Chức năng ngôn ngữ của Lý Nãi Ấu đột nhiên bị trục trặc. Cậu cứ đứng như vậy trước mặt Quan Bái, cứng ngắc đến nỗi không thể chớp mắt.
Quan Bái thì ngược lại không có phản ứng gì cả.
Anh bình tĩnh nhìn Lý Nãi Ấu, đột nhiên hỏi một câu không liên quan: “Đây là lần đầu tiên anh đến Luân Đôn, em có đề cử món trà chiều nào không?”
Lý Nãi Ấu ngây người một chút.
Lý Nãi Ấu mơ mơ gật đầu, “Có nhiều lắm. Anh, anh thích ăn loại nào em có thể…”
Quan Bái nói: “Chọn chỗ em thích nhất đi.”
Lý Nãi Ấu đưa Quan Bái đến một cửa hàng bánh ngọt tuy nhỏ nhưng vô cùng tinh xảo.
So với sự điềm tĩnh của Quan Bái thì Lý Nãi Ấu bây giờ giống như một cậu học sinh cấp Ba trốn học rồi bị giáo viên bắt gặp trong tiệm net vậy.
Cậu chóng mặt nhìn Quan Bái, đôi mắt giống như cũng không nỡ nháy nhưng lại sợ hãi không biết phải mở miệng như thế nào, nhất thời lúng túng không nói nên lời.
Quan Bái ngược lại vô cùng nghiêm túc lựa chọn bánh tronng tủ kính, cuối cùng hỏi Lý Nãi Ấu có đề cử món nào không.
Vì vậy Lý Nãi Ấu gọi cho mình một chiếc bánh nhỏ mà cậu rất thích. Cậu cảm thấy Quan Bái không thích đồ ngọt cho lắm nên đã gọi cho Quan Bái một chiếc bánh cuộn táo quế.
Trong tiệm không có ai, Quan Bái và Lý Nãi Ấu chọn ngồi cạnh cửa sổ. Lý Nãi Ấu cúi đầu, cuộn ngón tay vào trong ống tay áo, ấp a ấp úng không biết nên nói cái gì.
Cậu lén lén lút lút vươn tay muốn cầm đĩa ăn một chút gì đó để che giấu sự lo lắng của mình nhưng đột nhiên Quan Bái lại giơ tay ra cầm lấy cái bánh trước mặt Lý Nãi Ấu.
Lý Nãi Ấu thừ người ra.
Quan Bái nói: “Trả lời anh một câu, anh đút em ăn một miếng bánh.”
Lý Nãi Ấu không biết bộ não của mình đã ngừng hoạt động hay sao đó. Cậu nhìn chằm chằm vào Quan Bái một lúc, hồi lâu sau mới nhẹ giọng nói ừm.
Quan Bái nói: “Cho nên Caramel Pudding là do em vẽ, Chỉ Nam Hướng Dẫn Cách Ăn là….”
Lý Nãi Ấu mím môi một cái.
“Đó là công ty của cha em.”
Cậu dừng một chút, nhỏ giọng nói. “Caramel Pudding là do em vẽ. Bánh Táo cũng vậy. Nhưng lúc đó, phong cách và kỹ năng vẽ tranh của em còn chưa thuần thục…”
Quan Bái không nói gì, chỉ dùng nĩa xiên quả dâu tây trên bánh rồi đưa tới bên miệng Lý Nãi Ấu.
Lý Nãi Ấu chớp mắt kinh ngạc, từ từ ngậm lấy quả dâu.
Quan Bái lại hỏi: “Vậy sao trước kia ngày nào em cũng đạp xe tới nhà anh?”
Lý Nãi Ấu cụp mắt xuống, suy nghĩ một chút.
“Em cũng muốn mua xe ô tô.”
Cậu nói: “Nhưng điều kiện đường xá ở thành phố U quá tệ, đi xe đạp công cộng tiện hơn nhiều, có thể ngắm cảnh trên đường. Với lại tích đủ điểm có thể đổi quà.
Sắc mặt Quan Bái bình tĩnh, giơ tay lên đút một miếng bánh cho Lý Nãi Ấu.
Quan Bái: “La Sâm là ai?”
Lý Nãi Ấu nhụt chít: “Là quản gia nhà em.”
Quan Bái hít một hơi thật sâu: “….Tủ lạnh không làm lạnh? Phòng rỉ nước?”
Lông mi Lý Nãi Ấu run run: “Đó là tủ lạnh trong khách sạn. Bởi vì nó nhỏ lắm, không đựng được kem. Sau đó căn phòng mới ở hai tháng kia bị rỉ nước thật mà, em không lừa anh.”
Quan Bái không bao giờ ngờ rằng có người ở khách sạn mà thời gian ở được tính bằng tháng.
Anh trầm mặc thật lâu rồi mới múc một thìa bánh nữa, Lý Nãi Ấu ngoan ngoãn cúi đầu cắn một cái. Cậu không dám ngẩng đầu, im lặng nhai nuốt làm hai cái má phồng lên.
Một lúc sau Quan Bái lại hỏi: “Quần áo của em…”
Lý Nãi Ấu nuốt miếng bánh trong miệng, tủi thân nói: “Lúc đó anh nói lúc livestream phải mặc đồ sạch sẽ nhẹ nhàng, không quá đắt tiền cho nên em đặc biệt mua đồ đáp ứng yêu cầu của anh. Em tưởng anh thích như thế.”
“Ngay từ đầu em thật sự không nói dối.”
Giọng nói của Lý Nãi Ấu càng lúc càng nhỏ, “Sau này em phát hiện ra hình như anh cảm thấy em rất nghèo. Em luôn muốn làm rõ với nhau nhưng cái lần khách sạn của em bị rỉ nước, anh nói trong nhà anh có phòng trống, em, em thật sự động lòng…”
Lý Nãi Ấu thương tâm gần chết: “Rồi sau đó nữa, anh nói anh thích em cần cù chăm lo việc nhà cho nên em, em mới phát hiện hình như mình lựa chọn một việc vô cùng sai lầm….”
Quan Bái: “…”
Vẻ mặt của thiếu niên sa sút cho thể thấy bằng mắt thường.
“Lẽ ra em nên nói rõ với anh sớm hơn.”
Lý Nãi Ấu sụt sịt: “Nhưng em sợ anh sẽ thất vọng. Bởi vì một số người bạn của em, bọn họ chia tay rồi quen người mới rất nhanh. Bọn họ có thể vì thích size khoai tây khác nhau mà chia tay. Nhưng mà, nhưng mà em thật sự vô cùng thích vô cùng thích anh…”
Quan Bái không nhịn được nữa, giơ tay lên trực tiếp đút một miếng bánh to vào miệng Lý Nãi Ấu.
“Đầu tiên.”
Quan Bái nói, “Xin em hãy nhớ cho kỹ, cho dù trước đó em có ngủ dưới gầm cầu hay sống trong lâu đài, anh sẽ không bao giờ chia tay với em vì những điều như thế.”
“Thứ hai, em chưa bao giờ làm sai điều gì ngoại trừ việc để lại một bức thư rồi chạy trốn.”
Quan Bái nói: “Chỉ là anh vô cùng lo lắng cho em, Lý Nãi Ấu.”
Lý Nãi Ấu rầu rĩ gật đầu.
“Em biết, nhưng em không có cố ý.”
Lý Nãi Ấu cố gắng nuốt miếng bánh trong miệng, vụng về trả lời: “Em thấy những người trên weibo cực kỳ tệ hại, nói mấy lời khó nghe với anh. Thiệu Cát nói với em, nêu weibo chính thức có thể đăng một cái gì đó thì sẽ tốt hơn nhiều…”
“Cha em đồng ý giúp em nhưng với điều kiện là em phải lập tức trở về Anh cho đến khi Giáng Sinh kết thúc.”
Lý Nãi Ấu có hơi nhụt chí nói, “Em, em lúc đó lo lắng quá, chỉ nghĩ là chờ em giải quyết xong chuyện này sẽ quay về tự thú với anh.”
“Không ngờ, tất cả những thứ này lại bị cư dân mạng đào ra hết.”
Lý Nãi Ấu nhỏ giọng, “Hơn nữa lúc đó trông em rất ngốc…”
Cậu chưa nói xong thì điện thoại trong tay reo vang, là La Sâm.
Tranh thủ lúc Lý Nãi Ấu nghe điện thoại, Quan Bái đứng dậy muốn thanh toán hóa đơn nhưng người phục vụ đã mỉm cười lịch sự từ chối. Cô gái phục vụ tóc vàng nói Lý Nãi Ấu là chủ của cửa hàng này cho nên không cần trả tiền.
Quan Bái hít một hơi thật sâu, quay đầu lại đối mặt với ánh mắt sợ hãi chột dạ của Lý Nãi Ấu.
“Là, là quà sinh nhật của cha mẹ em.” Lý Nãi Ấu lí nhí giải thích.
Hai người im lặng bước ra cửa hàng bánh ngọt, đứng ở ven đường, gió thổi qua có một chút lạnh. Lý Nãi Ấu ngẩng đầu lên, chần chừ muốn hỏi gì đó.
“Em về trước đi, mấy ngày nay ở bên người nhà nhiều hơn một chút.”
Cuối cùng Quan Bái mở miệng trước, “Anh ở khách sạn gần đây. Em không cần phải gấp.”
Lý Nãi Ấu sững sờ chớp mắt.
Thật lâu sau cậu mới nhận ra Quan Bái muốn ở Luân Đôn đợi mình. Ánh mắt Lý Nãi Ấu lập tức sáng lên.
“—Tám giờ sáng mỗi ngày em sẽ dậy đi tìm anh!”
Lý Nãi Ấu vui vẻ, “Chúng ta có thể cùng nhau đi xem nhạc kịch! Có rất nhiều nhà hàng ngon ở Luân Đôn. Có một nhà hàng Trung Quốc rất ngon trên XX street….”
Quan Bái: “…”
Giọng nói của Lý Nãi Ấu càng lúc càng nhỏ, ý cười trên mặt cũng từ từ tắt ngấm.
Quan Bái đến Luân Đôn tìm mình, Lý Nãi Ấu thật sự rất hạnh phúc.
Nhưng gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, bản thân mình cũng đã từng nói dối, Lý Nãi Ấu không biết Quan Bái nghĩ về cậu như thế nào. Nếu bây giờ mình nói chuyện thân thiết với Quan Bái có phải là quá…
Lý Nãi Ấu là một người không thể che giấu suy nghĩ của mình. Quan Bái có thể nhìn thấy rõ ràng chút buồn rầu xoắn xuýt trên mặt thiếu niên.
“Anh đột nhiên nhớ ra em đã viết một bức thư cho anh.”
Quan Bái nói, “Nhưng anh vẫn chưa trả lời em.”
Lý Nãi Ấu nhất thời không có phản ứng, ngẩng mặt lên, ngây người trừng mắt.
“Gửi Lý Nãi Ấu.”
Quan Bái không nhìn thẳng vào mắt Lý Nãi Ấu, chỉ là chậm rãi mở miệng, “Chờ em đọc được bức thư này thì chắc anh đã đến Luân Đôn rồi. Chúng ta đang đứng trên một con phố vắng vẻ. Em vừa gọi cho anh một cái bánh cuộn táo quế. Hương vị có chút nồng, nhưng vẫn rất ngon.”
Cách Quan Bái nói giống hệt như giọng điệu trong bức thư mà Lý Nãi Ấu viết. Lý Nãi Ấu không ngờ mình sẽ bị Quan Bái xử tử công khai theo cách này.
Hai má Lý Nãi Ấu hơi đỏ lên.
Đồng thời cậu cũng có chút ảo não, trong lòng thầm nhắc nhở bản thân sau này ngàn vạn lần sẽ không bao giờ gọi món gì có quế cho Quan Bái nữa.
“Thành ngữ của em quả thật có chỗ tiến bộ.”
Quan Bái nhớ lại đoạn đầu tiên của lá thư, lại bổ thêm một đao, “Vốn từ vựng đúng là có tăng lên nhưng mà chàng chàng thiếp thiếp và trăm năm hảo hợp không phải dùng như thế.”
Vành tai Lý Nãi Ấu sắp bốc khói.
“Em chưa bao giờ gây ra cho anh cái gì gọi là phiền phức, cũng không có làm sai bất kỳ chuyện gì.”
Quan Bái nói: “Ngược lại anh cảm thấy vô cùng may mắn vì cuối cùng anh cũng biết được con người thật của em, cũng khiến anh nhận thức được vấn đề của bản thân. Anh rất vui vì cuối cùng chúng ta có thể thẳng thắn mọi thứ thứ với nhau.”
“Đáng lẽ anh nên nói với em sớm hơn. Anh thích Lý Nãi Ấu. Người ấy vĩnh viễn là một chàng trai luôn thẳng thắn, chân thành, ngập tràn nhiệt huyết với cuộc sống.”
Quan Bái nói, “Mà tất cả những điều này không liên quan gì đến bối cảnh gia đình của người ấy, bởi vì thứ anh thích là con người của người ấy. Anh đã quen với việc nắm giữ mọi thứ trong tầm kiểm soát trong cuộc sống của mình, mà người ấy lại mang đến cho anh rất nhiều bất ngờ và vui vẻ.”
“Anh đã quen với việc có ai đó líu ríu bên cạnh mình trong mỗi lần livestream. Anh đã quen với việc chia sữa đậu nành thành hai ly trong đó có một ly sẽ nhiều đường hơn một chút. Anh thậm chí còn bắt đầu mong đợi khoảnh khắc mỗi ngày người ấy đến tìm anh để đòi một nụ hôn.”
Quan Bái: “Anh không thể sống thiếu người ấy.”
Lý Nãi Ấu run run mi mắt, nhìn thẳng vào mặt Quan Bái.
“Em đã xử lí mọi thứ rất tốt, toàn bộ nhân viên đều thở phào nhẹ nhõm, chẳng qua Thiệu Cát có hơi sợ hãi một chút.”
Từng câu từng chữ của Quan Bái đều chiếu theo từng chữ trong bức thư của Lý Nãi Ấu. Anh nhẹ nhàng nói, “Nhưng trong thư em lại không nói với anh, khi nào em sẽ quay lại. Anh rất nhớ em, cho nên anh không nhịn được phải trực tiếp đi tìm em.”
“Thiệu Cát vẫn luôn hy vọng em có thể về sớm. Thúy Cúc thật sự rất thích Tiểu Hắc ở dưới lầu cho nên anh đang cân nhắc có nên nuôi nó luôn không. Chẳng qua nếu vậy thì anh nghĩ phải triệt sản cho nó trước đã.”
Quan Bái nói, “Anh nghe lời em, gần đầy cũng ăn rất nhiều cam quýt. Nhưng đồ trong siêu thị cũng không ngon lắm, hầu hết quả nào cũng rất chua.”
“Cũng có thể là do không có em.” Quan Bái nói.
Mặt trời lặn chiếu một màu hồng cam đẹp đẽ, làm bóng hai người trải dài trên đường. Một vài con chim nhảy theo giẫm lên thân ảnh của hai người, thật lâu sau mới sải cánh hòa vào tầng mây bay về tổ ấm.
Bức thư này cũng nên kết thúc.
Quan Bái nói với Lý Nãi Ấu: “Anh cũng yêu em.”