Bó Hoa Cúc Tây Cuối Cùng

Chương 37: Ngọt ngào




"Con giờ này mới nhớ đến mẹ..." Mẹ vừa gắp thức ăn vào chén cho Cao Nguyên vừa nói.

Cao Nguyên hít mũi một cái, giọng áy náy: "Mẹ không thể nói vậy, mẹ cũng biết... con đã quen độc lập từ nhỏ."

"Ừ, " mẹ gật gật đầu, "Bé trai độc lập là tốt."

Cao Nguyên dở khóc dở cười, trong mắt mẹ, anh vẫn mãi là một "Bé trai". Nhưng cũng đúng, cha mẹ vĩnh viễn là cha mẹ, con trẻ vĩnh viễn là con trẻ.

Nhà anh dạy gia giáo rất nghiêm khắc, nên suốt trong giờ ăn thường tự giác im lặng không nói tiếng nào. Mẹ vừa chuyển vào nhà mới không bao lâu, vài thùng giấy còn chưa được mở ra, chất thành một chồng cao trong góc phòng khách, nhưng tuyệt nhiên vẫn không cảm thấy mất trật tự.

Lúc ăn canh, anh bình tĩnh nói: "Con có bạn gái."

Mẹ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh một cái, sau đó, rất nhanh khép hờ mắt lại tiếp tục ăn cơm: "A, vậy là tốt rồi. Làm nghề gì? Bao lớn?"

"..." Cao Nguyên chần chờ một chút, cuối cùng phải thẳng thắn nói, "Là Đường Tinh Tuệ."

Lần này mẹ dường như nhịn không được lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: "A?"

Cao Nguyên cảm thấy có chút bực bội: "Mẹ... không đồng ý sao?"

Mẹ suy nghĩ một chút, nói: "Thật cũng không phải là..., chỉ là không nghĩ tới hai đứa sẽ yêu nhau."

"A, " anh uống xong muỗng canh cuối cùng, giọng buồn bực nói, "Thật ra, con đã thích cô ấy từ lâu lắm rồi."

Hai mẹ con ngồi bên cạnh bàn ăn, trầm mặc một lúc, mẹ mở miệng hỏi: "Con sẽ kết hôn với cô ấy sao?"

"... Có lẽ là vậy."

"Ừ, " mẹ dừng một chút, giọng rất nghiêm túc, "Nếu như các con thật sự có ý đó thì hãy cùng nhau vui sống hạnh phúc từng ngày với nhau. Con đối với mẹ là... hy vọng duy nhất."

Cao Nguyên nhìn mẹ, thản nhiên mĩm cười.

Có lẽ do ám ảnh về sự thất bại từ cuộc hôn nhân của ba mẹ mình mà anh luôn khát vọng có một cuộc hôn nhân hạnh phúc. Cũng chính sư khát vọng này mà từ rất lâu nay anh chần chờ không có ý định lập gia đình vì sợ mình dẫm vào vết xe đỗ của cha mẹ.

Nhưng trong cuộc sống, đôi khi chỉ cần một chút do dự, một chút ngập ngừng đã có thể bỏ lỡ một cơ hội hay bỏ qua một người mà cho đến cuối cuộc đời vẫn không thể nào có được.

Từ nhà mẹ đi ra, Cao Nguyên gọi điện thoại cho Đường Tinh Tuệ.

"Có muốn anh đón em lúc tan sở không?"

"Ý anh là... bây giờ anh đi taxi đến công ty em, đợi em lái xe đưa anh về sao?"

"Ừ." Nói xong, anh lại nhịn không được hắt hơi một cái.

"Vậy mà cũng nói là anh đến đón em?..."

"Vậy rốt cuộc em có muốn anh đến hay không?" Anh cố ý ra vẻ bực mình.

Đầu bên kia điện thoại Đường Tinh Tuệ trầm mặc mấy giây, mới nói: "... Muốn."

Cao Nguyên mừng rỡ mỉm cười, nhưng vẫn ra vẻ tự cao tự đại nói: "Ừ, vậy nửa tiếng sau anh đến."

Anh vừa thả một vòng khói, quay người lại, đã thấy Đường Tinh Tuệ đứng sau lưng.

"Ngã bệnh, còn hút thuốc..." Những lời này của cô, vừa giống như trách cứ, vừa giống như làm nũng. Lúc tiến đến gần anh, cô nói "Anh đừng hút nữa".

Cao Nguyên tắt thuốc, hai tay chen vào trong túi áo khoác: "Em ăn cơm tối chưa?"

Cô cười lắc lắc đầu.

"Anh đã uống thuốc chưa?" Cô hỏi ngược lại.

Anh há to miệng, muốn ngụy biện, nhưng cuối cùng cũng bắt chước cô, cười lắc lắc đầu.

"Anh có một đề nghị," anh đưa một cánh tay ra ôm cô, cùng đi vào nhà để xe dưới tầng hầm, "Về nhà anh đi, anh nấu cơm cho em ăn, em pha thuốc nước cho anh uống."

Đường Tinh Tuệ làm bộ suy nghĩ một chút, nói: "Ừ, coi như công bằng."

Sau đó, trong gió rét, lạnh tê tái, hai người nhìn nhau cười.

Giữa bọn họ, dường như không cần nhiều lời. Trước kia, anh vẫn cho rằng quan hệ của bọn họ chỉ là sex friend không cần thiết tâm sự, nhưng bây giờ anh mới hiểu thì ra đây cũng là một loại hiểu nhau rất ăn ý.

Nhưng vừa về đến nhà, anh lại không nấu thức ăn cho cô, còn cô cũng không pha thuốc cho anh uống.

"Đợi chút..." Đường Tinh Tuệ bị anh hôn đến hít thở không thông.

"Anh không đợi được..." Nói xong, anh bắt đầu thoát bỏ y phục của cô.

Haiz, mùa đông đúng là rất phiền toái, cởi bỏ y phục cũng muốn mất nữa ngày, mồ hôi anh chảy đầm đìa.

"Nào có người nào cảm mạo nặng còn..." cô vừa nói được một nửa đã bị anh cướp bằng một nụ hôn, nên chỉ có thể nhẹ nhàng "Ah" lên một tiếng.

"Hư..." Trán anh tì vào trán cô, "Đừng nói chuyện..."

Đường Tinh Tuệ liền trầm mặc, khi anh chuẩn bị dạo đầu, cô tựa như con thỏ, ánh mắt mê ly nhìn anh, có chút si mê, ngây ngất. Anh vừa thở gấp vừa muốn nói: anh thật sự yêu đến chết mê chết mệt vẻ mặt này của cô...

"Tinh Tuệ, " anh nhịn không được cắn vào tai cô, "Em ở trên giường rất ngoan ngoãn..."

"Ừ..." Cô cũng nói không nên lời.

Ngay khi ân ái sắp lên "đến đỉnh", Cao Nguyên đột nhiên dừng lại, nhìn Đường Tinh Tuệ.

"?" Ánh mắt cô vẫn đê mê nhìn anh khó hiểu.

"Nói em yêu anh!" Anh lập lại chiêu cũ.

"..." Cô dường như không hiểu tại sao anh lại yêu cầu như vậy.

"Ngoan ngoãn, nói nhanh một chút..." Anh cúi xuống cắn vào tai cô.

Cô nhìn anh, anh cũng nhìn cô, dưới ánh đèn lờ mờ, dục vọng nguyên thủy cứ dâng vô bờ bến.

Đường Tinh Tuệ há to miệng, giống như chuẩn bị nói, Cao Nguyên mỉm cười, sau đó, kìm lông không đặng nheo mắt lại...

"Atchoum..."

Anh dùng lực hít mũi một cái, mới bớt đi cảm giác nhột nhạt khó chịu. Cúi đầu xuống nhìn, phát hiện Đường Tinh Tuệ đang kinh ngạc nhìn anh, trên mặt và trên cổ đều sáng long lanh...

Bọn họ vẫn kinh ngạc nhìn nhau, cho đến khi Đường Tinh Tuệ đột nhiên thét chói tai một cước đá anh xuống giường: "Cao Nguyên! Anh thật buồn nôn!"

Nói xong, không đợi anh kịp phản ứng, cô trùm cả tấm chăn, xông vào phòng tắm.

"Em..." Cao Nguyên muốn ôm cô lại, nhưng trợt tay, không bắt được, cô đã chạy vào vào phòng tắm đóng cửa lại.

Anh bổ nhào vào trước cửa đóng chặt, vỗ cánh cửa: "Đường Tinh Tuệ, em mau ra đây!"

"Cút!" Giọng cô truyền ra từ trong phòng tắm.

Cao Nguyên cắn răng, vừa rồi ngay lúc nguy cấp đã ẩn nhẫn giữ lại không phóng ra là muốn đùa giỡn với cô một chút... thế mà, chưa kịp đùa giỡn, ngược lại bị «gậy ông đập lưng ông».

"Tinh Tuệ..." Anh uy hiếp không thành, đổi sang làm nũng.

Cô không thèm để ý đến anh.

Cao Nguyên suy tư hai giây, bỗng nhiên trở giọng rên rỉ: "A, đau quá!"

Cửa phòng tắm quả nhiên lập tức được mở ra.

Thừa dịp Đường Tinh Tuệ không kịp phản ứng, anh nhảy nhanh vào phòng tắm, ôm và hôn vào mặt cô, dĩ nhiên cô lúc này người cô đã ướt nhẹp.

"Ah... anh..." Cô giãy giụa, nhưng tất nhiên không chống lại nỗi anh.

Anh đẩy cô đến bên tường, một tay ôm lấy cô, vội vã tiến vào.

Anh liên tục chận miệng của cô, không để cho cô nói chuyện, không bao lâu, cả người cô cũng mềm nhũn.

Lúc này, anh không muốn chơi trò gì với cô nữa. Lúc cao trào, anh giống như vận động viên chạy nước rút, nhưng ngoài miệng vẫn lẩm bẩm nói:

"Em nói ai buồn nôn, hử?"

***********

Đợt cảm mạo này của Cao Nguyên kéo dài cả hai tuần lễ mới hết. Trong nháy mắt lễ Giáng Sinh đã đến gần kề, đây là thời điểm bận rộn nhất của ngân hàng vì phải hoàn tất báo cáo cuối tháng cộng thêm tính thanh khoản và quyết toán cuối năm. Đồng hồ điện tử trên bàn hiển thị đã chín giờ rưỡi tối, anh vẫn còn ngồi chờ số liệu, tranh thủ lúc rảnh rỗi hút một điếu thuốc, cố gắng gấp rút cho đến khi hoàn thành quyết toán. Lúc này, anh nhận được điện thoại của Phùng Giai Thụy.

"Tôi và Đổng Vân đang ở quán bar," đầu bên kia điện thoại anh nghe được âm thanh rất ầm ĩ, "Cậu muốn đến không?"

"Không đến." Anh phun ra một vòng khói, lại mãnh liệt hít vào một hơi, sau đó dập tắt lửa.

Phùng Giai Thụy cười hắc hắc hai tiếng: "Không ngờ cậu bị ‘Giam cầm’ nhanh như vậy..."

"Biến, " Cao Nguyên cười khổ, "Tôi vẫn còn làm thêm giờ! Đừng nói bị ‘Giam cầm’, tôi và Đường Tinh Tuệ gần cả tuần nay chưa gặp nhau. Ngày nào tôi cũng loay hoay chổng vó."

"Haiz, cậu đừng làm việc cho ngân hàng nữa, mỗi ngày "cắm đầu cắm cổ" mua bán ngoại hối, cuối cùng lợi nhuận thu được đều bị đế quốc Mỹ bóc lột."

Cao Nguyên cười ha ha: "Vậy tôi từ chức làm tư vấn. Cậu muốn hợp tác thì đầu tư cho tôi đi."

"Không thành vấn đề, muốn bao nhiêu nói một tiếng."

"Vậy cậu chuyển khoản vào trước một tỉ đi." Anh giả bộ nghiêm túc nói.

"Ách... Sư đệ, cậu cũng thật độc ác quá!" Phùng Giai Thụy cũng làm bộ hít một ngụm khí lạnh, "Định nói với cậu là nếu mười mấy, hai mươi vạn vui đùa một chút thì dễ như trở bàn tay..."

"Nếu vậy, hay là cậu đầu tư theo định kỳ cũng được."

Nói xong, hai người đều hiểu ý cười vang.

"Hôm nào chờ cậu rảnh, tụi mình hẹn đi uống rượu." Lúc này, Phùng Giai Thụy nói nghiêm túc.

"Được."

"Vậy là, em trai tôi hoàn toàn không vui phải không?"

Cao Nguyên suy nghĩ một chút, nói: "Cậu nói với cậu ấy bỏ ý định đó đi."

"..."

"Nhưng nói thật, cậu cảm thấy Phùng Giai Thành thích hợp với Đường Tinh Tuệ sao?"

"Không có gì là thích hợp hay không thích hợp cả, nếu là thật sự yêu nhau thì bất kỳ ai cũng có thể thay đổi chính mình."

"Cậu nói thật nhẹ nhàng. Nhưng tôi lại cảm thấy thế nào ấy. Người ta không dễ dàng gì thay đổi bản tính của mình."

Phùng Giai Thụy tại đầu bên kia điện thoại cười cười, nói: "Tiểu lão đệ, cậu muốn làm gì thì làm đi."

Cúp điện thoại, Cao Nguyên lặng yên ngồi trong chốc lát, sau đó cầm điện thoại lên gọi cho Đường Tinh Tuệ.

"Anh đoán xem em bây giờ đang bị cái gì bao quanh?" Cô vừa nhận điện thoại liền hỏi.

"Không biết." Anh là người không có đầu óc tưởng tượng, cũng không bỏ công sức đi suy đoán những thứ anh hoàn toàn không hiểu.

"Một đám thanh niên toàn thân chỉ mặc độc môt cái quần lót da báo "

Cao Nguyên huýt sáo: "Vậy nhất định rất kích thích."

"Ừ, cơ thể tươi mát của tuổi trẻ luôn làm cho người ta cảm thấy cuộc sống tràn đầy hy vọng."

Anh cười rộ lên. Không biết vì sao, ngoại trừ lúc làm tình, cuộc sống chung của anh và Đường Tinh Tuệ giống như cách sống của một cặp vợ chồng già: bọn họ không thích những nơi ầm ĩ náo nhiệt, nhưng cũng không dấu diếm tâm tình của mình. Có đôi khi anh nghĩ, dường như giữa bọn họ có một sợi dây vô hình ràng buộc rất kiên cố được gọi là tín nhiệm. Biết nhau nhiều năm như vậy, bọn họ cùng chứng kiến sự trưởng thành của nhau, dù không ai hoàn mỹ, nhưng bọn họ có chung một ranh giới cuối cùng. Giống như đối với anh, Đường Tinh Tuệ có lẽ đã gạt anh đi gặp Kỷ Dần Hạo, có lẽ sẽ thỉnh thoảng bị một đám thanh niên gợi cảm vây quanh, có lẽ... sẽ có rất nhiều cái có lẽ, nhưng cô có "Xấu" cũng không xấu đi nơi nào... bởi vì cô là Đường Tinh Tuệ.

"Anh còn đang ở phòng làm việc?" Thấy anh hồi lâu không nói gì, cô vội vã chuyển đổi đề tài.

"Ừ, anh đang đợi một nhóm số liệu, sau đó tiếp tục làm bảng."

"Chừng nào anh mới xong?"

"Không biết, " anh nhìn nhìn đồng hồ điện tử trên bàn, "Có lẽ phải sau mười hai giờ."

"Anh hết cảm mạo chưa?"

"Không có..." Anh cố ý hít mũi một cái, không buông tha bất kỳ một cơ hội làm nũng nào.

"Vậy anh làm việc cho giỏi đi, làm thêm giờ để kiếm nhiều tiền một chút"

"..." Cao Nguyên căm giận lầm bầm vài câu, sau đó nói, "Anh cúp máy."

Đêm hôm đó, anh thật sự làm thêm đến mười hai giờ đêm. Máy thu thanh trên bàn truyền đến tiếng báo đúng không giờ nhưng tiếng chuông còn chưa kịp gõ xong, thư ký đã đẩy cửa vào, cười híp mắt, đặt một túi nhựa trên bàn anh. Anh nhìn nhìn, vẻ mặt dò xét, là một chén cháo trứng muối, vài bao thuốc cảm mạo và thuốc pha cùng nước uống, còn có một hộp nhuận hầu đường.

Anh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn thư ký, thư ký nói: "Vừa rồi có một vị tiểu thư đưa đến."

"Tiểu thư?"

"Ừ, một tiểu thư ăn mặc rất mode."

"Tóc ngắn?"

"Ừ."

"So với cô, được mười điểm?"

Thư ký suy nghĩ một chút, mới gật đầu.

Cao Nguyên cảm thấy kinh ngạc, rồi lại... cảm thấy ấm áp. Chẳng lẽ "tiểu thư" kia cũng biết chơi trò "tri kỷ" này sao?

Nghĩ tới đây, anh không khỏi mỉm cười.

"Là bạn gái của anh?" Dường như anh cười quá mập mờ, nên ngay cả thư ký cũng không nhịn được sự nhiều chuyện của mình.

"Ừ, " anh mở hộp nylon đựng cháo ra, giọng tự hào, "Bạn gái của tôi."

"Cô ấy nói không muốn quấy rầy công việc của chúng ta nên đi về trước."

"À."

Sau khi, thư ký đi ra ngoài, Cao Nguyên lấy điện thoại di động ra, vén đẩy số điện thoại gọi cho Đường Tinh Tuệ.

"Allo, " vừa mở miệng, anh đã thấy giọng mình thật ôn nhu đến nỗi chính anh cũng giật mình, "Vì sao em tốt với anh như vậy?"

"Làm việc trái với lương tâm đương nhiên muốn tốt với anh một chút." Cô dõng dạc.

"Nói đi, " Cao Nguyên uống một ngụm cháo, "Việc gì trái với lương tâm?"

Đường Tinh Tuệ tại đầu bên kia điện thoại nở nụ cười, sau đó nói: "Em bây giờ đang trên đường về nhà, thu thập hành lý, sáng sớm sẽ ra sân bay."

"Đi đâu?" Cao Nguyên ngạc nhiên.

"Đi Hongkong, tổng bộ tạm thời phái người đến thị sát những khu vực mua bán thua lỗ. J muốn em đi cùng với anh ấy đến Hongkong để họp."

"Tại sao em phải đi, em không phải chỉ là nhà thiết kế nội y à." Tâm tình của anh thoáng chốc trở nên nóng giận.

"Thiết kế nội y thì sao nào, ai mà chả mặc?" Cô oán hận.

"Anh không phải là ý này..." Vốn định hôm nay cố gắng xong báo cáo, sáng sớm ngày mai ra khỏi ngân hàng sẽ đi tìm cô, ai ngờ cô lại đi công tác, "Khi nào em về?"

"Không biết, có lẽ một, hai ngày, thậm chí có thể ba hoặc bốn ngày."

Cao Nguyên tâm tình càng ngày càng tồi tệ. Cháo vốn thơm ngạt ngào giờ nhai trong miệng trở thành vô vị.

"Được rồi, anh ráng làm thêm giờ đi, chừng nào em về sẽ gọi cho anh." Cô trấn an nói.

Anh càng nghĩ càng thấy không phải việc của cô, nhưng lại không cách nào ngăn cản cô đi Hongkong.

Đường Tinh Tuệ ước chừng là đã về đến nhà, qua loa cùng anh hàn huyên đôi câu liền cúp máy. Cao Nguyên một mình ngồi ở bàn làm việc cảm thấy ngột ngạt, nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên đứng dậy, cầm áo khoác và khăn quàng cổ trên ghế dựa rồi xông ra ngoài.

"Chừng nào số liệu đến thì để lên bàn tôi, sau đó mọi người có thể về."

Anh như một trận cuồng phong, thư ký và các đồng nghiệp khác nhìn bóng lưng của anh, kinh ngạc nói không ra lời.

Nửa đêm mười hai giờ, từ ngân hàng đến nhà Tinh Tuệ chỉ tốn một phút. Lúc Cao Nguyên từ trong thang máy đi ra vẫn còn thở hổn hển, anh vội lấy chìa khóa ra, mở cửa nhà cô.

Đường Tinh Tuệ nghe tiếng động trong phòng khách. Từ phòng ngủ đi ra, thấy anh, thở phào nhẹ nhỏm.

"Sao anh lại tới đây?..." cô nói được một nửa, đã bị anh lao đến, môi vừa vặn đặt lên môi cô.

Cao Nguyên không nói một lời, ôm lấy cô đi vào phòng ngủ, ném cô lên giường, sau đó nhào đến.

"Cao Nguyên!" Cô vừa tức vừa buồn cười, đưa tay muốn đẩy anh ra.

"Em muốn đi thì bây giờ cho anh "vào" một lần." Anh nửa như ra lệnh nửa như cầu khẩn.

"Không được." Cô không phản kháng nhưng cũng không thuận theo, chỉ là cười cười nhìn anh, trong ánh mắt tràn đầy cưng chiều.

"Vì sao?" Anh cúi đầu xuống hôn cô, hai tay không an phận vuốt ve cô.

Cô khanh khách cười rộ lên, bộ dáng rất đẹp mắt: "Không được là không được."

Cao Nguyên tức giận nhíu mày trừng cô, mắt cô giảo hoạt liếc một vòng, sau đó đưa tay ôm cổ của anh, chủ động hôn anh. Đầu lưỡi của cô rất mềm, chọc cho anh ý loạn tình mê, khó có thể tự đè nén được.

Cô xoay người một cái, nằm đè lên người anh, như nữ vương cường thế hôn anh, làm cho anh thoáng giật mình. Hai người dây dưa một hồi lâu, Đường Tinh Tuệ mới buông anh ra, làm mặt xấu nói: "Tốt lắm, khuya hôm nay, chơi đến đây thôi."

"?" Dục vọng tự nhiên bị đứt đoạn, anh nhăn mày lại không hiểu chuyện gì nhìn cô.

"Anh phải vềđi!"

Anh ôm eo cô lúc này vẫn đang ngồi trên phần dưới người anh, nói: "Vậy em hỏi qua «nó» một chút xem «nó» có đồng ý không?..."

Cô cúi đầu xuống hôn trán của anh một cái, tươi cười rạng rỡ nói: "Mặc kệ «nó» có đồng ý hay không, dù sao thì «đại di mụ»  của em cũng không đồng ý."

Cao Nguyên kinh ngạc nhìn người phụ nữ trước mặt mình, bỗng nhiên ý thức được, là mình bị cô «chơi xỏ». Vì vậy anh phẫn nộ gầm nhẹ một tiếng, xoay người ấn cô xuống giường, đưa tay hung hăng bóp vào hai bên eo cô một cái. Sợ nhột, cô lập tức cười hét rầm lên.

Anh vẫn không thỏa mãn định tìm chỗ khác. Dưới người anh, cô vùng vậy một hồi lâu mới thở hồng hộc nói: "Chán ghét, anh làm gì?!"

Cao Nguyên ngừng tay, ôm trán cô, cười nói: "Đường Tinh Tuệ, sau này em nếu còn dám đùa kiểu này, anh sẽ trừng phạt em cả đêm..."