Bó Hoa Cúc Tây Cuối Cùng

Chương 31: Đừng bao giờ xa em




"Cho nên nói..." Phùng Giai Thụy nheo mắt lại, "Cậu và Lộ tiểu thư trong lúc đó đã kết thúc?"

"Không phải là kết thúc, " Cao Nguyên mắt khép hờ nhìn ly cà phê trước mặt, "mà là lần nữa bắt đầu."

Phùng Giai Thụy nhíu mày suy nghĩ một chút, cuối cùng đưa ra một kết luận: "Hai người các cậu thật sự rất nhàm chán."

"Vì sao?"

"Cái gì lão thích thì lão làm mà chẳng cần suy nghĩ gì cả, chỉ cần đưa ra những điều kiện thiết yếu là có thể thực hiện sao? Có loại tình cảm nào mà chỉ có tình dục không có tình yêu, rồi lại chỉ có tình yêu không có tình dục không?... hai người đúng là ăn quá no bụng phải không?"

"..."

"Đời người có hạn, hai người tình nguyện mất nhiều thời gian như vậy đi dò xét nhau lại không chịu nghiêm túc bắt đầu...đúng là ngây thơ cực độ!"

Cao Nguyên không nghĩ tới một người luôn luôn vui cười như Phùng Giai Thụy khi tức giận sẽ mắng anh như vậy, vì vậy trong chốc lát anh cũng thất thần không phản ứng gì. Cuối cùng, anh buồn bực bĩu môi: "Không phải là tôi... là cô ấy..."

"Nhưng cô ấy dù sao cũng là phụ nữ..." điều Phùng Giai Thụy khăng khăng là vì cô là phụ nữ, có thể có những bồng bột trong quá khứ nhưng đàn ông lại không được "cô ấy không phải là vì chồng có bồ ở ngoài nên mới muốn ly hôn à? Cô ấy vờ ngớ ngẩn cậu cũng đi theo vờ ngớ ngẩn ư? Tôi có muốn cũng sẽ không đồng ý đi làm cái gì...cái gì «sex friend» đâu! Như vậy chuyện chỉ càng ngày càng phức tạp, làm không tốt tình bạn mười mấy, hai mươi mấy năm cũng bị phá hủy, đáng giá không?"

"..." Cao Nguyên bị giáo huấn đến mất kiên nhẫn, vì vậy buồn bực mở miệng, "Tôi không phải là người tiện như vậy, cậu nghĩ rằng tôi muốn làm «sex friend» lắm sao?"

"Cậu nói vậy là ý gì? " Phùng Giai Thụy ra vẻ như Đại ca, "Được tiện nghi còn khoe mẽ đúng không?"

"Mặc kệ cậu tin hay không, tôi cũng không phải là người mà phụ nữ nói gì tôi đều đáp ứng..." Cao Nguyên tức giận muốn điên rồi.

"Cậu túm cái rắm a, trước khi cậu cùng người ta làm sex friend thì có chuyện gì xảy ra... chẳng lẽ cậu yêu cô ấy à?" Phùng Giai Thụy nhịn không được rống lên.

"Nói nhảm! Tôi không thương cô ấy thì chó má gì phải cùng cô ấy làm sex friend! " Anh cũng rống theo.

Sau khi rống xong, Cao Nguyên thoáng cảm thấy bốn phía dường nhưan tĩnh lại,. Lúc này, anhmới nhớ rằng mình đang ở quán cà phê uống trà chiều, vì vậy vội vàng làm bộ như không có việc gì cầm lấy ly cà phê truớc mặt uống một ngụm, lại bình tĩnh ho nhẹ vài tiếng để che dấu lúng túng.

Bên trong quán cà phê,không khíđã khôi phục lại bình thường.

Ngồi đối diện với Cao Nguyên là Phùng Giai Thụy miệng vẫn còn mở rộng, trợn mắt há mồm một hồi lâu, sau đó liền bắt đầu cười, cười đến miệng cũng sai lệch:

"Thì ra là có chuyện như vậy... cậu,... thật là, trước kia hỏi cậu, cậu làm như không có chuyện gì, còn mạnh miệng với tôi..."

Cao Nguyên nhíu mày "Sách" một tiếng: "Hai người đàn ông nói chuyện này cũng rất lúng túng a."

Phùng Giai Thụy không nói lời nào, chỉ cắn cắn môi, cố gắng không để cho mình bật cười.

"Tại sao?"

"Không có gì..." Phùng Giai Thụy run run bả vai, "Chẳng qua là cảm thấy... đúng là rất lúng túng! Nếu để cho tôi đứng trước mặt cậu và Đổng Vân nói yêu một người phụ nữ nào đó, thì thà dứt khoát giết tôi đi còn hơn..."

Cao Nguyên giận tái mặt, bỗng nhiên muốn giúp Phùng Giai Thụy hoàn thành "tâm nguyện" bị giết này!

"Di..." Phùng Giai Thụy bỗng sờ sờ cằm, nói "Nói như vậy, em trai tôi hiện tại cũng có cơ hội tham gia chiến đấu chứ?... "

"... Phùng Giai Thụy!" Cao Nguyên mặt lạnh, đưa tay vào túi lấy một tờ tiền giấy đặt trên bàn, "Tôi đi đây."

"Đừng hẹp hòi như vậy, " Phùng Giai Thụy liền vội vàng kéo tay anh, chỉ cần một động tác đơn giản đã có thể đem anh ngồi lại trên ghế, "Không phải cả hai đều là anh em của tôi sao? Người anh em, nói đi, bây giờ là vấn đề gì?"

Cao Nguyên nhíu nhíu mày, thậm chí có một chút cảm động. Anh căn bản vẫn chưa nói anh đang gặp vấn đề gì, chỉ xị mặt không chủ động nói nhưng trong lúc châm chọc, Phùng Giai Thụy đã nhìn ra.

"Cuối cùng là phụ nữ muốn cái gì?" Anh nghĩ một lát mới hỏi.

Phùng Giai Thụy nghe được lời của anh, dường như cảm thấy không ngoài khả năng phán đoán của mình, thở ra một hơi thật dài.

"Cô ấy nói tôi làm sex friend được 99 điểm nhưng làm bạn trai... chỉ được 9 điểm thôi." Mặc dù anh luôn luôn tràn đầy tự tin, cũng biết Đường Tinh Tuệ 90% là nói đùa, nhưng... trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái.

"Tôi đồng ý... bởi vì cậu chưa bao giờ làm bạn trai của tôi." Phùng Giai Thụy cười đến vui vẻ.

"?" Anh trừng Phùng Giai Thụy, chờ đợi đoạn sau.

"Cậu rất tốt, thông minh, chăm chỉ, chính trực, không tham lam..." trước tiên Phùng Giai Thụy đưa anh lên mây, sau đó bắt đầu dập cho mấy tát, "Nhưng lúc nào cậu cũng cho mình là trung tâm... nhiều lúc cũng không phải cho riêng cậu. Cậu tuyệt đối không ích kỷ... Cậu chỉ là vĩnh viễn tuân theo quy tắc của mình, một khi người khác không tuân theo quy tắc của cậu, cậu sẽ cho rằng người đó sai. Chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, sở dĩ có thể làm bạn bè vì nguyên tắc của cậu gần giống như nguyên tắc của tôi. Tôi có thể tiếp nhận phần lớn nhân sinh quan, giá trị quan, thế giới quan của cậu. Nhưng cậu có khi nào nghĩ tới, đến một lúc nào đó tôi không thể tiếp nhận, tôi sẽ làm gì?"

"Không để ý tới tôi."

"Trả lời rất đúng!" Phùng Giai Thụy cười gật đầu, "Bởi vì chúng ta chỉ là bạn bè... chỉ là bạn bè thôi. Mỗi tối tôi không muốn ngắm cậu chìm vào giấc ngủ, tôi không muốn cùng cậu trả chung tiền thuê phòng, không muốn nửa đêm cậu đói bụng rời giường nấu mì cho cậu ăn, càng không có ý định khi cậu về già không thể tự đại tiện hay tiểu tiện giúp cậu chùi đít!"

"..." Cao Nguyên trên trán có ba cây hắc tuyến.

"Cho nên cậu không cần thiết nhân nhượng tôi và tôi cũng không nhất thiết phải nhân nhượng cậu. Chúng ta nếu bất đồng ý kiến thì cùng lắm không ai nói về đề tài đó nữa. Cách làm của cậu, tôi không thích, cùng lắm thì câm miệng thôi. Nếu như xúc phạm đến giới hạn của tôi, nhiều lắm là cả đời không qua lại với nhau... dù gì thì mỗi người chỉ mất đi một người bạn, dù có tiếc nuối, nhưng chỉ là tiếc nuối thôi... nhưng người yêu như vậy lại không được."

"?"

"Nếu cậu yêu một người thì sẽ không thể vờ như không thấy, ngậm miệng không nói với những bất đồng như vậy. Nếu cậu muốn sống chung với người yêu, càng phải cố gắng 120% để giải quyết những khác biệt nếu không cậu sẽ không vui vẻ. Giống như tôi đã nói, cậu có nguyên tắc riêng của cậu, hơn nữa cậu cũng rất ít suy nghĩ hay muốn thay đổi nguyên tắc của cậu vì người khác... cậu chỉ làm những gì cậu muốn làm, rất ít nhân nhượng người khác."

"..." Cao Nguyên suy ngẫm lời của Phùng Giai Thụy, đúng là á khẩu không trả lời được.

"Đúng vậy, có lẽ cậu thật sự rất yêu cô ấy, cậu nguyện ý vì cô ấy làm rất nhiều chuyện... nhưng điều kiện tiên quyết của những chuyện này là cậu «tình nguyện» làm. Mà ở góc độ tình cảm, để lấy lòng nhau thì có rất nhiều cách. Nếu như cậu vẫn muốn duy trì tình cảm đó, thì ngoài những chuyện cậu nguyện ý làm còn có cả những chuyện cậu không muốn làm nhưng vẫn phải làm...mục đích không có gì cao xa, chỉ làm làm cho đối phương thích thú, hoặc có thể duy trì một tình yêu tốt đẹp. Cao Nguyên, cậu có bao giờ nghĩ đến những điều tôi vừa nói chưa? Cậu có tình nguyện không?"

"... Nói thật, " anh cười khổ mở miệng, "Tôi chưa bao giờ nghĩ đến."

Phùng Giai Thụy buông tay ra: "That ‘s it! Thời gian hai người biết nhau phải nói là rất lâu rồi, cô ấy hiểu rõ cậu hơn tôi, tôi nghĩ đây là lý do mà cô ấy nói cái gì...điểm số yêu thương của cậu rất thấp đó!"

Nhớ lại, tối hôm đó sau khi chia tay, về nhà, Cao Nguyên gọi điện thoại cho Đường Tinh Tuệ nói: " Anh đã tìm được phương pháp gia tăng điểm số rồi!"

"A? Thật sự?" Đầu bên kia điện thoại cô cười đến vui vẻ, "Là cái gì?"

" Chính là làm sao thỏa mãn em... em không phải nói trên giường điểm số của anh cao như vậy sao?"

Đường Tinh Tuệ trầm mặc một hồi, sau đó "Pằng" đã cúp điện thoại.

Cao Nguyên buồn bực để điện thoại di động xuống, xem ra kế hoạch định lừa gạt cô lên giường đã thất bại...

Ngày hôm sau, hai người cả ngày cũng không gọi điện thoại, Cao Nguyên biết rõ Đường Tinh Tuệ sẽ không thật sự tức giận, phần lớn chỉ là phát cáu với anh mà thôi. Nhưng chiều hôm nay, sau khi nói chuyện với Phùng Giai Thụy, anh phải thừa nhận rằng anh thật sự giống như những gì Phùng Giai Thụy nói, cố chấp, luôn làm theo cảm tính và không chịu thỏa hiệp.

Trước kia, mỗi khi bọn họ có điều gì bất mãn, trước tiên anh cũng dụ dỗ cô đôi ba câu, sau đó bắt cô y theo phương thức của anh mà làm. Nếu cô không nghe lời, anh sẽ cứng rắn... bởi vì cô đã từng nói thể xác cô không thể nào kháng cự được anh.

Nghĩ tới đây, Cao Nguyên cảm thấy trong lòng thật mâu thuẫn. Thể xác không thể nào kháng cự lại dục vọng với anh, còn nội tâm thì sao? Anh không chỉ muốn thể xác của cô.

Anh bỗng nhiên nhớ cô... chính xác là rất nhớ!

Vì vậy anh nhìn lên đồng hồ trong phòng làm việc, mặc vội áo khoác rời đi, dù ít khi nào anh tan sở đúng giờ.

Anh lái xe đến dưới lầu nơi cô làm việc, dừng ở ven đường, gọi điện thoại cho cô:

" Em hôm nay có làm thêm giờ không?" Anh hỏi.

"Không có."

" A, vậy em có nghĩ ra đi nơi nào ăn cơm không?"

" Ách... Em buổi tối nay có chuyện." Đầu bên kia điện thoại cô có chút ngập ngừng.

"Chuyện gì?" Anh hơi thất vọng, sau đó thấy cô lái xe ra khỏi garage, cách xa anh chỉ có bảy tám thước.

" Em hẹn ăn cơm với J."

"A?" Anh buồn cười, bởi vì lúc cô lái xe vẻ mặt luôn rất nghiêm túc, so với Đường Tinh Tuệ lúc trên giường hoàn toàn khác nhau, " Vậy em hỏi J một chút xem thêm một chỗ ngồi được không?"

" Để em hỏi thử.." Trong xe cô căn bản không có người khác, nhưng cô cũng đang ở đầu bên kia điện thoại nói: ", Cao Nguyên nói muốn cùng nhau ăn cơm?... Được rồi... J cho anh biến, chúng tôi là muốn đi gặp khách hàng..."

Anh thoáng ngây ngẩn cả người. Cô đang gạt anh?!

" Allo?" Cô đánh tay lái cua quẹo, chạy nhanh ra đường chính " Anh có nghe em nói không?"

"Ừ..." Anh không biết nên nói thế nào, đáy lòng lửa bốc phừng phừng.

"?"

Anh do dự hai giây, cuối cùng vẫn quyết định cùng đi theo cô một chút xem cô đi đến đâu:

" Vậy em cơm nước xong gọi cho anh nhe."

" Được... Tốt."

Dọc đường đi, Cao Nguyên vô cùng bực bội. Không dám chạy sát cô, sợ cô nhận ra, lại không dám chạy quá xa cô, sợ bị mất dấu không theo kịp xe cô.

Anh thậm chí rất muốn thừa dịp những lúc dừng lại chờ đèn đỏ, xuống xe, đi đến đập vào cửa sổ xe cô, hỏi cô tại sao nói dối. Nhưng anh nhịn được. Có lẽ cô thật sự là có hẹn ăn cơm với J, chỉ là không muốn đi cùng anh... Nếu vậy anh có thể tha thứ cho việc cô nói dối, bởi vì J trên cơ bản chính là nửa đàn ông nửa phụ nữ. Mà phụ nữ những khi tụ tập không muốn có đàn ông tham gia cũng là chuyện thường tình. Có lẽ cô chỉ là không biết nên mở miệng như thế nào với anh nên đã nói dối.

Anh vô thức nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng rất nhanh đáp án đã được công bố. Cô đem xe dừng trước cổng một nhà hàng, đi vào. Từ rất xa, anh thấy ngồi ở đối diện với cô chính là Kỷ Dần Hạo...

Phải chăng chưa bao giờ thừa nhận, nhưng anh tự biết mình... anh chán ghét người đàn ông đó, chán ghét muốn chết!

Bắt đầu từ lúc cùng nhau chụp ảnh chung trong hôn lễ... à, hình như là sớm hơn, khi anh lần đầu tiên thông qua inte et chat webcam với cô, chứng kiến người đàn ông đó cúi đầu xuống hôn cô. Bắt đầu từ đó, anh đối với Kỷ Dần Hạo hòan toàn không có hảo cảm. Có đôi lúc anh thử bắt mình tiếp thu Kỷ Dần Hạo. Bởi vì lúc đó anh nghĩ, Kỷ Dần Hạo cũng chẳng có gì sai, anh ta chỉ là cùng Đường Tinh Tuệ yêu nhau... mà anh, Cao Nguyên, thật đáng chết, không phải là người cô yêu. Chẳng lẽ, chỉ vì điểm này mà có thành kiến với một người sao? Dù sao thì Đường Tinh Tuệ và anh cũng là bạn bè, có vài chục năm quen biết, sau này cũng có dịp hẹn gặp mặt ăn cơm, hay những khi bạn bè tụ tập. Nhưng không hiểu sao, lúc đó, anh vẫn chán ghét Kỷ Dần Hạo dù điều này hoàn toàn vô lý và cũng không thích hợp.

Nhưng bây giờ người đàn ông phản bội kia, người đã từng làm cô bị tổn thương mà cô lại cùng người đó ăn cơm?!

Mẹ kiếp!

Đường Tinh Tuệ, em chờ đó cho tôi!

Cao Nguyên nhảy xuống xe, nhìn vào cửa sổ xe sửa sang lại một chút áo veste và cổ áo chemise. Sau khi xác định đã đạt tới trạng thái tốt nhất mới lững thững đi vào nhà hàng, trực tiếp đi tới bàn bên cạnh ngồi xuống, bắt đầu châm chọc khiêu khích.

Đường Tinh Tuệ thấy anh, ngay cả thở mạnh một tiếng cũng không dám, anh ngoài mặt tỏ vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng đã tức điên... Biết rõ sợ hãi? Biết rõ sợ hãi còn dám cùng người cặn bã nọ ăn cơm? Còn dám gạt anh?!

Cô mời anh đi về trước, xin anh cho một chút thời gian xử lý việc này sau đó sẽ đi tìm anh.

Anh nóng như lửa đốt, rất muốn nói với cô vài câu sau đó trực tiếp lôi kéo cô rời đi. Nhưng chiều nay, những câu nói của Phùng Giai Thụy vẫn còn lởn vởn trong đầu anh. Vì vậy, anh chợt nghĩ: lúc này anh có nên dùng những nguyên tắc của mình không? Nhưng trên đời này... đâu chỉ có mình anh, còn có Đường Tinh Tuệ nữa! Chẳng lẽ cô sẽ dựa vào ý anh mà đi an bài cuộc sống của mình ư? Chẳng lẽ những khi anh và cô bất đồng quan điểm thì suy nghĩ của anh lúc nào cũng đúng sao? Chẳng lẽ cô không có chủ kiến của riêng mình, không thể dựa theo ý nguyện của mình sao?

Nghĩ tới đây, những oán giận trong lồng ngực anh bỗng tiêu tan một nửa.

Nếu như trước tiên, cô muốn xử lý xong chuyện này, sau đó sẽ giải thích với anh... vậy vì sao mà anh không thể thỏa hiệp?

Cô nói dối là cô không đúng. Dù sao trong chuyện có nguyện ý cùng Kỷ Dần Hạo ăn cơm hay không, rất khó xác định ai phải ai trái. Anh không thích chồng cũ và cô gặp lại nhau, dù là không có gì sai nhưng... có lẽ bọn họ thật sự có chuyện gì đó mà chỉ có thể gặp mặt mới nói rõ ràng được...

Cho nên, dù trong lòng vẫn cực kỳ khó chịu, thái độ Cao Nguyên lại rất khác thường gật đầu đáp ứng.

Anh đứng dậy, lúc dự định trở về xe chờ cô thì một màn hí kịch bỗng nhiên xảy ra. Đúng lúc cuối cùng, quản lý đại sảnh đi đến nói những lời tự đáy lòng chúc Kỷ tiên sinh cùng "Kỷ phu nhân" kỷ niệm đầy năm vui vẻ, sợi dây trong đầu anh đang kéo căng đột nhiên đứt đoạn.

Anh tức đến tay chân lạnh buốt, Đường Tinh Tuệ, người phụ nữ đó vẫn chỉ ngây ngốc ngồi yên, tùy ý người khác đến chúc phúc.

" Lần này, em thật quá đáng!" Anh bỏ lại những lời này, quay người rời đi.

Trở về xe, ngồi trong chốc lát, bình phục tâm tình, sau đó anh thấy Đường Tinh Tuệ cầm lấy ba lô lo lắng vọt ra.

Anh không biết cô có biết rõ sẽ xảy ra chuyện như vậy hay không, nhưng hiện tại anh không thể bình tĩnh nói chuyện với cô, vì vậy kéo thắng tay, đạp ga, vội vã rời đi.

Mười một giờ rưỡi đêm, Cao Nguyên lái vào garage dưới tầng ngầm. Vừa quẹo vào, đã có người lao ra ngăn trước đầu xe anh, anh vội vã đạp phanh xe, là Đường Tinh Tuệ đang đứng chắn phía trước. Anh hạ cửa sổ xe xuống mắng một câu: "Muốn chết hả! Nếu anh đụng thật thì làm sao bây giờ?"

Vẻ mặt cô lại quật cường nhìn anh, mày nhíu lại cực kỳ sâu.

"Tránh ra." Anh quát lớn.

"Không cho đi..." Cô vừa như đang dùng tính đại tiểu thư để đùa, vừa giống như đang cầu xin tha thứ.

Cao Nguyên trừng cô: "Anh đang dừng xe ở đường đi bộ không phải là vấn đề sao?"

Cô suy nghĩ một chút, quyết định nhượng bộ, thối lui sang bên cạnh chờ anh.

Cao Nguyên chạy tới trước một chút, dừng lại chuẩn bị de xe. Nhưng trong nháy mắt, trong lòng anh có một giọng nói ác liệt: đùa giỡn, đùa giỡn với cô một chút cũng tốt, ai kêu cô quá đáng như vậy!

Vì vậy sau khi chiếc SUV dừng lại tại chỗ một chút, đột nhiên được nhấn ga, thẳng tiến đến cửa sau của garage vẫn đang được mở ra. Từ trong kính chiếu hậu, lúc đầu anh thấy Đường Tinh Tuệ ngẩn người, sau đó lập tức đuổi theo. Anh cảm thấy cơn giận bỗng nhiên tiêu tan, cần ga dưới chân cũng được giẫm lên một cách sảng khoái.

Cửa sau garage trực tiếp thông ra đường chính, Cao Nguyên không giảm tốc độ xe, cũng không đạp cần ga, để xe chạy vừa phải nhưng dường như Đường Tinh Tuệ đã đuổi rất gần với xe anh, dáng cô chạy hơi cồng kềnh... ai kêu cô bình thường không nghe lời anh đi tập thể dục thẩm mỹ... hình như cô còn đanggọi to tên anh. Anh không tự chủ cười rộ lên, cục tức tại ngực bị nghẹn ngột ngạt cả buổi tối cuối cùng cũng tan hơn phân nửa.

Cao Nguyên đạp thắng xe, nhưng xe vẫn lao về phía trước, chỉ có tốc độ được giảm xuống một chút. Đúng lúc này, trong kính chiếu hậu, sau lưng cô là hai ánh đèn pha chói mắt của một chiếc xe tải. Anh giật mình nhớ ra bọn họ đang chạy trên đường cái... anh đang lái xe trên đường cái và cô tự nhiên cũng đuổi theo trên đường cái. Bây giờ đã mười một giờ rưỡi đêm, trên đường xe rất ít, nhưng phần lớnđềuchạy rất nhanh nên cũng là lúc thường xảy ra tai nạn.

Trong kính chiếu hậu, bóng dáng đó vẫn còn ngu ngốc đuổi theo, phía sau cô, một chiếc xe lao tới như tên bay, đèn xe chói mắt. Anh bị hù dọa đến tim cũng muốn ngừng đập, vội vàng dừng xe lại, nhấn đèn wa ing, nhảy xuống xe chạy ngược trở lại.

Anh điên rồi, dường như chỉ chạy chừng một trăm mét thôi nhưng sao anh thấy như vô tận... anh ôm cô vào lòng... nhảy sang một bên... chiếc xe với ánh đèn sáng chói kia đã sớm đổi sang hướng khác.

Anh ôm cô thật chặt, vẫn còn chóa mắt bởi ánh đèn xe tải mà anh dường như không nhìn rõ được gương mặt cô, chỉ mơ hồ ôm một hình dáng quen thuộc.

Cự ly một trăm mét có xa không? Thật sự là không xa không gần, chỉ cần chạy có mười mấy giây thôi, nhưng nếu xảy ra tai nạn, thì chỉ cần chậm một giây thôi anh cũng phải hối hận cả đời. Lúc ấy trong lòng anh chỉ có một ý niệm trong đầu: ngàn vạn không thể để cho cô có chuyện gì!

Lúc vừa ôm cô vào lòng, anh nhẹ nhõm thở ra. Nhưng giờ khắc này, một cảm xúc sợ hãi bắt đầu tràn khắp toàn thân, cả máu huyết cũng có cảm giác như đang chạy ngược trở lại.

"Em điên rồi?!" Anh buông cô ra, hai tay đặt tại trên vai cô, hét lớn, "Em muốn đuổi theo sao không chạy trên lối đi bộ?! Nếu đuổi không kịp, sao không gọi điện thoại cho anh?!"

Đường Tinh Tuệ vẫn đang thở gấp, vẻ mặt đưa đám, trả lời: "Em đâu phải người không biết điều đó... Em gọi điện thoại cho anh cả đêm anh cũng không thèm nhận... em... em..."

"Em thật làm anh tức chết!!" Cao Nguyên dường như giận đến phát run, nói không rõ ràng, tức giận vì bị hù dọa, anh không dám nghĩ lại cảnh tượng vừa rồi, cảm giác cả trái tim mình đều muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Không ngờ chỉ sau khi bị anh rống lên vài tiếng, Đường Tinh Tuệ đột nhiên "Oa" một tiếng khóc lên.

Cao Nguyên sửng sốt một chút, vừa giận vừa mắng: "Em khóc cái gì?"

Người bị sợ hẳn là anh mới đúng chứ?!

Đường Tinh Tuệ trong bộ áo váy công sở, chỉ đứng đó khóc lớn nhìn thật buồn cười. Cô gắt gao ôm lấy eo anh, vừa khóc vừa nói: "Anh đừng nóng giận... Em không biết anh ấy định giở trò quỷ gì ở nhà hàng, nếu là biết rõ em đã không đi..."

Cao Nguyên kinh ngạc há to miệng, nỗi sợ hãi trong lòng anh chính là chỉ trong nháy mắt nữa thôi cô có thể bị tai nạn, mà cô khóc lớn vì sợ anh hiểu lầm về sự kiện ở nhà hàng vừa rồi...

Chỉ thiếu chừng một giây thôi, mọi sự như treo trên đầu sợi tóc... nhưng giờ đây, chỉ cần cô bình an, mọi sự khác đối với anh mà nói đều trở nên vô nghĩa!

"Anh không tức giận..." Anh dở khóc dở cười.

"Anh gạt người!" Cô khóc càng thảm hại hơn, bởi cô cho là anh đang qua loa, "Anh mới vừa rồi còn nói anh tức chết đó thôi!..."

"Anh..." Cao Nguyên liếc mắt. Trong chuyện này đúng là "ông nói gà bà nói vịt" mất rồi!

Bỗng nhiên, Đường Tinh Tuệ nhào vào lòng anh, làm anh mềm lòng muốn giải thích cũng không thể nào bật thốt nên lời...

Cô cúi đầu chui vào trong ngực anh, mạnh đến nỗi anh đau cả xương sườn, gắt gao ôm eo của anh, nói:

"Cao Nguyên, anh đừng bao giờ rời khỏi em..."