cho muội mà." Mai Vô Quá vỗ vỗ đầu Lạc Lac, hai người mỗi ngày chỉ ăn hai bữa cơm.

Lạc Lạc chẳng quan tâm nói chuyện, chỉ vội vàng gật đầu.

Mai Vô Quá bất đắc dĩ gật đầu, chờ Lạc Lạc ăn xong rồi thu dọn bát đũa, đi ra cửa, lúc gần đi căn dặn Lạc Lạc bên ngoài không an toàn, đóng cửa tốt, ai tới cũng không mở cửa.

Lạc Lạc chắp tay sau lưng thật sự gật đầu, trở lại trong việc phơi nắng. Lạc Lạc ngẩng đầu, đem phơi trọn gương mặt dưới ánh nắng mặt trời ấm áp, cực kỳ thoải mái. Đôi mắt lim dim chỉ nhìn thấy một điều tốt đẹp, hy vọng, thật là thoải mái, mỗi ngày như vậy cũng thật là tốt.

"Muội muội, muội muội..." Lạc Lạc quay đầu, cách vách tường là một đại tỷ nằm úp sấp.

"Chào đại tỷ." Ủa? Người lạ, mình lại là một tiểu cô nương, Lạc Lạc ở trong lòng mặc niệm một lần rồi sau đó đứng lên, nở ra một nụ cười.

"Nha đầu miệng thiệt là ngọt, giúp đại tỷ nhặt quần áo vị gió thổi bay qua sân nhà muội với." Lạc Lạc nhìn lại, dưới chân tường viện có ai bộ quần áo nữ nhân đang nằm.

"Dạ được." Lạc Lạc đi quá, nhặt quần áo giơ lên cao, đại tỷ kia gắng gượng lấy được.

"Cám ơn muội muội, đây là nhà của muội? Nam nhân của muội đâu?" Đại tỷ nháy mắt ra hiệu hỏi, miệng của đại tỷ có răng thưa thớt.

"Mai ca ca ra ngoài làm công, chỉ có một mìn muội ở nhà." Lạc Lạc nghĩ thầm, nguyên lai là tỷ ấy nghĩ lầm Mai Vô Quá là nam nhân của mình.

"Hóa ra là ca ca của muội, ta còn tưởng là trượng phu của muội. Lại vẫn đang cảm thán cải trắng mà đùn cho heo." Đại tỷ kia vội vàng che miệng, bổ sung thêm: "Ta là nói muội muội tuy không phải tuyệt... tuyệt sắc nhưng cũng xem là minh thanh mục tú, loại.... xứng đôi."

Môi của Lạc Lạc không tự giác giật giật một phen, thầm nghĩ đại tỷ nói chuyện thật là đả thương người. Hoàn hảo là chính mình có năng lực chịu đựng mạnh, vì thế làm bộ như không rõ hàm nghĩa trong lời nói mà giống như một tiểu cô nương nghiêm túc cảm thán: "Gì mà cải trăng? Heo thích ăn cải trắng sao? Thật là lãng phí, chúng ta mà cũng không nỡ ăn nhiều rồi."

"A, ha ha, là..." Đại tỷ kia thấy Lạc Lạc thành thật như vậy, lời nói đường đột vừa rồi có chút áy náy, vì thế thành tâm mời: "Muội muội ở nhà nhà một mình, tỷ tỷ cũng ở nhà một mình, không bằng qua đây giết thời gian. Hai tỷ muội dùng chút lời nói thân thiết bầu bạn cũng tốt."

Lạc Lạc nghe xong dừng lại một chút mới nở nụ cười. "Mai ca ca nói bên ngoài không an toàn, bảo muội thành thật đợi ở nhà, nơi nào cũng không thể đi."

"Tỷ phu của muội là bộ khoái, muội đến nhà ta sợ cái gì, người nào không có mắt mời dám tới nhà ta quấy rối! Không việc gì, chờ ca ca muội trở lại, tỷ sẽ đưa muội về nhà." Vị đại tỷ kia chẳng hề để ý nói.

Lạc Lạc cúi đầu suy nghĩ, thầm nghĩ lý tưởng của Mai ca ca là làm bộ khoái, không, là làm quản bộ khoái, nói không chừng về sau có lẽ vị tướng công của đại tỷ này làm cấp trên, sao không cơ hội này nghĩ biện pháp thân cận. Huống hồ nhìn đại tỷ này quả thật là người tốt, vì thế ngẩng cao đầu cười, nhìn đại tỷ kia gật đầu. "Vậy đại tỷ có thể giúp muội khóa cửa sao? Muội mở cửa liền sẽ không khóa cửa được."

"Còn dùng cửa đi sao? Muội tới đây, tới tới, giữ chặt tay của ta." Vị đại tỷ kia theo mái tường vươn hai tay ra, bắt lấy hai vai Lạc Lạc liền dùng lực, tiểu nha đầu liền treo lơ lững. Nàng thật sự quá gầy.

" Đặt châm giẫm nơi lỗ hổng của tường, đúng đúng, lên!" Vị đại tỷ kia bình thường cường tráng, Lạc Lạc vừa gầy vừa nhỏ, mượn lực giẫm chân trên tường, nàng liền đem tiểu nha đầu xác đến mái tường rồi lại dùng lực giống như xách con gà con đem Lạc Lạc xách xuống tường.

"Đại tỷ, tỷ thật lợi hại." Lạc Lạc tự đáy lòng nói.

"Hô hô, lợi hại cái gì, là do con giòng có sức mạnh, vị kia nhà ta cũng không dám chọc ta. Về sau hãy gọi ta là Mã đại tỷ, chồng ta họ Mã." Mã đại tỷ nói.

"Mã đại tỷ, nhà của tỷ thật là sạch sẽ, thật là xinh đẹp." Lạc Lạc nhìn bốn phía chung quanh, lại từ đáy lòng nói.

"Tiểu nha đầu ngọt miệng, tới tới đây vào nhà, tỷ muội hai chúng ta trò chuyện." Mã đại tỷ cười không khép miệng, dắt Lạc Lạc đi vào phòng.

Gian phòng của nhà Mã đại tỷ cực kỳ sạch sẽ, nhìn ra được là một người chịu khó. Mã đại tỷ nhiệt tình lôi kéo Lạc Lạc ngồi xuống. Miệng mở ra nói không ngừng tựa như đổ đậu, từ buổi sáng nói đến buổi chiều, theo Mã gia chính trực hành tẩu cho đến tổ tông của tướng công đều là người có tiếng tăm, toàn bộ giới thiệu cho Lạc Lạc. Thương cho Lạc Lạc chịu dày vò, đành phải càng không ngừng ăn rau xào, đậu tương trên bàn để đền bù tổn thất tinh thần cho chính mình. Tự động loại bỏ những tin vô dụng, chỉ để lại tin tức phu quân của Mã đại tỷ là họ Mã tên Hổ, nguyên là bộ khoái trong nha môn thành Nguyên Bắc.

"Mã đại tỷ, tỷ uống nước." Lạc Lạc thấy Mã đại tỷ nói nước bọt tung tóe, có vẻ như nuốt nước miếng khát nước, vì thế nhanh chóng đưa tách trà qua.

"Muội muội thật là lanh lợi, ngày khác ta giới thiệu cho muội mối hôn sự, đại tỷ bảo đảm với muội." Tay phải Mã đại tỷ vỗ vỗ mu bàn tay Lạc Lạc nói.

"Đại tỷ, móng tay của tỷ bị gãy." Lạc Lạc nhìn tay của Mã đạy tỷ trên bàn tay của mình.

"À... Lúc giặt quần áo không cẩn thận, tay trái của ta không có thói quen cắt móng tay, chờ người chồng thô kệch của ta về giúp ta cắt." Mã đại tỷ chẳng hế để ý nói.

"Để muội giúp đại tỷ cắt, tỷ phu mệt mỏi cả ngày nên nghỉ ngơi thật tốt. Việc nhỏ này không cần phiền đến huynh ấy." Lạc Lạc nắm tay Mã đại tỷ, ngón tay nhỏ cầm kéo linh hoạt bắt đầu cắt.

"Thật là một nha đầu có lòng, nếu ai cưới được muội thật sự là phúc khí. Đại tỷ nhất định sẽ giúp ngươi chọn người tốt." Mã đại tỷ nhếch miệng cười không khép, nhìn Lạc Lạc lòng tràn đầy vui mừng.

"Đại tỷ có người gõ cửa nhà tỷ." Sau khi Lạc Lạc cắt xong liền đặt kéo xuống, nói.

"Hình như là gõ cửa nhà muội á. Không! Hình như là đập bể cửa nhà muội." Mã đại tỷ nhăn mày.

Mã đại tỷ mang theo Lạc Lạc đứng lên ghế đá đặt ở chân tường, nhìn về phía sân của nàng. Những người to lớn vạm vỡ kia đã phá cửa xông vào, tiến vào như ong vỡ tổ, đứng ở sân gào to rống lớn. Trong sân viện đương nhiên là không có ai, nhóm người đó bắt đầu đập vỡ mọi thứ.

"Chậu giặt quần áo của muội, của muội..." Miệng của Lạc Lạc đã bị Mã đại tỷ bịt lại. "Muội muội đừng nói chuyện, để tỷ tỷ xem."