Lạc Lạc thấy vậy vội gọi một tiếng ‘Hiên bá bá’, lúc này Hiên Thế Điển mới
ngơ ngác buông lỏng tay, nhưng có chút mất hồn đứng chôn chân tại chỗ
nhìn Mai Vô Quá, dường như trong mắt hiện lên một tầng nước mỏng.
“Hiên bá bá…Hiên bá bá.” Lạc Lạc khẽ kêu.
Hiên Thế Điển bừng tỉnh, vội vã nhìn sang Mai Vô Quá, hồn
bay phách lạc cầm bảo kiếm trên bàn, nói một câu ‘sau này còn gặp lại’,
liền vội vã xuống lầu rời khỏi.
Mai Vô Quá cùng Lạc Lạc nhìn quái nhân kia rời đi, hai người cũng không hiểu rõ vì sao. Lúc này tiểu nhị
mới dám tiến lên trước, khom lưng cúi đầu nói: “Cái kia, khiến khách
quan sợ hãi, đều là lỗi của tiểu điếm, chưởng quỹ chúng ta nói bữa cơm
này coi như mời hai vị.”
Mai Vô Quá thản nhiên quay đầu nhìn một cái, rồi nói ‘không cần’, sau đó kéo Lạc Lạc xuống lầu rời đi.
Hiên Thế Điển gấp gáp đi trên đường phố, một khắc cũng không ngừng, chỉ có
như vậy, mới có thể tạm thời quên đi nàng. Hắn tự xưng là ‘Mai Vô Quá’,
hắn và phái Quan Thương có liên quan, diện mạo hắn lại giống nàng như
thế, Mai Vô Quá, nhất định là đứa bé của nàng. Hiên Thế Điển đứng trước
một ngôi miếu đổ nát, cúi đầu vịn vào tấm bia đá, cảm nhận trái tim từng trận đau nhức. Nếu như cái người gọi là Mai Vô Quá kia là đứa bé của
nàng, như vậy, mình biết phụ thân hắn là ai. Nàng để đứa bé mang họ
nàng, Mai Tụng Hiền, là cốt nhục của nàng, rốt cuộc bây giờ nàng đang ở
phương nào?
Sau khi về đến nhà, Lạc Lạc đau lòng ấn Mai Vô Quá ngồi lên giường, từ ngăn kéo nhỏ lấy ra nước thuốc để bôi.
“Mai ca ca, còn đau không?” Bàn tay nhỏ bé của Lạc Lạc nhẹ nhàng chấm bên khóe miệng của hắn.
“Không đau, chỉ là vết thương nhỏ, dọa sợ rồi, sau này ca ca phải chăm chỉ
luyện công, nhiều tên bại hoại nữa cũng không lo.” Mai Vô Quá cười, giữ
bàn tay nhỏ bé của Lạc Lạc vào trong lòng, gương mặt không quan tâm.
“Mai ca ca, bọn họ, là ai?” Lạc Lạc hỏi dò.
Ánh mặt Mai Vô Quá ảm đạm, không nói, nhìn xuống mặt đất.
“Mai ca ca không muốn nói, muội sẽ không hỏi.” Lạc Lạc nhìn bộ dạng này của
hắn rất đau lòng, nước mắt không tự chủ lại dâng lên, tiến đến ôm lấy
hông của hắn, chôn sâu đầu trên bụng hắn.
Mai Vô Quá vỗ vỗ nhẹ sau lưng Lạc Lạc, khinh bỉ phi một tiếng: “Ca Ca trước kia ở cùng với bọn họ.”
Lạc Lạc nghe thấy ngẩng đầu lên, tim co rút: “Vậy trước kia bọn họ cũng khi dễ huynh như vậy sao?”
Mai Vô Quá nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng bừng của tiểu nhân nhi, chợt cảm thấy trong lòng ấm áp, một tay nâng l^ê//q}u{ý0đô.n cằm của nàng, cười
nói: “Đã thành thói quen, bọn họ cũng bị huynh đánh lại không ít. Đột
nhiên một ngày, huynh cảm thấy tẻ nhạt, gia không cùng bọn họ chơi đùa
nữa, huynh bỏ đi.” Mai Vô Quá vừa nói vừa nhìn về phía mặt đất.
“Mai ca ca, huynh phải chăm chỉ luyện công, lần sau gặp là phải đánh cho chúng đái ra quần.” Lạc Lạc nghiến răng hung tợn nói.
“Hừ, dám khi dễ huynh không có cha nương, bọn họ sẽ trả giá thật đắt.” Trong mắt Mai Vô Quá lóe lên một tia tàn nhẫn, lúc nhìn về phía Lạc Lạc mới
dần dần ấm áp.
“Mai ca ca, cha nương của huynh đâu?” Lạc Lạc hỏi ra vấn đề mình muốn hỏi.
Nghe lời ấy, sắc mặt Mai Vô Quá trầm xuống, giống như dê con lạc đường, mắt
mông lung nhìn xuống mặt đất. Lạc Lạc vội vàng đổi chủ đề, đứng thẳng ôm cổ Mai Vô Quá: “Mai ca ca, huynh không còn một mình nữa, có muội ở đây, chúng ta không bao giờ rời xa nhau được không?”
Mai Vô Quá được lời này mạnh mẽ kéo trở về từ đau khổ, khóe miệng hơi giương lên: “Còn
nói, hôm nay muội dọa chết ca ca biết không hả? Còn nói cái gì nhảy
xuống, lần sau tìm chỗ trốn an toàn là được. Ca ca thắng đương nhiên sẽ
dẫn muội đi, nếu như thua, muội lén chạy một mình.”
“Không thể
nào, muội tuyệt đối không bỏ lại ca ca.” Lạc Lạc dùng tay nhỏ bé chặn lại miệng Mai Vô Quá đang muốn nói, ngang
ngược nói: “Cho nên ca ca nhất định phải thắng, nếu không muội liền…
muội liền…”
Mai Vô Quá mạnh mẽ giam Lạc Lạc trong ngực mình, ra sức xoa xoa bả vai nàng, trong mắt lấp lánh.
Lạc Lạc tận hưởng cái ôm mạnh mẽ, cũng ôm chặt lại, miệng nhỏ dán chặt trên cơ ngực của hắn, đỉnh mũi là hương vị quen thuộc kia. Lạc Lạc nhắm hai
mắt, tưởng tượng đây là cử chỉ thân mật của người yêu, hơn nữa cũng chú
tâm vùi đầu vào thể giới riêng. Mai Vô Quá hô hấp nặng nề trên cổ trên
vai, đây là hơi thở của nam nhân mạnh mẽ kiên cường, Lạc Lạc từ từ đưa
nâng tay lên đầu vai hắn, ấn một cái hôn lên cổ Mai Vô Quá. “Mai ca ca,
muội muốn gả cho huynh.”
“Sao?” Mai Vô Quá trong thoáng chốc tựa hồ nghe thấy cái gì, mông lung hừm một cái.
“Muội nói, muội muốn cùng huynh thành thân, làm nương tử của huynh.” Sẵn dịp
thời điểm ôn tình khó có được như này, Lạc Lạc mặt dày liều đánh một
canh bạc, nói ra những lời kia sau đó chôn chặt trên cổ hắn, chết cũng
không dám ngẩng đầu.
Mai Vô Quá nghe được những lời kia đầu óc
bỗng nóng lên, chỉ cảm thấy cả người nhẹ hẫng giống như rơi vào đám mây, lòng nhộn nhạo. Trước kia cũng từng nghe tiểu nha đầu nói như vậy,
nhưng hôm nay nghe lại chân thực chạm tới nơi sâu nhất trong tâm hồn
mình, có lẽ, hoặc là, có thể, tựa hồ, đại khái, hẳn là có thể đi, nghĩ
tới đây Mai Vô Quá khẩn trương đến mức run nhẹ. Bàn tay cách lớp y phục
dường như nóng muốn bỏng, muốn rời lại không nỡ rời, không rời lại cảm
thấy lúng túng dị thường.
Lạc Lạc cảm thấy thân thể hắn cứng đờ,
dường như trái tim của nam nhân đăc biệt kề sát với bộ ngực nhỏ của mình bỗng nhảy lên, đập mãnh liệt. Lạc Lạc ấn một cái hôn lên cổ hắn, ngay sau đó ôm chặt lấy hắn, hòa hợp toàn bộ con
người với nhịp đập của hắn.
Cả người Mai Vô Quá như bị lửa thiêu
đốt, cảm nhận hai khối mềm mềm ấm áp dịu dàng trước ngực của tiểu nha
đầu, phía dưới chợt căng thẳng sưng trướng.
Mai Vô Quá cố gắng
kéo Lạc Lạc ra, nhưng lần thứ hai tay chạm vào da thịt cách lớp y phục,
sức nóng thấm qua y phục trong nháy mắt kích thích bản thân không biết
phải làm sao, chỉ có thể ôm nàng chặt hơn, tựa hồ muốn hòa quyện nàng
vào trong thân thể mình.
Hai người ôm chặt nhau trong căn phòng
đơn sơ, trong lòng của nhau chỉ có đối phương, lúc này, giống như mọi
khổ sở đau thương đều hóa thành một làn khói mỏng, không còn bóng dáng.
Mai Vô Quá nhớ tới các thứ trước đây, cảm thấy cách mình xa như vậy, chỉ có người trong ngực mới là chân thực, mới là nhất.
Hai người cứ thế ôm hồi lâu, cho đến khi hết sức lực, Lạc Lạc nhẹ nhàng
lỏng cánh tay ra, chóp mũi đôi môi lướt qua gương mặt Mai Vô Quá, lướt
qua môi hắn, ngay sau đó cúi thấp đầu mặc cho Mai Vô Quá ôm mình vào
ngực.
Nhìn gò má tiểu nha đầu hồng rực, Mai Vô Quá di chuyển ánh mắt: “Lạc Lạc.”
“Dạ?” Mặc dù Lạc Lạc từ trước đến giờ tự cho mình là háo sắc da mặt dày,
nhưng thân mật động tình như vậy lại khiến bị biến trở về bộ dạng thiếu
nữ nhỏ thuần khiết.
“Muội biết, thành thân là làm cái gì không?” Mai Vô Quá ấp a ấp úng hỏi, hình như giọng nói có chút run run.
‘Làm cái gì? Hỏi cái này, Mai ca ca huynh thật biến thái a! Muội trả lời
huynh, sau khi thành thân phải làm ngải cứu* liệu huynh
l$3qu?yđ&0>n có bị kiệt sức không?’ Lạc Lạc thầm oán trong lòng,
nghĩ tới đây bật cười.
(Đoạn này có nghĩa là làm chuyện đó đó: “>)
“Cười cái gì?” Mai Vô Quá có chút xấu hổ, hận không thu lại được câu hỏi vừa nãy.
“Không có gì.” Lạc Lạc dùng giọng líu ríu nói: “Sau khi thành thân sẽ ngủ cùng nhau, sẽ sinh con nít, sẽ…” Lạc Lạc vừa nói vừa vặn ngón tay, cố gắng
tìm từ phù hợp, tránh cho dọa sợ đại soái ca sắp bị đun sôi.
Mai
Vô Quá nhìn ngòn tay trắng trẻo, hờ hững đưa tay cầm, đỉnh mũi tựa vào
thái dương Lạc Lạc: “Ai nói với muội những thứ này?”
Thái dương Lạc Lạc ngứa ngáy, cọ cọ trên môi Mai Vô Quá: “Ai u ca ca, muội lớn rồi mà. Với cả Mã đại tỷ chính là như thế, còn nữa, Mã đại tỷ với Tích Yên
tỷ tỷ cũng từng nói với muội.”
“Họ còn nói gì với ngươi nữa hả?”
Mai Vô Quá nghi ngờ, lần thứ nhất coi như Mã đại tỷ có công giúp đỡ,
tránh cho mình không biết mở miệng dậy dỗ sao cho tiểu nha đầu mới lớn.
“Họ nói, thành thân sẽ phải ngủ cùng giường. Muội nói hiện giờ muội với Mai ca ca cũng ngủ trên cùng một giường đấy thôi, Mã đại tỷ lắc đầu rồi
nói, thành thân rồi, không chỉ có ngủ cùng nhau, còn phải làm chuyện
khác.” ‘Tính phúc’ vì mình, mau chóng có điều kiện tỏ rõ thái độ với Mai Vô Quá vì mình, Lạc Lạc chỉ có thể chuyển nước bẩn sang người Mã đại
tỷ, nữ phụ mà, chính là dùng để làm việc này.
Mai Vô Quá nghe vậy trong lòng cả kinh, liếm liếm đôi môi khô, có chút thấp thỏm hỏi: “Vậy, Mã đại tỷ có nói, phải làm chuyện gì không?”
“Chuyện này không
nói tỉ mỉ, Mã đại tỷ chỉ nói những thứ này nữ hài tử trước khi xuất giá, nương của mình dặn dò, muội không có nương, sau này tướng công sẽ nói
cho muội biết. Mã đại tỷ còn nói muội không có tuổi để cưới, nói những
thứ này có lợi cho muội, nữ hài tử khác chỉ đến trước khi xuất giá mới
biết những chuyện này.” Lạc Lạc nghiêng người, cố ý để tay giữa hai chân Mai Vô Quá, ngồi thẳng: “Mai ca ca, sau thành thân phải làm chuyện gì?”
Mai Vô Quá mặt đỏ bừng, nhìn vẻ mặt ngây thơ của Lạc Lạc, há miệng nhưng
cuối cùng không thể thốt ra lời. Hơi thở thơm như hoa lan của tiểu nha
đầu nhẹ nhàng xông vào đỉnh mũi cùng bờ môi mình, khiến người ta mơ
màng.
“Muội muốn làm nương tử của huynh.” Lạc Lạc chớp mắt to, nghiêm túc nói.
Mai Vô Quá bỗng cảm thấy Lạc Lạc của hắn lớn rồi, không còn là tiểu nha đầu cái gì cũng không biết kia nữa. Cực kì bình thường, mặc dù cô nương nhà khác tuổi này không hiểu giữa phu thê nên làm cái gì, nhưng ít ra biết
thành thân là gì, biết lưỡng tình tương duyệt* là gì, có lẽ, nàng quả
thật thích mình, hầu kết Mai Vô Quá giật giật, nhẹ nhàng nói một câu:
“Tốt!”
(Lưỡng tình tương duyệt: đôi bên tình nguyện.)
“Vậy, sau thành thân sẽ làm gì?” Lạc Lạc nhích gần tới trước.
Mai Vô Quá vội dời mắt, không nhìn cặp mắt như đáy hồ trong suốt: “Về sau, huynh sẽ dạy muội.”
Bên trong nhà nhất thời trở nên yên tĩnh, hai người đều im lặng.
“Lạc Lạc đói bụng không, Mai ca ca đi làm cơm.” Qua hồi lâu, Mai Vô Quá đỏ mặt nói.
Thôi đi, mánh khóe nói lảng sang chuyện khác thật vụng về làm sao, vẫn còn
quá non nớt, Lạc Lạc dẩu môi nhỏ nghĩ ngợi. Thôi, dục tốc bất đạt,
chuyện như này không thể nóng vội, hôm nay cũng coi như có tiến triển,
để đấy đã, từ từ rồi tính!
Quả nhiên, thời điểm nam nhân nản lòng u uất nhất rất dễ bị thu phục, chuyện ngày hôm nay khiến cho Mai Vô Quá nhớ lại các chuyện không vui ở quá khứ, lúc này bản thân mới có dịp lợi dụng, Lạc Lạc nghĩ tới đây nhảy xuống giường, đoạt lấy túi gạo trong
tay Mai Vô Quá: “Mai ca ca, để muội làm cơm, huynh đi luyện công đi!
Nhanh nào!”