“Cha ta là thầy xem tướng.” Lạc Lạc đứng lui về sau. “Ta định sống dựa vào nghề này, ai dè học không được, đành phải bỏ, aiii….”
”Vậy ngươi xem ta như thế nào?” Lý Thừa Khoan chỉ vào mũi bản thân cười, giống như một đứa bé.
”Ngài? Ừ, trượng nghĩa! Chính trực! Thiện lương! Tài giỏi! Khiêm tốn! Cẩn
thận! Nghiêm túc! Kiên cường! Hiền hoà!” Lạc Lạc nghĩ nát óc tìm lời ca
ngợi, Lý Thừa Ích đứng bên lúc đầu tỏ vẻ nghiêm túc, về sau không kìm
được bật cười. Khuôn mặt vui vẻ của Lý Thừa Khoan chuyển dần thành giận
dữ.
”Ngươi tính cười nhạo gia hả!” Lý Thừa Khoan tức giận quát ầm.
”Đâu dám, ta chỉ nói sự thật, chỉ là, ngài có một chỗ không tốt…” Lạc Lạc lấp lửng.
”Chỗ nào? Có chỗ nào không tốt?” Lý Thừa Khoan tò mò.
“À, hay là như vậy đi, ngài làm một việc, tự nhiên ngài sẽ hiểu.” Lạc Lạc nhíu màu nói.
Lý Thừa Khoan thẳng lưng, làm bộ kiêu căng không thèm để ý nói: “Để xem ngươi giở trò mèo gì.”
Hừ hừ, đúng lúc có thể áp dụng kiến thức chín năm học hành gian khổ vào
thực tiễn, Lạc Lạc bình tĩnh tươi cười, trong đầu d*đ*lê,quý,đôn hiện ra câu chuyện cổ răn dạy sức mạnh của sự đoàn kết, liền cầm đôi đũa trên
bàn, rút ra một cây đưa cho Lý Thừa Khoan: “Thử bẻ gãy nó.”
Lý Thừa Khoan mù mịt, nhưng vẫn làm theo. Rắc rắc, chiếc đũa theo tiếng gãy đôi, gọn gàng dứt khoát.
Tất cả đều nằm trong dự tính của Lạc Lạc, tiểu nhân nhi vẫn bình tĩnh mỉm cười, lại đưa ra năm chiếc đũa: “Bẻ gãy chúng.”
Lý Thừa Khoan cầm lấy, không chút nghĩ ngợi, dùng ít lực, trong nháy mắt
đống đũa bị bẻ gãy, dứt khoát rõ ràng. Lạc Lạc sững sờ một chút, có chút chần chờ, nhưng ngay lập tức bình tĩnh, dù sao cũng là một tướng võ,
sức lực so với người bình thường lớn hơn là điều dễ hiểu. Chỉ là, năm
chiếc đũa trúc, có thể bẻ gãy không tốn sức nào, quả thật có chút huênh
hoang.
Lạc Lạc điều chỉnh cảm xúc nhất thời, cầm nốt hai đôi đũa
còn lại trên bàn, đi tới phía tường, mở chạn thức ăn lấy ra mười mấy hai mươi đôi đũa, quay về trước mặt Lý Thừa Khoan: “Bẻ gãy tất cả.”
Lý Thừa Khoan vẫn không hiểu, nhưng cảm thấy mới lạ, cũng phối hợp. Đống
đũa cầm đúng nắm tay, hơi hơi d/đ/l/q/đ.c,o,m dùng sức, rắc rắc rắc, đũa trúc được bẻ gãy đồng loạt.”A, được rồi, ngươi định làm gì?” Lý Thừa
Khoan nhìn Lạc Lạc mặt tái mét, cảm thấy không đúng liền hỏi.
”Ngài chờ, đừng đi đâu, ta đi tìm một lát.” Lạc Lạc khẽ cắn răng, sắc mặt u ám, cố chấp đi ra ngoài.
”Lạc Lạc, muội đi đâu...... Chỗ nào? Muội phải tìm...... Tìm...... Tìm cái gì? Huynh giúp muội đi...... Tìm...... Tìm...... Tìm...... Tìm......” Lý Mặc gấp gáp kéo tay áo Lạc Lạc.
”Tự muội làm được!” Lạc Lạc kìm nén giọng nói, vung tay áo đi.
Lạc Lạc ra ngoài cửa, tìm được một đống bó trúc chất đầy cuối dãy hành
lang, ôm lấy một bó mang về. “Huynh...... Huynh...... Huynh
tới......” Lý Mặc đuổi kịp đoạt lấy bó trúc.
Hai người trở
lại đại sảnh, Lạc Lạc thở dốc lau mồ hôi đứng đối diện với vẻ mặt không
hiểu chuyện của Lý Thừa Khoan: “Tiếp tục bẻ gãy chúng!”
Lý Thừa
Khoan nhìn Lạc Lạc mặt mày căng thẳng, liền thành thành thật thật đứng
dậy, dùng sức, tất nhiên kết quả có thể đoán. Lý Thừa Khoan thả đống
trúc bị bẻ gãy xuống đất, có chút dè dặt nói: “Cũng bẻ hết rồi, ngươi
xem thế này được chưa?” Lý Thừa Khoan cũng không hiểu vì sao tự dưng Lạc Lạc bực mình, ướm hỏi.
Không thể không thừa nhận, mặc dù bạn học Lý là loại công tử kiêu căng ngang bướng, nhưng tâm địa lại không hề
xấu, đặc biệt tại thời điểm trong lòng hắn chấp thuận một người, có thể
coi đối phương như bằng hữu. Lý Thừa Khoan có ấn tượng tốt với Lạc Lạc,
thêm chuyện hai huynh l3^quy'd0^n muội bọn họ có ơn giúp hắn, vì vậy
thái độ với bọn họ cũng thân thiết hơn nhiều. Có lẽ cũng bởi vì từ nhỏ
đến lớn, thường thấy những kẻ chỉ biết cúi đầu răm rắp nghe theo, bỉ ổi
thấp hèn, Lý Thừa Khoan cảm thấy hai huynh muội này thật thú vị.
Lý Thừa Khoan thận trọng, hoàn toàn khác với dáng vẻ công tử nhà giàu
ngông cuồng ngang ngược lúc ban đầu. Lý Thừa Ích đứng bên coi, chỉ cảm
thấy buồn cười, hắn hiểu dụng ý Lạc Lạc muốn nói cho Lý Thừa Khoan biết
rất dễ bẻ gãy một chiếc đũa, nhưng nhiều chiếc đũa hợp lại sẽ không dễ
dàng gì, từ đó giúp hắn nhận ra huynh đệ phải đoàn kết với nhau mới có
thể đánh đâu thắng đó. Nhưng làm sao tiểu nha đầu này biết, từ nhỏ đệ đệ hắn đã có sức mạnh trời sinh, lại trải qua nhiều năm rèn luyện gian khổ trong quân doanh, mạnh lên không ít, dù có cho nhiều chiếc đũa hơn cũng dễ dàng bẻ gãy trong nháy mắt.
Lý Thừa Ích chỉ cười mà không
nói, cầm ly trà nhẹ nhàng nhấp một ngụm, thầm quan sát Lạc Lạc, chỉ thấy tiểu nhân nhi thở hắt ra, từ từ ngẩng đầu, đổi thành khuôn mặt tươi
cười: “Ổn, cực kỳ ổn, ăn cơm thôi.”
”Ngươi vẫn chưa giải thích tại sao lại yêu cầu ta bẻ gẫy mấy cái đũa này?” Lý Thừa Khoan thắc mắc.
Lạc Lạc tức giận đến tái xanh mặt mày, vội kiềm chế tâm tình: “Xem thử ngài có đúng là một người vô cùng tốt bụng, dễ tin người không. Ngài nghĩ
lại đi, chỗ không tốt nằm ngay đó, người ta bảo ngài làm cái gì, ngài
liền làm cái đó, thật sự quá tốt bụng.”
Một lời giải thích tất nhiên không đủ để Lý Thừa Khoan tin tưởng, nhưng chưa kịp hỏi lại, Mai Vô Quá đã trở lại.
”Này...... Này......” Lính trạm nhìn đống đũa lle3quy9ddo0n bị bẻ
dưới mặt đất, nhìn mọi người há hốc, hắn không dám hỏi huynh đệ Lý gia,
liền quay qua Lạc Lạc: “Chuyện này là ai làm?”
”Là người kia.”
Lạc Lạc không chút lễ độ chỉ thẳng vào Lý Thừa Khoan. Trên khuôn mặt vô
tội của tên gia hỏa có chút muốn đánh đòn cùng dáng vẻ không quan tâm,
lông mày nhếch lên, móc ra một khối bạc vụ từ trong ngực rồi ném cho
lính trạm: “Cầm lấy.”
Lính trạm vụng về bắt được, một mặt tỏ vẻ không biết phải làm sao: “Nhưng mà làm sao ăn cơm được nữa.”
Lính trạm vừa dứt lời, Mai Vô Quá cùng Lý Thừa Khoan vội vàng tranh đoạt đũa ăn cơm. Mai Vô Quá được lão ăn mày ở nhà dạy cho nhanh tay lẹ mắt, chỉ
sau vài lần đã kiếm được ba đôi, Lý Thừa Khoan bận bịu một trận ngẩng
đầu than thở: “Ngắn như vậy làm sao ăn!”
Lý Thừa Ích thu vào mắt
toàn bộ hành động của Mai Vô Quá, dùng giọng điệu thưởng thức khen ngợi: “Tiểu huynh đệ tài nghệ rất giỏi, học được ở đâu vậy.”
”Là.....” Mai Vô Quá chưa nói xong, Lạc Lạc vội chen ngang.
”Là từ bắt cá, mỗi ngày ca ca ta đều ra sông tay không bắt cá.” Biết đâu
lão ăn mày không rõ lai lịch kia là dn&đn:!êq.yd0^n kẻ thù trên
giang hồ của ai đấy, không thể tự tiện rước họa vào thân. Sự thật, Mai
Vô Quá cũng không tính nhắc đến lão ăn mày ngay từ lúc đầu.
Lý
Thừa Ích không hỏi thêm nữa, mọi người chọn đũa xong, bắt đầu chia nhau
dùng cơm. Đáng lẽ Lý Thừa Ích và Lý Thừa Khoan là quan chức, hẳn là sẽ
dùng cơm riêng, nhưng vừa được hai huynh muội giúp đỡ, lại thấy hợp với
hai huynh muội này, quyết định cùng nhau dùng cơm.
”A, cho ngài
dùng đôi này.” Lạc Lạc tốt bụng đưa cho Lý Thừa Khoan tay chân vụng về
chiếc đũa dài hơn của mình, dù sao tay bản thân nhỏ, dùng đũa ngắn chút
cũng không có vấn đề gì..
”Cảm ơn tiểu huynh đệ.” Lý Thừa Khoan
cẩn thận nhận lấy, tiểu huynh đệ này không giống người khác, những người kia luôn tạo thuận lợi cho mình, hoặc e sợ gia thế của mình, hoặc là
khúm núm xu nịnh, chỉ riêng ‘hắn’ coi mình bằng vai phải lứa với hắn mà
đối xử.
”Chỗ này cách huyện Đồng Khanh một khoảng, theo lẽ ta nên áp giải ba tên kia trở về huyện Đồng Khanh, nhưng ngày mai ta còn phải
vội tới thành Nguyên Bắc. Đúng lúc các người đang áp giải phạm nhân tới
huyện Đồng Khanh, vậy thuận tiện dẫn theo luôn, ta sẽ viết một lá thư
giải thích ngọn nguồn sự tình cho huyện lệnh huyện Đồng Khanh, ta cũng
sẽ giải thích chuyện ngươi lập công cho Từ tri phủ khi tới thành Nguyên
Bắc.” Lý Thừa Ích nằm d,đ*l*q*d:com trong thế lực ở giữa của Lục Phiến
Môn, được phép tự ý thay đổi quyền lợi của các nha dịch bộ khoái, Mai Vô Quá muốn từ chối cũng không được, huống hồ, đối với hắn chuyện này chỉ
có lợi chứ không có hại, vì vậy đồng ý ngay lập tức.
Suốt đêm
không nói chuyện, ngày tiếp theo từng người rời đi. Bên Mai Vô Quá coi
như thuận lợi, giao nộp người cùng thư của Lý Thừa Ích cho người ở huyện Đồng Khanh xong cũng vừa đúng thời gian lên đường trở về. Ngày hôm đó
trở lại thành Nguyên Bắc, sau khi kết thúc công vụ về đến nhà, đã thấy
tiểu nha đầu cong mông giặt quần áo phía sau nhà. Tiểu nhân nhi sức yếu
nên làm việc gì cũng vất vả hơn, bỗng thấy nàng vớt lên một thứ trong
chậu nước, chà chà xát xát rồi đặt lại vào chậu, tiếp tục vớt lên, Mai
Vô Quá chợt nhận ra đó là một bộ y phục màu hồng nhạt. Nắng chiều chiếu
lên gương mặt trắng hồng càng làm tăng thêm vẻ đáng yêu, Mai Vô Quá nhẹ
nhàng bước đến.
”Mai ca ca, việc trở về của huynh có thuận lợi
không?” Vì cong người quá lâu,nhất thời Lạc Lạc không thể thẳng người
nổi, đành phải cúi nửa người quay đầu nhìn Mai Vô Quá.
”Sao không nghỉ ngơi cho tốt mà đã vội vàng làm mấy việc này.” Mai Vô Quá nắm chặt vai Lạc Lạc kéo lên.
”Tại rảnh rỗi không chịu được, giặt bằng sạch mới thoải mái.” Lạc Lạc cầm đống y phục trong tay, cười hì hì.
”Nhanh phơi cho khô.” Mai Vô Quá cười nói rồi đi vào nhà. Hai người đi vắng
mười ngày, cứ nghĩ bụi sẽ bám đầy nhà, lại không ngờ vẫn khá sạch sẽ, rõ ràng tiểu nha đầu đã về nhà quét dọn qua một lượt. Mai Vô Quá cong khóe miệng, nhớ tới chuyện Tráng Đầu kể lại trước khi Lý Thừa Ích l3^q*yđoon rời thành Nguyên Bắc đã báo chuyện của mình lại cho Từ tri phủ, không
biết sắp tới có khen thưởng gì không.
Mai Vô Quá nhìn qua cửa
sổ, thấy tiểu nha đầu đang kiễng chân phơi y phục lên cây sào trúc, thân thể gầy yếu khiến người thương yêu, thật muốn bảo bọc nàng cả đời.
Để chúc mừng Mai Vô Quá sắp tới được khen thưởng, hai người liền uống chút rượu lúc dùng cơm. Sau bữa cơm, Lạc Lạc lại bám lấy Mai Vô Quá trêu
chọc, nhất định không chịu đi ngủ. Tuy Lạc Lạc uống có một ít, nhưng
trong người cảm thấy hơi lâng lâng, vì vậy dưới tác dụng của rượu càng
thêm buông thả. Mai Vô Quá cũng cảm thấy có chút chóng mặt, thoải mái
nằm yên trên giường nhìn Lạc Lạc giở trò.
”Mai ca ca thấy dễ chịu à?” Đôi tay mềm của Lạc Lạc chạy khắp trên lưng, trên hông, trên đùi Mai Vô Quá.
“Ừ, Lạc Lạc cũng nghỉ ngơi một lát đi.” Mai Vô Quá cầm lấy tay Lạc Lạc.
”Muội không mệt, suốt chuyến đi đều là ca ca cõng muội, ca ca mới là người
mệt.” Lạc Lạc có chút đau lòng nói: “Ca ca, huynh tốt với muội nhất.”
”Cái miệng xảo quyệt thật biết lừa người.” Mai Vô Quá nghiêm mặt, trong giọng lại tràn đầy yêu thương.
”Lạc Lạc, được rồi, được rồi, a.” Mai Vô Quá xoay người
djend4nl33quyd0n.c0.m tránh bàn tay không yên phận của Lạc Lạc ở giữa
bắp đùi.
Lạc Lạc khó hiểu nhìn Mai Vô Quá.
”Nghỉ ngơi một lát, lại đây, nằm xuống.” Mai Vô Quá kéo Lạc Lạc.
”A, ai u!” Lạc Lạc kêu to.
”Sao thế?” Mai Vô Quá tay chân luống cuống, nghĩ thầm mình đâu có dùng sức.
”Chỗ này hơi đau” Lạc Lạc bĩu môi chỉ vào bộ ngực nhỏ của mình.
”Chỗ này làm sao mà đau?” Mai Vô Quá căng thẳng nhìn ngực Lạc Lạc, chạm hay
không chạm đều không được, hai tay treo ở giữa không trung.
”Đau, sưng nhức, ê ẩm.” Lạc Lạc vặn vẹo thân thể dựa gần vào Mai Vô Quá.
”Đừng sợ, ca ca đi tìm đại phu.” Mai Vô Quá vội vàng đứng dậy.
”Mai ca ca, không cần, cũng không phải việc lớn gì.” Lạc Lạc thầm nghĩ, con
gái tuổi dậy thì ngực phát triển nên mới sưng nhức, đại phu nào cũng bó
tay thôi.