Tề Nhất Minh im lặng khoảng mười giây.
“Nếu như tôi đoán không sai.”
Tề Nhất Minh ngập ngừng hỏi, “Bạn trong trong miệng cậu có phải là—”
“Là tôi đang hỏi cậu.”
Quan Bái bình tĩnh cắt ngang suy nghĩ xa vời của Tề Nhất Minh, “Tôi đang đợi câu trả lời chứ không phải bảo cậu ném câu hỏi lại cho tôi.”
Câu này vào tai Tề Nhất Minh tương đương với việc Quan Bái thừa nhận người trong miệng mình là Lý Nãi Ấu cho nên vẻ mặt của Tề Nhất Minh đột nhiên hưng phấn hẳn lên.
“Nếu là bạn nhỏ này thì một chút trà sữa bánh ngọt là đủ rồi.”
Tề Nhất Minh chậc chậc hai tiếng, “Theo tôi thấy thì người nào đó dính cậu như vậy, căn bản chỉ cần đồ cậu mua thì người ta ăn cái gì cũng cảm thấy ngon.”
Mặt Quan Bái không chút biểu tình.
“Tôi không đùa.”
Tề Nhất Minh gật gù đắc ý, “Đối với bạn nhỏ người nước ngoài đầu óc đơn giản nào đó mà nói thì những chi tiết nhỏ càng dễ lay động lòng người. Nếu cậu cảm thấy không được thì mua nhiều một chút, sau đó mỗi ngày đều đưa cho người ta, chờ cho mưa dầm thấm lâu đợi cho người ra nhận ra rồi sẽ phát hiện mình đã không thể rời xa cậu…”
Quan Bái trầm tư.
“—-Ờ thì, cậu comeout với cha mẹ cũng được ba năm rồi nhỉ.”
Tề Nhất Minh làm như không có việc gì quay đầu đi, “Đến bây giờ cũng chưa tìm thấy ai thuận mắt à? Thật ra tôi nghĩ…”
“Trước tiên, xin đừng chuyển chủ đề sang những thứ không liên quan.”
Quan Bái bình tĩnh nói, “Thứ hai, tôi hỏi cậu chuyện này chỉ vì muốn công việc của tôi thuận lợi mà thôi. Tôi chỉ muốn đội ngũ của mình gắn kết hơn, ngoài ra không có ý gì khác, xin cậu dừng cái suy đoán thiếu thực tế của mình lại.”
Tề Nhất Minh nở một nụ cười “tôi hiểu tôi hiểu tôi rất hiểu”.
Quan Bái không để ý đến Tề Nhất Minh nữa.
Nhưng một lúc sau, anh mở điện thoại lên nhấp vào phần mềm đặt đồ ăn, nhíu mày tìm phần bánh ngọt mà mình chưa từng xem qua, chậm rãi lựa chọn giữa một rừng cửa hàng bánh kem và trà sữa.
–
Lý Nãi Ấu đưa những bức tranh của mình cho lễ tân khách sạn.
Lý Nãi Ấu ghét Toán học cực kỳ, cho nên đây là đề toàn mà cậu phải tính rất lâu: lão Tưởng thưởng ba cái phi thuyền, Quan Bái trả lại mười cái máy bay. Một cái phi thuyền bằng mười cái máy bay, ba trừ đi một còn hai cho nên còn thiếu tiền hai cái phi thuyền.
Một cái phi thuyền bằng hai bức tranh, hai nhân hai bằng bốn cho nên mình phải vẽ thêm bức tranh nữa.
Mặc dù không muốn lãng phí tài năng nghệ thuật của mình cho những người như vậy nhưng đêm qua Lý Nãi Ấu vẫn thức đến tận ba giờ sáng. Trước khi đi ngủ cậu vẽ được ba bức tranh, bức còn lại là vẽ trên xe ô tô, tổng cộng là bốn cái.
–Phần thưởng hôm qua của lão Tưởng quả thật rất nhiều nhưng Lý Nãi Ấu vô cùng không thích giọng điệu nói chuyện của hắn ta, cái gì mà “thưởng cho kỹ thuật của Tiểu Quan” giống như hắn đang bố thí cho Quan Bái vậy.
Lý Nãi Ấu không muốn nhìn thấy người đàn ông trung niên khó chịu này. Cậu cũng biết loại người như lão Tưởng thật ra cũng sẽ không thèm quan tâm đến những bức tranh của cậu. Nhưng Lý Nãi Ấu thật sự không muốn nợ ân tình của một người như vậy. Cho nên hôm nay Lý Nãi Ấu đến đưa tranh cũng chỉ là muốn nói cho lão Tưởng biết dù ông có giàu cỡ nào đi chăng nữa thì đối với tôi và Quan Bái mà nói thì chẳng qua cũng là một vị khán giả mà thôi.
Cho nên sáng sớm hôm nay cậu đã nhanh chóng cầm tranh đi gửi, quyết định phải thanh toán xong càng sớm càng tốt.
Cuối cùng Lý Nãi Ấu quyết định để bức tranh ở quầy lễ tân của khách sạn.
Quan Bái cũng nói rồi, cậu với loại người như lão Tưởng mà gặp nhau thì sẽ rất khó chịu. Nụ cười của người này có thể nói là giả dối bóng bẩy, ngược lại khuôn mặt lạnh lùng của Quan Bái mới khiến Lý Nãi Ấu cảm thấy an tâm.
Ít ra thì Quan Bái không giả vờ tốt bụng. Anh ấy vô cùng chân thật, tuy đôi khi có chút tàn khốc quá mức nhưng lại là người khiến người khác dễ dàng tin tưởng, tất nhiên cũng có thể là do tình nhân trong mắt hóa Tây Thi.
Lý Nãi Ấu cảm thấy dường như mỗi ngày qua đi mình lại thích Quan Bái nhiều hơn một chút chút.
Tình yêu nở muộn, cậu vừa không biết làm sao vừa tràn ngập hưng phấn, chỉ cảm thấy mỗi ngày được ở bên cạnh Quan Bái một chút, cho dù chỉ là một ánh mắt có dự tính trước cũng đã vô cùng phấn khích.
Nhất là khi hôm qua Quan Bái nói “Cậu ấy không phải là vật đính kèm của tôi, anh nên hỏi ý kiến của cậu ấy” làm Lý Nãi Ấu cảm giác trái tim mình như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Làm thế nào mà ảnh có thể vừa ngầu vừa có tinh thần trách nhiệm như vậy?
Lỗ tai Lý Nãi Ấu đỏ ửng, cậu mê man suy nghĩ, tiếng Anh của anh ấy rất tốt, ngoại hình cũng là type của mình, chân cũng tương đối dài…. Cho nên mình thích ảnh cũng là chuyện rất bình thường nha.
Lẽ ra mình không nên cảm thấy ngại ngùng. Điều cần làm bây giờ là khiến anh ấy cũng thích lại mình… Nhưng Lý Nãi Ấu nghĩ đi nghĩ lại có chút nản lòng. Nói thì đơn giản nhưng người này thì….
Sau đó Lý Nãi Ấu vừa vặn nhìn thấy tấm poster quảng cáo phòng tập thể dục ở sảnh của khách sạn.
Lý Nãi Ấu đột nhiên nhớ ra điều gì đó.
Cậu đột nhiên xắn tay áo len lên, liếc nhìn cánh tay gầy guộc của mình rồi nhìn chằm chằm vào thân hình vạm vỡ trên tấm poster đồng thời nhớ lại mẫu người lý tưởng của Quan Bái, trong lúc lúc nhất thời có hơi sững sờ.
Người quản lý sảnh khách sạn đã chú ý tới cậu bé ăn mặc giản dị, tay cầm bảng vẽ ngồi trong góc nãy giờ.
Cô đang do dự có nên tiến tới hỏi một chút thì đã thấy cậu bé tự mình bước tới lịch sự hỏi: “Xin chào, xin cho hỏi phòng tập thể thao ở tầng mấy nha?”
Có lẽ vì khuôn mặt xinh đẹp non nớt của cậu bé nên người quản lý cảm thấy sự kiên nhẫn của mình dường như nhiều hơn bình thường một chút.
Cô mỉm cười đầy thiện chí: “Chào ngài, máy móc và các trang thiết bị phòng tập của chúng tôi đều là hàng cao cấp nên chỉ mở cửa cho hội viên của khách sạn và khách hàng thường niên. Thẻ năm của là ba vạn—” (~ 114 triệu)
Lý Nãi Ấu quay đầu nhìn chằm chằm vào người đàn ông cơ bắp trên tấm poster một lúc. Tròng mắt của cậu thậm chí còn không thèm chuyển động, trong mắt chỉ nhìn thấy dòng chữ bên dưỡi “Huấn luyện viên cá nhân nước X, giúp bạn nhanh chóng có được thân hình mong muốn.”
Thế là cậu không hề do dự, mò trong túi xách lục lọi một hồi mới tìm thấy cái túi đựng thẻ hình quả bóng Pokemon của mình, rút ra một cái thẻ.
“Thẻ năm.” Quản lý sảnh nghe thấy cậu bé nói.
Nửa tiếng sau, quản lý sảnh ngây người nhìn thiếu niên xinh đẹp mang theo bảng vẻ, mở khóa chiếc xe đạp màu vàng trước cửa khách sạn, loạng choạng đạp xe đi xa.
Lý Nãi Ấu đặt ra mục tiêu cho mình là trong vòng một tháng có thể tập ra được cánh tay cơ bắp.
Cậu về đến nhà, tâm trạng cực kì vui vẻ mở cửa ra. Đây là chìa khóa Quan Bái đưa cho Lý Nãi Ấu hai ngày trước. Lúc đó Lý Nãi Ấu vô cùng vui vẻ. Cậu tìm một mảnh vải màu trắng phối hợp với màu cam, may một cái đầu Thúy Cúc nho nhỏ để làm móc khóa.
Lý Nãi Ấu mở cửa.
Quan Bái đang ngồi ở bàn ăn chỉnh sửa video, Thúy Cúc đang uốn người bên cạnh. Nghe thấy tiếng động ngoài cửa, Quan Bái quay đầu lại, ánh mắt rơi trên người Lý Nãi Ấu sau đó lập tức dời về lại trên màn hình máy tính.
Lý Nãi Ấu hơi mím môi, nhìn thấy đồ ăn vặt trên bàn nhỏ giọng hỏi: “Tề Nhất Minh đến đây hả? Anh có chào hỏi anh ấy hộ em không?”
Quan Bái ừ một tiếng.
Hôm nay Lý Nãi Ấu dậy sớm, đạp xe cả ngày cũng mệt, dụi dụi mắt muốn ngủ bù một giấc thì nghe thấy Quan Bái nói: “Cậu tới tủ lạnh lấy giùm tôi một quả cam.”
Lý Nãi Ấu do dự.
“Nhưng, nhưng anh gần tủ lạnh hơn mà…”
Lý Nãi Ấu vừa đứng ở cửa vừa thay giày, mơ mơ hồ hồ nói: “Với lại cam đó là em mua ở siêu thị hôm trước. Hôm qua em rủ anh ăn anh còn bảo không nói là không muốn ăn mà. Tất nhiên là không phải em không muốn cho anh ăn, nếu anh muốn ăn…”
“Hiện tại tôi hơi bận.”
Quan Bái cứng người một chút, một lúc có chút không được tự nhiên nói, “Với lại bây giờ giờ tôi muốn ăn.”
“Rất muốn ăn.” Quan Bái nói thêm.
Lý Nãi Ấu lập tức trở nên vui vẻ.
Cậu ò một tiếng, nói không sao anh chờ em một chút, sau đó nhanh chóng thay dép tung tăng chạy vào bếp.
“Thật ra nếu anh muốn ăn thì cứ tùy tiện lấy.”
Lý Nãi Ấu vừa mở cửa tủ lạnh vừa nghiêm túc nói: “Những quả quýt này do em chọn cẩn thận lắm á, có thể bổ sung vitamin C, xác suất anh mắc bệnh sẽ trở nên rất nhỏ…”
Sau đó Lý Nãi Ấu ngây dại.
Khi đó Quan Bái đã nói ra hai tầng trên của tủ lạnh là khu vực của Lý Nãi Ấu. Ở đây trước giờ chỉ có vài chai nước ngọt và túi cam mà cậu mua lần trước thế nhưng giờ phút này, ánh mắt của Lý Nãi Ấu đang đứng trước vô số cái banh su kem trong hộp nhựa. Những chiếc bánh phồng phồng tròn vo được rắc đậu phộng giã nhỏ, có thể loáng thoáng nhìn thấy lớp kem mềm mịn quyến rũ ở giữa.
Một đống hộp bánh su kem lít nha lít nhít nhét đầy tầng trên của tủ lạnh.
“—À đúng rồi, giữa trưa hôm nay tôi muốn ăn chút đồ ngọt.”
Lý Nãi Ấu nghe thấy giọng nói có hơi hững hờ của Quan Bái từ trong phòng khách truyền đến, “Nhưng không cẩn thận mua hơi nhiều một chút nên chỉ có thể chiếm chút chỗ của cậu. Xem như trao đổi, cậu muốn ăn thì cứ lấy.”