Bộ Khoái Tướng Công Thăng Chức Ký

Chương 10-2: Nụ hoa chớm nở (2)




Gà gáy ba tiếng, Mai Vô Quá vốn định xin Mã Bộ khoái nghỉ ở nhà một ngày chăm sóc cho Lạc Lạc, bất quá Lạc Lạc lại bắt hắn phải đi ngoại ô, nên không thể làm gì khác hơn là lại lên đường đuổi theo Mã Bộ khoái đã đi trước một lúc, thầm nghĩ có Mã đại tỷ chăm sóc so với mình là một nam nhân thì tốt hơn nhiều.

Mai Vô Quá đi tới đi lui, nhớ lại cảm giác hôm qua bị lão khất cái “mang” đi bay vút, nên tung người lên, phát hiện mình nhanh hơn trước rất nhiều. Mai Vô Quá kinh hỉ nhìn sang, đúng lúc đi ngang qua một ngôi nhà mái thấp, liền tung người bay qua một cái, tốc độ đúng là nhanh hơn, Mai Vô Quá có chút hả hê nên quên nhìn, tốc độ cũng không tự giác tăng lên nhiều, đột nhiên tránh không kịp, đụng vào một cây to trong viện, ngã xuống.

Xem ra nhãn lực còn chưa đủ, tốc độ thì đủ rồi, nhưng không chú ý tới cái cây trước mặt, Mai Vô Quá ngẫm nghĩ.

Mai Vô Quá đứng lên vỗ vỗ quần áo dính đất, vốn có chút lo lắng, song nhìn bốn phía xong liền an tâm. Viện này không có ai, cho nên cũng không cần lo bị nhận lầm thành kẻ trộm. Mai Vô Quá chuẩn bị nhảy lên lần nữa thì phát hiện ở góc vườn có mấy y phục rách nát, bị nhét lung tung vào một chậu nước, mà làm cho người ta thấy kì quái là, những quần áo kia ngoài rách nát còn xen lẫn vài bộ thượng hảo hạng.

Mai Vô Quá nhìn khắp viện một chút, không phát hiện điều gì bất thường nữa liền nhảy lên nóc nhà chạy về phía ngoại ô.

“Tiểu huynh đệ, sao lại tới? Hôm qua nghe đại tỷ ngươi nói Lạc Lạc không khỏe, ngươi ở nhà chăm sóc nàng, bên này ta chiếu cố cho ngươi.” Mai Vô Quá đến nửa đường thì đuổi kịp Mã Bộ khoái.

“Không sao, không có gì nghiêm trọng, làm công việc này thì không thể để Mã đại ca khó xử được.” Mai Vô Quá cười cười nói.

“Tiểu huynh đệ thật là nhân nghĩa, lão Mã ta không nhìn lầm người.” Mã Bộ khoái cười cười vỗ vai Mai Vô Quá.

Ba ngày sau, Lạc Lạc lại khôi phục sức sống, Mai Vô Quá cũng bắt nàng ngủ trên giường mình. Mới đầu Lạc Lạc còn kháng nghị, trước lúc ngủ nằm ì trên giường Mai Vô Quá không chịu rời đi, Mai Vô Quá không thể làm gì khác hơn là thừa dịp nàng ngủ say lại ôm nàng về giường mình.

Mai Vô Quá vẫn như cũ mỗi ngày đi theo Mã Bộ khoái ra ngoại ô, trái với các bạch dịch khác đục nước béo cò cùng thái độ làm việc không tốt, Mai Vô Quá hiển nhiên rất có năng lực tổ chức. Hắn đề nghị Mã Bộ khoái yêu cầu người đã nhận cháo một lần tập trung sang một bên, để ngừa có người thừa dịp mà lấy nhiều hơn cho phép, những người chậm hơn, thể lực không đủ có thể không nhận được cháo lần nào, mà những kẻ thể lực khỏe kia lại có thể ngày ngày ăn uống miễn phí.

Mã Bộ khoái mắt nhìn thấy tâm thầm khen, như vậy mới có thể thỏa mãn những người thực sự cần, cũng tránh được việc những hộ gia đình trong thành thừa dịp ăn chực miễn phí.

Mã Bộ khoái gần đây rất bận, thường đến khuya mới về nhà, cũng không còn thời gian tán gẫu, hầu như là ăn cơm rồi đi ngủ luôn. Mã đại tỷ cảm thấy quá mức nhàm chán, nên hôm đó mang theo Lạc Lạc đến ngoại ô, miệng thì nói là xem một chút có việc gì cần giúp một tay hay không, thật ra là muốn nhìn Mã Bô khoái một chút. Hai người đều tương đối rảnh rỗi, Lạc Lạc tự nhiên cũng thích thú, vì vậy đi cùng Mã đại tỷ tới ngoại ô. Người tuy đông, nhưng Lạc Lạc nhìn một cái đã thấy Mai Vô Quá đang bận rộn cạnh một nồi cháo.

“Mai ca ca…” Lạc Lạc cười chạy tới.

“Tướng công, ta cùng muội tử tới xem một chút có gì cần giúp một tay không.” Mã đại tỷ có chút ngượng ngùng nói.

“Hồ hồ, các ngươi là đàn bà con gái lại tới nơi này làm cái gì?” Mã Bộ khoái có chút không nhịn được, nhiều đông liêu (đồng nghiệp) ở đây như vậy, người ta thấy lão bà mình dính người như thế sẽ thành chuyện cười mất.

“Ta tới cho, bà bà nghỉ một lát đi.” Mã đại tỷ đoạt lấy muỗng múc cháo từ một lão phụ nhân bên cạnh, nhanh nhảu chia cháo cho mọi người. Mã đại tỷ thân thể khỏe mạnh, động tác lại nhanh, lập tức tăng tốc độ đội ngũ lên.

Bên kia Từ Kiêu Đình thấy Lạc Lạc, hơi sửng sốt, rồi ngay sau đó cười đi tới, Trương Bộ đầu rất vui vẻ đi theo sau.

“Đây là nội tử (vợ) của thuộc hạ, muốn tới giúp một tay.” Mã Bộ khoái không biết trong lòng mình bây giờ là tư vị gì, cẩn thận nói.

“Nguyên thành Bắc nội gia đều xuất lực, Mã Bộ khoái càng là tấm gương tốt, nội tử mình cũng đến giúp một tay, đáng quý đáng quý.” Từ Kiêu Đình hướng về phía Mã Bộ khoái ôm quyền, tán thưởng.

Trương Bô đầu nghe vậy vội nói: “Đúng đó, Mã Bộ khoái làm tốt lắm, là tấm gương cho mọi người.” Nói xong đôi mắt khỉ lưu chuyển một vòng. Có mắt con khỉ dài là người tâm cơ, đa nghi, giảo hoạt, tham lam, Lạc Lạc nhìn hắn một chút liền thấy đôi lông mày bị gián đoạn, đây là biểu hiện của huynh đệ vô duyên, bạc tình số hung, Lạc Lạc không thích, liền quay đầu đi, nghĩ về nhà phải nhắc nhở Mai ca ca ít giao thiệp với người này hơn.

“Không dám không dám, thuộc hạ chỉ là làm hết sức mình.” Mã Bộ khoái vội ôm quyền đáp trả.

Từ Kiêu Đình quay đầu nhìn về phía tiểu nha đầu cười hỏi: “Sao ngươi cũng tới? Hôm nay không đi coi bói hả?”

Mai Vô Quá thấy Từ Kiêu Đình nói chuyện với Lạc Lạc, không khỏi cảm thấy không vui, nghe ý tứ lời kia đúng là quen biết, mặt liền càng đen hơn.

“Muội tới tìm Mai ca ca.” Lạc Lạc nhích lại gần Mai Vô Quá.

“Tại hạ Từ Kiêu Đình, hạnh ngộ hạnh ngộ.” Từ Kiêu Đình ôm quyền thi lễ với Mai Vô Quá.

"Hạnh ngộ hạnh ngộ." Mai Vô Quá ngoài miệng nói vậy, trong lòng lại thăm hỏi mười tám đời tổ tông đối phương, thầm nghĩ người này thật dối trá, hai người cùng đến ngoại ô mấy ngày rồi, thế nào mà hôm nay mới đến nói hạnh ngộ.