Đường Tinh Tuệ mĩm cười nhìn người đàn ông trước mặt.
Bọn họ đã biết nhau bao lâu? Ít nhất cũng hơn hai mươi mấy năm rồi...
Nhưng cho đến giờ phút này, cô mới thật sự cảm nhận được là Cao Nguyên yêu cô.
Nói như vậy thật hèn hạ bởi vì cảm giác «thật sự» này phải trả giá bằng sự tổn thương, bằng sự lừa gạt một cô bé khác mà có được. Nhưng... cô vẫn không thể không ngừng nghĩ rằng anh đã yêu cô từ lâu lắm rồi!
"Em đừng hỏi anh, lúc ở bên cạnh cô ấy, anh có nghĩ đến em không nhe! " anh duỗi ngón trỏ ra, chỉ vào chóp mũi của cô, "Tuyệt đối không có!"
"..."
"Anh có thể bình thản nói với em rằng anh không xem cô ấy là thế thân của em... Nếu như vậy, anh sẽ hoài nghi nhân cách của mình. Nhưng thành thật mà nói khi anh theo đuổi cô ấy, ở bên cạnh cô ấy là vì cô ấy có đôi gò má rất giống em. Không phải em đã từng hỏi anh yêu cô ấy vì cái gì sao? Đáp án chính là..." Anh cúi đầu như người có lỗi, hai tay chen vào túi, "Anh kỳ thật không thương cô ấy. Anh chỉ thích cảm giác ở bên cạnh cô ấy, nó làm anh cảm thấy mình không cô đơn."
Anh vẫn nói liên miên. Cô thấy anh giống như một đứa trẻ đang thành thật thú nhận việc ăn trộm gà bị hàng xóm bắt gặp. Một cảm xúc ấm áp cứ thế lan mãi, lan mãi trong lòng cô...
Cô ngẩng đầu lên, chỉ vào ảnh chụp, cố ý kinh ngạc nói: "Giống ở đâu, chẳng có chổ nào giống cả!"
Cô làm sao mà giống một người khác được? Cô chỉ là cô thôi!
Cô bé kia cũng không giống cô, bởi vì cô ấy cũng là người độc nhất vô nhị trên thế giới này.
Cô và cô bé đó cần phải không giống nhau, không thể là bản sao của nhau. Điều giống nhau duy nhất của cô và cô bé ấy là cùng gặp một người đàn ông!
Cao Nguyên khó xử vò đầu bức tóc, cầm lấy ảnh chụp, chỉ vào khuôn mặt nói: "Chổ này không phải là rất giống sao, còn có mũi, lỗ tai... A, nhất là cặp mắt."
Cô đứng lên, đưa tay vòng qua cổ anh, hôn vào môi anh, nói: "Ngốc ạ, không có người phụ nữ nào nghe anh nói cô ấy giống người khác mà sẽ vui đâu. Nhất là khi hai người đó đều cùng anh lên giường!"
"..." Cao Nguyên ngạc nhiên nhìn cô, không biết nên nói thế nào.
"Nhưng em muốn nói là, " cô khôi phục tâm trạng, "Cao Nguyên, cám ơn anh. Anh thật sự, thật sự đã vì em làm rất nhiều chuyện... Em cũng vậy, rất muốn anh được hạnh phúc."
Cao Nguyên nhìn cô, ánh mắt từ thấp thỏm bất an đã từ từ trở nên bình tĩnh.
"Tuy nhiên, có đôi khi em nghĩ, cá tính của anh cũngcó điểm kém cỏi, không có gì kiên nhẫn lại không biết cách săn sóc người khác..." Nói đến đây, cô mỉm cười tiếp nhận ánh mắt cảnh cáo của anh, "Nhưng nói tóm lại, anh là một người đàn ông tốt. Nhưng mà... một người đàn ông tốt như anh, lại vừa ý em ở điểm nào?"
Không đợi anh trả lời, cô liền cướp lời: "Cá tính của em có điểm tản mạn, chẳng có tham vọng gì trong sự nghiệp, cuộc sống cũng không có kế hoạch gì cụ thể, không biết tiết kiệm cũng như quản lý gia đình, ngay cả cơm cũng không biết nấu... mấu chốt nhất chính là..."
Cô dừng lại, không dám nhìn anh, cười khổ một cái: "Em đã ly dị, đã bị tổn thương thật sâu. Em bắt đầu hoài nghi quan niệm về nhân sinh quan, về giá trị quan của em đối với người khác phải chăng đã sai rồi? Em bắt đầu hoài nghi tình yêu cũng như gia đình đến cuối cùng sẽ ra sao, bắt đầu hoài nghi nhân tính... và hoài nghi cả chính mình."
"..." Anh nhìn cô, không nói gì, giống như cô ít phút trước đây, chờ đối phương nói hết.
"Có đôi khi, em cảm thấy em không còn là Đường Tinh Tuệ như trước kia nữa. Trước đây, em rất tự tin dù cho gương mặt, vóc dáng, đầu óc hay thân thế của em chẳng có gì xuất sắc nhưng em vẫn là một người tự tin. Thế mà bây giờ, sự tự tin đó đã bị mai một thậm chí có lúc em cảm thấy nó đã bị thay thế bằng sự tự ti. Em bắt đầu trở nên dè dặt vì sợ kết quả sẽ không giống như em mong muốn. Gần đây, em cứ suy nghĩ mãi..."
"?"
Cô nhìn anh, thẳn thắn nói: "Em nghĩ, hơn nửa năm nay, nếu không có anh... em cũng không biết mình sẽ đau khổ như thế nào nữa"
Nghe xong những lời này của cô, Cao Nguyên tay vẫn để trên eo cô, siết thật chặt.
"Em thật sự quá may mắn..." Nói xong, cô rúc đầu vào trước ngực anh, ngửi mùi da thịt quen thuộc trên cơ thể anh. "Cảm giác an toàn" lại một lần nữa xuất hiện trong lòng cô, không hề báo trước nhưng cứ như vậy lan mãi, lan mãi...
Bọn họ vẫn yên lặng ôm nhau, không ai nói với ai tiếng nào, phảng phất như cả hai đang hồi tưởng về một thời xa xăm nào đó, cho đến khi anh dùng một giọng bình tĩnh hỏi:
"Vậy nếu bây giờ em nói như thế, anh có thể lý giải là..."
"?"
"Chúng ta có thể làm?"
Tinh Tuệ liếc mắt, cắn răng trả lời: "Không được!"
****************
Sáng sớm hôm sau, trong phòng họp, cô gặp J. Vừa thấy mặt J, cô liền hỏi: "Anh đang có chuyện gì rối rắm phải không?"
J đảo quanh tròng mắt, kéo cô đến phòng làm việc của mình, đóng cửa lại, nói: "Tôi nghĩ tôi có thể yêu lần nữa!"
"Với ai?" Cô cảnh giác hỏi.
"... Ừ, " J hơi muốn quanh co, "Thì... người...người cũ."
"Cái gì?!" Tinh Tuệ kêu to, "Chu Tiểu Minh, anh không quên lúc trước anh ta đối với anh thế nào sao? Anh cũng không quên vì sao hai người chia tay phải không?!"
J cau mũi, tự biết đuối lý, nhưng cũng thì thầm nói: "Đã nói với cô không được phép gọi tên tiếng Trung của tôi mà..."
"Vậy tôi đã nói với anh cách xa người chết này một chút, vì sao anh không nghe tôi?"
"Anh ấy nói, anh ấy biết sai rồi, anh ấy nói anh ấy cảm thấy không thể quên tôi..." giọng J càng nói càng nhỏ, cuối cùng dứt khoát cúi đầu xuống không dám nhìn mặt Tinh Tuệ.
Tinh Tuệ trầm mặc một hồi, ném một câu rồi xoay người đi ra ngoài: "Tùy anh đi! Nếu anh cặp lại với anh ấy thì đừng xem tôi là bạn."
Buổi trưa, giờ cơm, J vẫn dè dặt đến bên cạnh Tinh Tuệ ngồi xuống. Cô cũng không làm mặt giận với anh, chỉ ra vẻ bất đắc dĩ nói:
"Thật xin lỗi, hồi sáng tôi nói hơi... nặng. Sau đó, tôi suy nghĩ lại thấy anh đối với tôi cũng có lúc «chỉ tiếc rèn sắt không thành thép», nhiều lúc tôi cũng làm anh chán ghét, không chịu nghe lời anh. Cho nên kỳ thật mặc kệ anh yêu ai, chỉ cần anh vui vẻ. Về phần tôi, chúng ta vĩnh viễn là bạn bè."
J nhìn cô, mặt làm bộ như muốn khóc vì vậy hai người «giả mù sa mưa» ôm nhau mà khóc.
Sau khi biểu lộ cảm xúc, hai người làm như không có chuyện gì, tiếp tục ăn cơm.
"Nhưng nói thật, " Tinh Tuệ nhịn không được nói, "Tôi không đồng ý anh cặp lại với người kia."
"Haiz..." J nặng nề thở dài, giọng thất bại nói, "Có phải tôi rất ngu không? Lúc giáo huấn cô thì nói toàn lời chính nghĩa, đến phiên mình thì giống như người ngu ngốc."
Tinh Tuệ cảm thấy khó chống đỡ. Lúc J thất tình cũng là lúc cô ly hôn, có lẽ hơn nửa năm nay, cô vẫn luôn nhận được sự quan tâm và giúp đỡ của J mà cô dường như chẳng làm gì để an ủi J.
"Thật xin lỗi, " cô bật thốt ra, "Từ trước đến nay, tôi cũng không để ý đến cảm nhận của anh, nhất là sáng nay, tôi thật sự không nên nói như vậy... hay là... khuya hôm nay chúng ta cùng đi chơi đi?"
J suy nghĩ một chút: "Đi đâu?"
"Anh tính đi."
"Vậy cô giúp tôi cùng đi xem triển lãm tranh nhe. Cuộc triển lãm tranh này tôi đã muốn đi từ lâu nhưng vì tự cảm thấy mình rất dốt nên không dám đi. Ah, đúng rồi, còn có một bộ phim tôi cũng rất muốn đi xem... vậy đi xem triển lãm tranh hay đi xem phim? Cái nào hay hơn?" Nói xong, J như đang bắt đầu đấu tranh tư tưởng.
"Đi cả hai đi." Tinh Tuệ an ủi vỗ vỗ bờ vai J.
"?"
"Vậy đêm nay đi xem triển lãm tranh, đêm mai đi xem phim đi"
"Thật không?" J thật cao hứng.
"Vì sao anh không hẹn tôi từ sớm?" Cô trừng J.
"Bởi vì..." J khẽ mỉm cười, ấp úng nói, "Chuyện của riêng cô cũng đủ phiền toái rồi, vì vậy, tôi không muốn đem chuyện của mình ra làm phiền cô."
Tinh Tuệ há to miệng, lại nói không ra lời, giống như là có vật gì đó vướng trong cổ họng cô.
Cuối cùng, cô vươn tay ôm J, cái đầu tựa trên bả vai J, nói: "Tôi thật rất yêu anh..."
J cười khẽ, cảm động nói: "Tinh Tuệ, vì sao chúng ta có thể thẳng thắn biểu đạt tình yêu với bạn bè nhưng với người mình thật sự yêu thì lại không được?"
Tinh Tuệ buông anh ra, suy nghĩ một chút, đáp: "Có lẽ là bởi vì... Yêu quá phức tạp."
Tối hôm đó, Tinh Tuệ dời tất cả các cuộc hẹn, cùng J đi xem triển lãm tranh, không ngờ lại ngẫu nhiên gặp Vu Nhâm Chi.
Từ sau lần họp sửa đổi một vài chi tiết trong bản thảo bức tranh lần trước, Tinh Tuệ vẫn chưa gặp lại Vu Nhâm Chi, J ngược lại có gặp Vu Nhâm Chi vài lần để trao đổi ngắn, vì vậy ba người hẹn nhau khi hết buổi triển lãm sẽ cùng đi ăn khuya.
"Lão Vu, anh biết không, " J vừa ăn hào nướng vừa nói, "Cao Nguyên, con khỉ kia đã thổ lộ tình yêu với cô ấy..."
"Chu Hiểu Minh!" Tinh Tuệ trừng J.
"Tại sao, " J nhíu mày, vẫn không dừng lại, "Đã nói không gọi tôi bằng tên tiếng Trung..."
Vu Nhâm Chi lại cười: "Tôi đã biết từ lâu rồi."
"?!" Tinh Tuệ sững sờ nhìn Vu Nhâm Chi, cảm thấy khó có gì có thể qua được ánh mắt của một người tinh tường như Vu Nhâm Chi.
"Lần đầu chúng ta gặp nhau khi nào, cô còn nhớ không?"
Tinh Tuệ gật đầu: "Trong hôn lễ của Tiểu Viện."
"Anh ấy không phải là muốn giới thiệu cô cho tôi sao, " Vu Nhâm Chi dừng một chút, "Lúc ấy, cô hơi say, không chú ý, tiểu tử kia nói đi ra ngoài nhưng cặp mắt vẫn không rời chúng ta một phút nào cả."
"..." Tinh Tuệ kinh ngạc không biết nên nói thế nào.
"Tinh Tuệ, " J thả vỏ hào trong tay xuống, nhịn không được nói, "Mạng cô thật sự rất tốt."
Cô nhìn J, lại quay sang nhìn Vu Nhâm Chi, không khỏi thở dài: "Nhưng tôi không thể nào tin..."
"Không thể tin điều gì?" J hỏi.
"Không thể nào tin..." Cô nhíu mày, "Không thể tin được có những người trong tim họ chỉ có một người duy nhất và họ yêu người đó vĩnh viễn, không yêu bất kỳ người nào khác..."
"Tôi cũng không tin." Vu Nhâm Chi hời hợt nói.
Tinh Tuệ kinh ngạc: "Vậy có điều gì đáng để chúng ta tin tưởng?"
"Cuộc sống." Vu Nhâm Chi nói.
"?"
"Chúng ta cần phải tin tưởng rằng cuộc sống vẫn cứ tiếp tục. Hơn nữa còn phải tin tưởng rằng mặc kệ sau này có gặp vấn đề gì, chúng ta đều có can đảm để giải quyết. Vậy là đủ rồi..."
Nhìn mặt Vu Nhâm Chi tươi cười rạng rỡ, Tinh Tuệ dường như chỉ hiểu loáng thoáng cuối cùng thì gần như hoàn toàn không hiểu.
"Có phải anh muốn nói rằng, nếu yêu một người là cho đi tất cả, sẽ không giữ lại bất kỳ điều gì cho mình, nhưng về phương diện khác, phải chừa cho mình đường sống?" J hỏi.
"Không khác gì mấy những gì tôi nói đâu." Vu Nhâm Chi gật đầu.
"Cái này giống như là rắm chó không kêu sao? mâu thuẫn!." Tinh Tuệ không khỏi bật thốt ra.
"Đúng vậy, " Vu Nhâm Chi nhún vai, "Nhưng ai bảo cô xem đó là quy luật của tình yêu?"
"..." Điều này cũng đúng.
"Trên đời này, không có bữa tiệc nào không tàn, đó là chân lý cuộc sống. Có những người có thể sống với nhau đến đầu bạc răng long không phải bởi vì tình yêu của họ có gì đặc biệt, cũng không phải họ biết những đạo lý này mà chính là họ hiểu được và quý trọng lẫn nhau."
Cô đột nhiên nghĩ tới Kỷ Dần Hạo.
Bọn họ đã từng có những năm tháng hạnh phúc. Cô đã từng cho rằng bọn họ sẽ dắt tay nhau đi cả cuộc đời này, nhưng cuối cùng mọi sự kết thúc. Phải chăng là do bọn họ không đủ quí trọng nhau?
Đang khi cô sững sờ, điện thoại di động đột nhiên vang lên, là Cao Nguyên gọi.
"Em còn chưa về?" giọng Cao Nguyên nghe có tiếng thở gấp, "Anh vừa mới đánh cầu xong, đang chuẩn bị về nhà. Em muốn anh đi đón em sao?"
"Không cần, em sẽ tự lái xe."
"A, vậy về đến nhà gọi điện cho anh."
"Vâng."
Cúp điện thoại, J nhìn cô ánh mắt đầy nghi hoặc, cô chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười.
Buổi tối về đến nhà, tắm rửa xong, Tinh Tuệ ngồi trên giường thẩn thờ một hồi mới quyết định gọi điện thoại cho Cao Nguyên:
"Em đã về đến nhà, đang nằm trên giường chuẩn bị ngủ."
"Triển lãm tranh thế nào?" Giọng anh có vẻ mệt mỏi.
"Anh thật sự muốn biết?" Cô cười.
"Không muốn."
"Anh đã không muốn biết, " cô nói thêm, "thì để em nói cho anh biết đi. Rất tuyệt, em rất thích những bức tranh thuộc trường phái tả thực, còn trường phái ấn tượng thì đúng là không thuộc khẩu vị của em."
Cao Nguyên tại đầu bên kia điện thoại cười nói: "Em thật thực dụng."
"Em chợt nhớ tới một bộ phim Mỹ, em đã quên là nam chính nói với nữ chính hay là nữ chính nói với nam chính nhưng đại khái là: «Trước khi đi ngủ, anh là người em mong muốn được nói chuyện phiếm nhất, cảm giác đó mới tuyệt vời làm sao!». Vậy thì có phải em là người anh mong muốn được nói chuyện phiếm nhất không?"
Cô chờ Cao Nguyên nói "Đương nhiên", thế nhưng người này trả lời cô: "Không phải à nha."
"Người anh mong muốn được nói chuyện phiếm nhất trước khi đi ngủ" anh nói, "đại khái là chính mình. Bởi vì mỗi ngày trước khi đi ngủ anh đều đem những chuyện vui buồn trong ngày ra suy ngẫm lại lần nữa. Vậy có phải là anh cùng mình nói chuyện phiếm không?"
Nói xong, anh liền cười lên ha hả.
"..." Tinh Tuệ cảm thấy nhưtrên đỉnh đầu mình cũng có ba cây hắc tuyến, "Anh nói một câu ‘Đúng’ sẽ chết a?"
"Được rồi, được rồi. Anh sẽ cố gắng từ bỏ thói quen này."
Cô cảm thấy hài lòng, nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy không đúng: "Vậy có phải em làm anh phiền chết luôn không?"
"Đại khái cũng có, những chuyện vui buồn của anh cũng không thiếu em."
"... Vậy bây giờ anh tự nói chuyện phiếm với mình đi!"
"..."
Cô nhịn không được cười rộ lên, cười đến nghiêng ngả: "Ah, anh biết không, hôm nay J nói em mệnh rất tốt."
"Phải, không sai a."
"Ý của J là, em mới vừa bị ném khay đã có người đón khay, mệnh rất tốt."
"Vậy sao?..." âm cuối Cao Nguyên kéo thật dài, "Như vậy, nhìn qua J cũng không phải là người nhàm chán, lần sau anh sẽ mời anh ta ăn cơm."
Mắt Tinh Tuệ không khỏi trợn trắng.
"Nhưng..." Cô tràn đầy nghi vấn không biết bắt đầu từ đâu.
"?"
"Anh bắt đầu yêu em từ khi nào? Sau khi lên giường với em thì anh bắt đầu yêu em sao?"
Đầu bên kia điện thoại Cao Nguyên trầm mặc một hồi, mới nói: "Vấn đề thứ nhất, anh nghĩ nói dăm ba câu sẽ không giải thích được rõ ràng. Vấn đề thứ hai, anh có thể thẳng thắn trả lời là không phải."
"Vậy mà anh còn dám nói yêu em."
"Vì sao không được, anh cũng là trong quá trình này mới hiểu được là mình muốn cái gì."
"..."
"Em còn nhớ buổi tối em trốn từ bệnh viện về nhà anh, ngồi chơi game trong phòng khách không? Lần đó anh dẫn về một người phụ nữ"
Tinh Tuệ suy nghĩ một chút, nói: "Nhớ, em nhớ. Anh trách em phá hủy trò chơi anh đã copy."
Cao Nguyên thở dài: "Đây không phải là trọng điểm anh muốn nói, thưa tiểu thư!"
"Ách... Được rồi, anh tiếp tục đi."
"Kỳ thật, ngày đó khi đưa em đến bệnh viện, tự nhiên anh lại có cảm giác «anh yêu em»."
"Tại sao là ‘Lại’?" Cô chen miệng vào.
"..." Cao Nguyên như ẩn nhẫn tức giận, "Em có thể để cho anh nói hết được không?"
"Thật xin lỗi..."
"Anh muốn nói là, anh bỗng nhiên cảm giác anh không thể thỏa mãn với quan hệ ‘Pháo × hữu’ như thế này... mặc dù trước đó, anh cảm thấy chuyện đó không thành vấn đề. Đêm đó, lúc đưa em đến bệnh viện, anh phát hiện là anh không muốn mất em."
"..." Thành thật mà nói, cô rất cảm động.
"Vì vậy anh cứ suy nghĩ mãi, hình như là anh đang có tham muốn giữ riêng em cho mình. Hay nói khác hơn, ý nghĩa của em trong anh không giống với quan hệ lúc đó của chúng ta. Cho nên đêm đó, lúc đi quán bar chơi, anh muốn thử xem mình có trở lại trạng thái không hề vướng bận như trước đó hay không? muốn thử xem thật sự chỉ muốn xem em là một sex friend thôi hay như thế nào... Sau đó anh phát hiện ra là anh không thể nào làm được."
"Có phải tại vì lúc đó em ở ngoài phòng khách nhà anh không?"
"Đương nhiên không phải vậy, " anh kêu lên, "Anh chỉ là không thể tiếp tục làm chuyện đó với người khác."
"..." Tinh Tuệ thử hồi tưởng cảnh tượng lúc đó, khi đó thật sự cô hoàn toàn không ngại, cô nghĩ anh có quyền tự do cá nhân, muốn anh tùy tiện. Nhưng nếu như vậy, bây giờ cô còn có thể bình thản như thế này hay không?
"Vì vậy, anh đã tùy tiện tìm lý do bảo cô ấy rời đi. Sau đó... trùng hợp là, người đó hiện tại làm đồng nghiệp của anh."
"Cái gì?!" Lúc này đến phiên Tinh Tuệ hét to.
"Đừng kích động, đừng kích động, " Cao Nguyên tại đầu bên kia điện thoại trấn an cô, "Thật sự chỉ là đồng nghiệp mà thôi, hơn nữa còn là đồng nghiệp rất bình thường. Sau này cô ấy đã cảm ơn anh, bởi vì đêm hôm đó cô ấy cũng thất tình nên muốn phóng túng chính mình mà thôi."
"..."
"Về sau có một lần lúc ăn cơm, cô ấy nói với anh, rất may đã gặp được anh"
"... Vì sao?"
"Cô ấy nói vì đêm hôm đó thấy anh cũng có tâm sự nặng nề, không cần nói, cô ấy cũng hiểu."
"... Nghe thật phức tạp, " Tinh Tuệ nhếch miệng, " Đồng nghiệp bình thường đi ăn cơm tại sao lại đi nói chuyện này? Không phải chỉ cần tán gẫu về thời sự chính trị và nạp tiền điện thoại để chơi game thôi sao?"
"... Được rồi, anh đồng ý với em. Về sau, chỉ tán gẫu với cô ta về thời sự chính trị hoặc nạp tiền chơi game thôi."
"..." Nhưng ngực cô vẫn có chút nghèn nghẹn.
"Ah, anh nói nè, Đường Tinh Tuệ, " Cao Nguyên cười rộ lên, "em không phải là đang ghen chứ?"
"Cút!" Nói xong, cô "Pằng" một tiếng, cúp điện thoại, chui đầu vào trong chăn bắt đầu ngủ.