Bộ Khoái Tướng Công Thăng Chức Ký

Chương 23-1: Tình khó mà điều khiển (thượng)




Mai Vô Quá ở cửa nhà Mã đại tỷ cao giọng kêu cửa, Mã đại tỷ vội vàng đi mở cửa. Lạc Lạc có chút khẩn trương, thừa dịp nàng đi ra ngoài nói với Từ Kiêu Đình: “Từ công từ không bằng tới hậu viện ngồi tạm trước.”

“Tại sao ta phải ngồi tạm hậu viện?” Từ Kiêu Đình ý vị thâm trường vươn người về phía trước, nhìn chằm chằm đôi mắt sưng đỏ của Lạc Lạc hỏi.

“Bởi vì, bởi vì…” Lạc Lạc nhất thời không nghĩ ra cớ nào hợp lí, đã nghe thấy Mai Vô Quá vào viện, đang hỏi Mã đại tỷ muội muội mình có ở nơi nàng hay không. Không đợi Lạc Lạc nghe rõ Mã đại tỷ trả lời thế nào, Mai Vô Quá đã phi vào phòng như một cơn gió, Lạc Lạc vội vàng đứng lên.

“Ca ca, Tích Yên tỷ tỷ bị bệnh, muội đi nha môn tìm Trương Bộ đầu đến nhìn một cái, vừa đúng dịp Từ công tử đưa muội về. Ca ca, Tích Yên tỷ tỷ thật đáng thương.” Lạc Lạc thừa dịp quả đấm của Mai Vô Quá chưa rơi lên người Từ Kiêu Đình, vừa nói vừa nhanh chóng ngăn giữa hai người.

Võ công của Từ Kiêu Đình được chân truyền, tất nhiên không sợ hãi. Thấy ánh mắt Mai Vô Quá lúc vừa mới vào nhà, giống nhưng một thanh băng kiếm lấy tốc độ hắn tránh né không kịp mà đâm tới. Mặc dù hắn không sợ, nhưng dù sao người ta cũng là ca ca của tiểu nha đầu, nói lại hắn vừa rồi quả thật có chút thất lễ, đang suy nghĩ xem giải thích thế nào, không nghĩ tới Lạc Lạc vừa nói mấy câu đã dập tắt hỏa khí của Mai Vô Quá.

Mai Vô Quá vào nhà thấy tiểu nha đầu không có gì đáng ngại, đang muốn tính sổ với Từ Kiêu Đình, Lạc Lạc đã đứng trước người hắn, sau khi nói xong chính hắn cũng thanh tỉnh rất nhiều, thầm nghĩ cho dù hắn như thế nào đi nữa cũng không dám ban ngày ban mặt làm cái gì. Mới vừa rồi ở nha môn nghe Lí Mặc lắp ba lắp bắp nói xong, hình như là tên họ Từ cứng rắn lôi kéo muội muội mình ra khỏi nha môn, trong lòng quýnh lên, không ý gì khác liền một đường phi thẳng trở lại. Mai Vô Quá nghe Lạc Lạc nói xong, hiểu được Từ Kiêu Đình cũng không có quấy nhiễu nàng, nhìn lại một chút tiểu nha đầu quả thật không có gì đáng lo ngại, chỉ là mắt hồng hồng, vì vậy chỉ có chút không vui hỏi: “Lạc Lạc thế nào? Mắt đều hồng, ai khi dễ muội, nói cho ca ca, huynh cho hắn hối hận làm người.” Nửa câu sau giọng Mai Vô Quá làm cho người ta không khỏi rùng mình.

“Tích Yên tỷ tỷ ngã bệnh, chảy thật là nhiều máu, ca ca.” Lạc Lạc chỉ sợ Mai Vô Quá tức giận, làm nũng nhào tới trên người hắn khóc nói, dùng cái này hấp dẫn sự chú ý của hắn. “Muội báo cho Trương Bộ đầu xong đi không nhanh, là Từ công tử dẫn muội chạy về.”

“Việc nhỏ thôi, không cần khách khí.” Từ Kiêu Đình nói xong chắp tay với Mai Vô Quá: “Mai huynh, đã lâu không gặp.”

Mai Vô Quá vỗ vỗ lưng Lạc Lạc giúp nàng thuận khí, ngẩng đầu có chút không vui nói: “Đã lâu không gặp, đa tạ Từ công tử rồi.”

“Chỉ là chuyện nhỏ thôi, không cần khách khí.” Từ Kiêu Đình còn chưa nói dứt, Mã đại tỷ đã dẫn một thiếu niên gầy teo nho nhỏ vào phòng.

“Tiểu tử này làm trong tráng ban nha môn, đứng ở ngoài cửa, nhất định phải nhìn Lạc Lạc một chút mới yên tâm.” Mã đại tỷ cười đẩy một thiếu niên, chính là Lí Mặc.

“Ta ta ta ta đi theo Mai Mai Mai đại ca tới.” Lí Mặc bị Mã đại tỷ vạch trần, mặt đỏ như thiêu, cúi đầu không dám giương mắt nhìn cà lăm nói, như là đã chạy một đoạn đường rất xa, thở gấp không ngừng.

“Là Lí Mặc nói cho huynh biết có người mang muội từ nha môn đi, huynh liền một đường chạy về. Không nghĩ tới là Từ công tử vội vã dẫn muội trở lại xem Tích Yên cô nương.” Mai Vô Quá suy nghĩ một chút Lạc Lạc, mặc dù là hiểu lầm, nhưng nếu truyền đi cuối cùng danh tiếng tiểu nha đầu sẽ có chút ảnh hưởng, vì vậy hắn rất gấp gáp.

“Đúng rồi, bệnh tình Tích Yên cô nương ra sao?” Mai Vô Quá nhớ tới hỏi.

“Chỉ là có chút mệt nhọc, nghỉ ngơi nhiều một chút là khỏe.” Mã đại tỷ tâm tình xuống thấp nói.

“Mã đại tỷ không cần lo lắng, nhất thời mệt nhọc thì nghỉ ngơi nhiều là khỏe lên thôi.” Mai Vô Quá an ủi nàng.

Mã đại tỷ gật đầu một cái, cố gắng chống đỡ tinh thần nói vài lời khách khí, mọi người liền ra ngoài. Lí Mặc đi tới cửa nhà Lạc Lạc, nói với Mai Vô Quá: “Mai Mai Mai đại ca, ta đã giúp ngươi xin nghỉ với tráng đầu rồi, ngày mai ngày mai đi nói một tiếng là là được.” Nói xong mặt đỏ hồng nhìn sang Lạc Lạc.

“Đa tạ tiểu huynh đệ rồi, hôm nay làm phiền ngươi thông báo cho ta, vào nhà ngồi một chút cùng ăn bữa cơm tối thôi.” Mai Vô Quá nói.

“Không không không không, lệnh muội cần nghỉ ngơi sớm một chút, ta ta ta liền cáo từ trước.” Lí Mặc nhìn trộm một chút đôi mắt sưng đỏ của Lạc Lạc, nhanh chóng cúi đầu.

Bên này hai huynh muội tiễn trạch nam xấu hổ Lí Mặc đồng học, bên kia Từ Kiêu Đình đã dắt ngựa đi tới.

“Nghe nói Mai huynh đã đến tráng ban đảm nhiệm chức vụ, ngày khác nhất định phải họp gặp một phen, mong huynh không ghét bỏ tiểu đệ ngu độn.”

“Nào có, nào có.” Mai Vô Quá gương mặt lạnh lùng, còn đang không vui chuyện hôm nay.

Từ Kiêu Đình không nói thêm gì nữa, khách sáo mấy câu liền rời đi, Mai Vô Quá nhìn một chút bóng lưng người kia trên ngựa, sắc mặt âm trầm trở về viện. Lạc Lạc thấy thế vội theo đuôi đi vào.

“Ca ca, muội đi nha môn tìm được Trương Bộ đầu rồi vội vàng trở lại xem Tích Yên tỷ tỷ, nên mới không đi tìm huynh.” Lạc Lạc ở phía sau nhỏ giọng nói.

“Ừ.” Mai Vô Quá bắt đầu chuẩn bị thức ăn, chỉ ‘ừ’ một tiếng.

“Ca ca không nghĩ tới muội, bởi vì muội không có đi tìm huynh mà thấy không vui?” Lạc Lạc làm mặt dày nói.

“Huynh chỗ nào không vui? Liền muội quỷ đại!” Mai Vô Quá quay lại vuốt vuốt mũi Lạc Lạc.

“Ca ca không có không vui vậy tại sao không nói lời nào, lần nào huynh cũng đều là vừa nói chuyện với Lạc Lạc vừa cười.” Lạc Lạc thấy Mai Vô Quá trầm mặc không nói, trong lòng có chút không vui.

“Không có, ca ca đang suy nghĩ phải làm nhiều thức ăn một chút, lát nữa đưa qua cho Mã đại tỷ.” Mai Vô Quá trên mặt là ý cười, trong lòng lại đang suy nghĩ lung tung. Hắn nhìn ra Từ Kiêu Đình cùng Lí Mặc đều có hảo cảm với Lạc Lạc, Lí Mặc coi như xong, còn quá nhỏ và nhút nhát, tất nhiên không yên lòng giao tiểu nha đầu vào tay hắn. Thế nhưng Từ Kiêu Đình gia thế tốt tướng mạo tốt, nếu như nhân phẩm thì cũng là một người đáng để dựa vào. Nếu hai người lưỡng tình tương duyệt, cũng không uổng công làm một chuyện tốt. Ở trong mắt người khác thấy là chuyện tốt, nhưng Mai Vô Quá lại không vui mừng nổi, mỗi lần nghĩ đến tiểu nha đầu sẽ phải trở thành người của người khác, trong lòng liền không tránh khỏi khổ sở, khổ sở đến mức không nguyện nói chuyện.

Ta cần tìm người hợp tác edit truyện này, liên hệ bằng cách gửi tin nhắn cho "Ma Hề" trong diendanlequydon hoặc gửi cho email của [email protected] đều được nha