"Lão đại, có muốn uống trà chiều không? Chúng tôi đang đặt."
Cao Nguyên ngẩng đầu lên nhìn thư ký, trực giác cự tuyệt: "Không cần, cám ơn, tôi không có thói quen uống trà chiều."
Thư ký nhún vai: "Cửa hàng trà sữa này là ‘Trà sữa tam huynh đệ’ uống rất ngon."
Cao Nguyên cảm thấy buồn cười: "Trà sữa gì? Tam huynh đệ?"
"Ừ, vì trong trà có thêm bột báng, bánh pudding và đốt tiên thảo."
Cao Nguyên nhíu mày, vẻ mặt không biết có phải đang cười hay không, suy tính hai giây sau đó nói: "Vậy cho tôi đặt ba ly nhưng có thể giao thêm ở hai chỗ khác nữa được không?"
Đỉnh đầu thư ký giống như xuất hiện ba cây hắc tuyến, nhưng vẫn là miễn cưỡng cười nói: "Được... tôi sẽ thử hỏi."
"Tôi mời mọi người uống." Anh rộng rãi lấy bóp da ra, thảy lên bàn hai tờ tiền giấy, "Đủ chưa, không đủ tôi lấy thêm."
Nói xong, anh cúi xuống ghi lại hai cái tên và địa chỉ lên giấy giao cho thư ký.
Một tiếng sau, lúc anh đang hết sức chăm chú nhìn các số liệu trên thị trường thì "Trà sữa tam huynh đệ" được đưa đến.
Sau khi xem hết các số liệu phân tích, Cao Nguyên cầm lấy ống nghe, kết nối với hai máy điện thoại khác.
"Có nhận được trà chiều tôi mời không?" Anh đem ống hút cắm vào lỗ trên cái ly, nhìn vào trong ly thấy vừa đen lại đặc như jelly, thoáng cảm giác không biết nên uống hay không.
"Ah, thì ra là anh..." giọng Đường Tinh Tuệ không biết vui vẻ hay thất vọng, nhưng nghe có vẻ như đang uống, "Nói thật, đánh chết tôi cũng không nghĩ ra ‘Trà sữa tam huynh đệ’ này là anh đặt."
"Di, em biết hiệu này..." Cao Nguyên bày tỏ sự khiếp sợ, anhthì lại cảm thấy cái tên trà sữa này nghe ngốc làm sao!
"Trà sữa gì? Tam huynh đệ?" Đổng Vân hỏi thốt lên giống y đúc câu hỏi lúc trước khi anh nghe được từ thư ký, hơn nữa giọng điệu kia nghecũng biết ngòai sức tưởng tượng.
"Tôi vì sao lại không biết rõ?" Đường Tinh Tuệ hỏi ngược lại, nói thêm, "Hi!, Đổng Vân."
"Hi!, Tinh Tuệ." Giọng Đổng Vânnghe luôn rất nho nhã.
"Đã lâu không gặp, gần đây có khỏe không?"
"Rất tốt, còn anh?"
"Not bad!"
"Vậy là tốt rồi."
"Hạn chót cuốn sách đó khi nào thì phát hành?"
"Lần trước tôi gặp Gia Đồng vào khoảng cuối tháng trước, nghe anh ta nói hình như là tháng sau xong."
"Đến lúc đó có thể xin dùm tôi chữ ký được không?"
"Không thành vấn đề, tôi không biết cô cũng là người mê sách của anh ấy."
"Ai nói tôi không phải!" Tinh Tuệ nói, "Người sao mà thật tài hoa! Bộ dạng lại rất mê người!"
Đổng Vân cười rộ lên: "Nếu sớm biết vậy, mấy ngày trước, buổi tối có đi quán bar, tôi đã kêu cô đến, ngay cả hạng đỉnh cũng tới."
"Thật sự?!" Cô tại đầu bên kia điện thoại hưng phấn kêu to.
"... eh, eh, eh, eh, " bị gạt ở một bên đã lâu Cao Nguyên rốt cục nhịn không được chen miệng vào, "Các người coi tôi không tồn tại a!"
"..."
"..."
Hai cái điện thoại đồng thời trầm mặc.
Cao Nguyên không nói gì liếc mắt: "Các người chẳng lẽ không nên đối với người mời mình uống trà chiều bày tỏ một tí cảm tạ sao?"
"Cám ơn." Tinh Tuệ cùng Đổng Vân đồng thời nói.
Sau đó lại là mười giây trầm mặc.
Tinh Tuệ tiếp tục đề tài mới vừa rồi: "Lần sau nếu anh hẹn được hạng đỉnh ra chơi, nhất định phải kêu tôi nhe."
"Không thành vấn đề. Nhưng trong cuộc sống hiện thực, bản thân nhà văn này kỳ thật rất khó đối phó." Đổng Vân nhắc nhở.
Cái đó đâu có quan hệ gì, vừa có tài hoa lại có nội hàm, mọi người rất ngưỡng mộ nha."
"Ha ha, thì cô cũng như vậy?"
"Ai nha, đừng nói như vậy, tôi rất xấu hổ, kỳ thật tôi chỉ là nhà thiết kế thời trang trên danh nghĩa mà thôi, thật ra tôi là nhà thiết kế nội y."
"A, đừng khiêm nhường!" Giọng Đổng Vân nghe rất thành khẩn "Những người như cô là người sáng tạo ra thế giới loài người."
Đường Tinh Tuệ sửng sốt một chút, sau đó bắt đầu cười run rẩy hết cả người, cười ha hả.
"Hai người, " Cao Nguyên mặt đen lại đơn giản chỉ muốn cắt đứt bọn họ, "Thế nhưng cũng không thèm hỏi tôi một câu... Tôi dù sao cũng là người mời hai người uống trà chiều a!!!"
Hai đầu dây đồng thời nói: "Anh có khỏe không?"
"..." Anh không biết nên trả lời là tốt hay không nữa.
Lại trầm mặc mấy giây sau, Đổng Vân mở miệng: "Nhắc mới nhớ, thật sự đã lâu không gặp, nếu không khi nào thì chúng ta hẹn cùng nhau ăn cơm tối đi."
"Tốt!" người họ «Lộ» vui vẻ đồng ý. (chỉ Đường Tinh Tuệ vì chữ Đường trong đường lộ)
"Vậy số điện thoại của cô bao nhiêu, tôi hình như không có lưu số điện thoại của cô."
"Nhắc tới...hình như là... a..." Cô như phát hiện ra châu lục mới, "Tôi cũng không có số điện thoại của anh."
"Vậy cô nói cho tôi biết số, tôi sẽ nhá máy cho cô."
"A, tốt, số của tôi là..."
Nghe đến đó, Cao Nguyên rốt cuộc úp mặt lên tập tài liệu, quyếtđịnh cắt đứt đường dây liên lạc, chỉ để lại điện thoại hai đầu cùng vẻ mặt mờ mịt nhìn âm thanh truyền ra từ ống nghe của Đổng Vân cùng Đường Tinh Tuệ...
*******
Tối hôm đó, Cao Nguyên sáu giờ đã tan việc, sau đó lái xe đi đón mẹ, mấy ngày hôm trước, anh nhận lời sẽ cùng bà đi xem phòng ốc.
Người đại lý bất động sản dẫn bọn họ xem một căn hộ nằm trong một cao ốc thương mại nào đó, nhà đã sửa sang xong, chủ cho thuê mua nhà này nhưng chưa ở qua, các đồ điện gia dụng đều đủ, chỉ cần sắm sửa thêm một chút là có thể vào ở.
Cao Nguyên kỳ thật không có tâm tư gì, nhưng vẫn là kiềm chế tâm trạng với mẹ. Đối với chuyện cha mẹ ly hôn, anh cảm giác mình cần phải có thời gian để thích ứng.
"Tủ bát này màu sắc quá tươi " Mẹ nói, "Bệ cửa sổ phòng ăn quá nhỏ, cửa sổ phòng khách lại quá lớn. Diện tích phòng ngủ lại không lớn lắm, không hiểu banđầunhà thiết kế dự định thiết kế nhà này như thế nào nữa? Phòng ngủ đương nhiên là phải lớn một chút mới tiện a... Còn có cái này nữa, ánh sáng quá ít, chỉ có một cái cửa sổ nhỏ, bồn rửa tay đâu cần phải dài như vây?... sân thượng cũng là, không lớn không nhỏ, nếu để một máy máy giặt quần áo lại thêm một máy hong khô nữa thì quá chật..."
Nghe mẹ nói dai như giẻ rách ca cẩm đủ thứ xong, Cao Nguyên quay đầu lại mặt không chút thay đổi nói với người đại lý bất động sản: "Anh nói lại với chủ cho thuê nhà có thể giảm bớt hai mươi vạn không? Tiền đặt cọc năm vạn, còn lại sau khi đi trung tâm giao dịch ký hợp đồng sẽ trả hết một lần."
"Tôi sẽ gọi điện thoại ngay bây giờ." Người đại lý liền vội vàng gật đầu.
Thừa dịp người đại lý đang gọi điện thoại, mẹ có điểm trách cứ trừng mắt liếc anh một cái: "Gấp gáp như vậy làm gì, những căn khác cũng còn chưa coi qua."
"Vậy thìmẹđừng gọi con, gọi ba chở mẹ đi."
Mẹ vẻ mặt mất hứng: "Con chê mẹ phiền đúng không?"
"Này..." Mặt anh thoáng lạnh như băng sau đó ra vẻ con trai ngoan ráng nặn ra nụ cười, "Không có, chỉ là con sợ nhà tốt người khác sẽ mua lúc đó mẹ lại hối hận..."
Mẹ nhướngmày, thấp giọng nói: "Còn cần thêm hai mươi lăm vạn a."
"..." Cao Nguyên cố gắng nhịn xuống mắt trợn trắng xúc động.
Trên đường chở mẹ về nhà, gió thu se lạnh, người đi bộ hai bên đường phần lớn đều hai vai tựa sát vào nhau, anh thấy trong lòng như bị ai xát muối thậm chí như bị bắn tỉa mỏi nhừ.
"Mẹ nói, " mẹ mở miệng nói, "Không phải là mẹ dài dòng, nhưng con cũng thật sự trưởng thành rồi. Bằng tuổi con người ta đã là ba mẹ của hai ba đứa bé rồi, con chừng nào thì mới ổn định đây? "
Đối với những lời lẽ tầm thường này, Cao Nguyên không hề thấy lạ lẫm, nhưng vẫnkhông biết trả lời thế nào, vì vậy chỉ có thể trầm mặcchống đỡ.
"Có đôi khi mẹ nghĩ, " mẹ tựa hồ cũng không cho anh cơ hội trầm mặc nên nói tiếp, "Con đừng vì chuyện hôn nhân của ba mẹ tan vỡ mà đối với hôn nhân gia đình cảm thấy sợ hãi..."
"...không, vâng." Khi anh phủ nhận nhanh như vậy, ngay cả chính anh cũng cảm thấy rất giả tạo.
Mẹ nhìn gò má của anh, anh chỉ giả bộ chuyên tâm lái xe, làm bộ không chú ý gì tới ánh mắt của bà.
"Haiz..." đã nhanh về đến nhà, mẹ thở dài, "Thật sự, Cao Nguyên, mẹ không hy vọng bởi vì chúng ta làm cha mẹ thất bại nên làm cho con có tâm lý bóng ma...nhưng mẹ vẫn biết rõ dù bây giờ nói với con những thứ này thì cũng đã muộn, con đã trưởng thành...nhiều năm như vậy, chuyện của ba mẹ, con cũng đã chứng kiến, nếu nó có ảnh hưởng gì đến con, ba mẹ cũng không biết phải giải quyết nó như thế nào."
"..."
"Nhưng Cao Nguyên à, mẹ có thể khẳng định rất nghiêm túc với con, tuy cuộc hôn nhân của mẹ và ba con là không thành công, nhưng mẹ vẫn cảm thấy hơn nữa cũng tin tưởng vào thành công hơn là luôn nghĩ đến sự thất bại. Bất kể nói như thế nào, điều ở trên đời này con cần có nhất và luôn phải tìm kiếm là một người bạn đời. «Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân», ngoài bầu trời này có bầu trời khác, ngoài người này có người khác, đạo lý đó chúng ta đều hiểu, con muốn tìm một người hoàn hảo rất khó, vô cùng khó. Dù cho có một người như vậy, trong lòng người ta nghĩ như thế nào, con căn bản không biết rõ. Cho nên chỉ cần có người phù hợp, nguyện ý cùng đi cả đời với con là đủ rồi. Nên biết, người tham lam là không chừng mực, nếu như con luôn muốn lấy được thứ tốt nhất, thì con rất có thể cái gì cũng không có được."
Cao Nguyên cười khổ một cái, rất muốn nói chút gì đó, nhưng cuối cùng vẫn là bỏ qua.
Đưa mẹ trở lại nhà xong, một mình anh cô độc trở về nhà trọ, không biết vì sao lại cảm thấy vắng lặng một cách khác thường. Anh từ trước đến nay không có cảm giác mãnh liệt như vậy. Đưa tay lên bật đèn cảm thấy mọi thứ đều y như cũ, tự nhiên không muốn suy nghĩ gì chỉ muốn buông lỏng mọi sự.
Nhưngsau khi nghe mẹ anh nói một hồi, trong lòng anh không hiểu vì sao lại trống rỗng và tràn đầy bất mãn. Không còn muốn một mình ngồi trên sân thượng uống bia hút thuốc, không còn muốn một mình ngồi trên ghế sofa chơi game mà anh vẫn rất si mê, càng không còn muốn một thân một mình đọc sách sau đó lăn ra ngủ thật say.
Anhbỗng nhiên rất muốn có người đến an ủi mình, nhưng anh muốn an ủi thế nào, ngay cả chính anh cũng không rõ ràng lắm.
Anh bực bội gãi đầu, sau đó cầm điện thoại lên vén đẩy số của Đường Tinh Tuệ.
"Allo?" Cô nhận, giọng rất dứt khoát, "Tôi lại làm thêm giờ, không có thời gian quan tâm đến anh."
"Lập tức tới nhà tôi."khẩu khí của anhcứng nhắc.
"Tôi nói rồi, không đếm xỉa tới anh, bản vẽ phác thảo buổi sáng ngày mai họp phải trình, tôi nhất định phải làm xong a!!!"
"Tôi muốn em lập tức tới đây. Ngay bây giờ." Anh một chút dịu dàng lắng nghe cô nói cũng không có, giống như chỉ cần qua một cái chớp mắt, anh cảm giác mình không còn muốn làm gì cả, tất cả mọi thứ đều trở nên chán ghét.
"Anh lại nổi điên cái gì?" Cô khó hiểu.
Anh chậm rãi đem điện thoại chuyển qua lỗ tai bên cạnh, nhấn nút kết thúc cuộc gọi, sau đó vứt qua một bên.
Tâm tình của anh như rơi xuống vực thẳm, thậm chí hoài nghi mình muốn khóc... bằng không vì sao trong lòng lại buồn bực như vậy, quả thực buồn bực tới cực điểm?
Lúc còn rất nhỏ, anh có cảm giác quan hệ của ba mẹ mình không phải là rất tốt. Anh đã gặp qua cha mẹ của những bạn học khác. Có phải khi giữa hai vợ chồng không ăn ý, con cái có thể nhìn ra được? Ba mẹ anh cơ hồ cũng không gây gổ, bọn họ người này đối với người kia đề xuất kháng nghị mà phương thức bình thường là...chiến tranh lạnh.
Cho nên kỳ thật anh vẫn luôn không thích về nhà, bởi vì trong nhà rất buồn bực. Buồn bựcđến nỗilàm cho người ta cảm thấy hốt hoảng. Anh thích cùng các bạn học đi chơi, thích đi đến nhà người khác, hoặc cho dù là ngồi một mình ngây ngô tại thư viện cũng không muốn trở về nhà. Dần dà,cứ như vậy anh trở nên rất độc lập... anh không cần bất kỳ người nào, chỉ cần bản thân mình là đủ rồi.
Anh không xác định được phải theo đuổi người khác như thế nào để duy trì tình cảm, cũng vì không xác định được nên anh cũng rất khó cùng người khác duy trì quan hệ lâu dài.
Mẹ nói không sai, ba mươi hai tuổi, không lớn không nhỏ, là nên nghiêm túc cân nhắc tương lai. Nhưng càng là như thế, anh càng cảm thấy, giống như một người đứng tại ngã ba đường, anh không thể nào lựa chọn, cảm giác chọn cái nào cũng sai, cũng sẽ mang hậu quả đến cho mình và người khác.
Anh đốt một điếu thuốc, đứng trên sân thượng thả khói. Đèn đuốc đô thị sáng trưng, người qua kẻ lại náo nhiệt, xe nối đuôi nhau thành dòng, tất cả đều trở nên vô nghĩa. Anh chợt nhớ một câu hát: cô đơn như một người cuồng hoan, cuồng hoan như một đám người cô đơn.
Có thể bất kể là một người hay là giữa một đám người, anh đều cảm thấy cô đơn. Anh có thói quen cô đơn, cho nên chưa bao giờ cảm thấy đây là vấn đề. Chỉ là gần đây, anh càng ngày càng có một loại cảm giác mãnh liệt, anh cũng chẳng phải thích cô đơn... ít nhất không tự cho rằng mình thích như vậy.
Đêm thu, gió mơn trớn, thổi từng hồi mát lạnh làm nổi gai ốc. Nhưng anh vẫn vô tri vô giác tiếp tục đứng ở trên sân thượng hút thuốc, hết điếu này đến điếu khác, ngay cả chính anh cũng không biết khi nào thì mới có thể dừng lại.
"Người nghiện thuốc!" Đường Tinh Tuệ đột nhiênxuất hiện sau lưng của anh nói.
Cao Nguyên kinh ngạc xoay người, vẻ mặt rất giống như là gặp được quỷ.
"Anh vì sao lại nhìn tôi như vậy!" Cô nhíu mày.
Anh không nghĩ tới cô sẽ đến...thật sự không nghĩ tới cô sẽ đến...nhưng như vậy cũng không phải ngoài ý muốn, cô là người luôn làm cho người ta có cảm giác khó có thể nắm bắt. Khi anh cho rằng lúc đó cô sẽ cao hứng, cô không có; khi anh cho rằng lúc đó cô không cách nào tiếp nhận, cô lại tiếp nhận. Nhưng điều tốt hơn hết là mỗi lần anh tùy hứng làm bậy, cô lại đều nguyện ý thỏa hiệp.
Cho nên tận trong thâm tâm... anh không khỏi buồn bực nghĩ, nếu có sợi dây vô hình nào đó thì ranh giới cuối cùng của cô rốt cuộc ở nơi nào?
Nhưng giờ khắc này, cô hai tay đút trong túi áo khoác, trên vai lôi thôi đeo một túi xách to, cả người tà tà tựa trên khung cửa sổ, mắt không hề chớp nhìn anh, cặp mắt kia... nói như thế nào đây, giống như là bị sao trên trời nhập vào người...a, cứ nhìn như vậy, không trách được cô phải được gọi là "Tinh Tuệ"!
Anhbỗng nhiên rất cảm động. Anh ở trong điện thoại ngang ngược như vậy, không nói đạo lý yêu cầu cô tới đây. Đơn giản là vì anh không muốn ở một mình ngây ngô, và không nghĩ ra còn có thể tìm ra người nào khác để gọi. Anh không thể không thừa nhận đối với mình, cô có chút đặc biệt. Từ trước đến nay, người ta đều cho rằng chỉ có phụ nữ với nhau mới phát sinh quan hệ thân mật rất đặc biệt giữa người với người, nhưng kỳ thật, đàn ông cũng chưa hẳn không phát sinh tình cảm đó. Trong cuộc sống văn minh hiện đại của xã hộị ngày nay, sẽ cảm thấy có những người, hoặc nhiều hoặc ít, có thể chia sẻ với mình những vấn đề cá nhân, rất riêng tư. Người đó đối với mình mà nói có thể coi như là tri kỷ.
"Bản vẽ phác thảo của em làm sao bây giờ?" Cao Nguyên vừa mở miệng, ngay cả mình cũng thấy chút kinh ngạc, anh không hề có đạo lý bắt cô phải tới đây. Khi cô đến đây rồi, câu nói đầu tiên của anh lại hỏi công việc của cô làm sao bây giờ?
Đường Tinh Tuệ giống như cũng cảm thấy anh rất buồn cười, vì vậy nhướng mày hỏi: "Anh thật sự muốn biết?"
Anh lắc đầu, không nói một lời, bỏ lại tàn thuốc, bước nhanh đi tới, kéo bả vai cô lại cúi đầu hôn.
Có lẽ bởi vì đã đến mùa thu, hay là cô đi quá vội, tóm lại môi của cô hơi khô, thậm chí bị bong da. Anh dùng đầu lưỡi một lần, lại một lần nữa liếm khắp môi cô, cho đến khi cô phát ra tiếng ưm quen thuộc.
Anh trầm mặc, cô cũng trầm mặc. Bọn họ phảng phất chỉ là hết sức chuyên chú cùng nhau làm việc của một người nào đó, như là một sứ mạng, hoặc cũng như là không thể thoát ra khỏi vận mệnh đó.
Bồng cô đến ghế sofa, anh bắt đầu đưa tay bới y phục trên người cô ra... Anh thật sự là "bới ra", thật vội vã, không thể chờ đợi được, giống như chỉ cần chậm thêm một phút sẽ không còn kịp nữa. Anh vừa từ xương quai xanh của cô hôn đến ngực, vừa thuần thục cởi bỏ nút quần jean của cô kéo xuống đến trên đầu gối.
Nhưng bỗng nhiên, đến lúc này, anh lại chậm lại. Không giống như những lần trước cứ như vậy đi thẳng vào vấn đề, màvẫn tiếp tục tràn trề cuồng nhiệt hôn thân thể của cô, vuốt ve cô.
Đường Tinh Tuệ nhạy cảm đẩy anh một chút, nhìn vào ánh mắt anh: "Anh làm sao vậy?"
Anh không để ý cô, bắt được môi của cô không tha. Anh hôn cực kỳ lâu, lâu đến...nỗi môi của anh cũng có chút run lên.
Sau đó, anh dừng lại, nhìn cô âu yếm, không nói lời nào, không làm gì cả, chỉ là nhìn vào mắt cô.
"Con khỉ, anh không muốn làm à." Đường Tinh Tuệ giật giật khóe miệng, cười một cách miễn cưỡng nói.
Anh chán nản cúi đầu: "... Hôm nay, tôi không muốn làm."
"Anh chỉ là muốn muốn có người cùng anh một buổi tối." Cô như vậy thản nhiên nói ra lời trong lòng của anh, thậm chí làm cho anh tự nhiên không biết phải làm thế nào.
"Ừ..." Anh bất đắc dĩ gật đầu.
"Chẳng lẽ trong lòng anh, tôi là chỉ người có làm tình mới bằng lòng cùng anh tiêu phí thời gian sao?" Đường Tinh Tuệ ôm cổ anh, nói chuyện giọng điệu tựa như... một ngườiđãchung sống thật lâu với anh.
"Không phải... là, " Cao Nguyên thật uể oải, "Thật xin lỗi..."
Bọn họ trầm mặc một hồi, không ai nói tiếng nào nhưng anh biết rõ đây không phải là chiến tranh lạnh, cả anh và cô, đều đang chìm vào suy tư.
"Có lẽ về sau có một ngày, chúng ta ngay cả bạn bè cũng không thể, "
Đường Tinh Tuệ đột nhiên nói, "Nhưng bây giờ, anh là người bạn tốt nhất của tôi, tôi nguyện ý vì anh làm rất nhiều chuyện...điều này anh nên biết."
Anh kinh ngạc nhìn cô, đây là lần đầu tiên anh nghe từ miệng cô thế sao lại cảm thấy uất ức, cô chưa từng nói những lời này với anh. Từ trước đến nay, anh vẫn luôn cảm thấy, trong lòng anh, bọn họ vĩnh viễn đều là những thiếu niên mười mấy tuổi tràn đầy nhiệt huyết.
Thì ra là, cô cũng biết, có lẽ có một ngày, bọn họ ngay cả quan hệ bạn bè cũng không thể duy trì được.
Bọn họ giống như là thuốc phiện của nhau, khi không dùng đến thì còn nguyên, có lẽ có thể bảo dưỡng đến suốt đời. Nhưng một khi đã chạm đến, hay là do hai bên cùng hoang phí trong những giây phút thăng hoa mà...đến một ngày nào đó khi thuốc phiện đã không còn... cả anh và cô đều hụt hẫng, không ai biết được ngày mai sẽ ra sao?
"Nha đầu chết tiệt, " Cao Nguyên nhìn cô, không nháy mắt, "Khuya hôm nay, em có thể giả bộ làm bạn gái của tôi được không?"