Bỏ Em Ư? Có Mà Đợi Đến Kiếp Sau!

Chương 42: Hắn muốn nhiều hơn




“Thần tiên ơi, hiếm có quá, cuối cùng cũng lộ mặt rồi!” Giọng Mai vô cùng vui vẻ.

Ngón tay lượn vòng trên các phím bấm điện thoại nhưng không thể ấn xuống được. Bây giờ tôi cực kì hâm mộ Ngũ Nguyệt Vi, thích giận là giận, thích chửi là chửi. Tại tôi rụt rè hay là tại trong lòng tôi chưa bao giờ quá coi trọng Hạ Trường Ninh? Nhưng nếu như nói tôi không quan tâm đến hắn thì vì sao tôi luôn luôn nắm điện thoại trong tay như bảo bối, sợ lỡ mất cuộc gọi hay tin nhắn của hắn?

Trong lúc miên man suy nghĩ, tết cũng đã trôi qua. Tại sao tết đã qua rồi mà những suy nghĩ miên man này vẫn cọn ở lại? Khi thì oán hận muốn phớt lờ Hạ Trường Ninh, khi thì lại hối hận, nhắn tin hay gọi điện cho hắn từ sớm thì bây giờ có phải đỡ phải khó xử không? Cứ do dự một ngày thì xấu hổ thêm một phần.

Trở về thành phố, tôi nằm nhà, toàn thân chán nản. Mắt nhìn điện thoại di động, tôi vẫn đang nghĩ đến Hạ Trường Ninh. Tôi cầm cái gối ôm lên đập lung tung, phát tiết một trận rồi lại mệt mỏi suy nghĩ, tại sao tôi lại rơi vào tình trạng này? Tại sao lại bị tên lưu manh này hành hạ thảm như vậy?

Bố mẹ tôi đã đi làm, cả căn nhà trống vắng đến mức tôi không biết làm gì. Đột nhiên nhớ ra sau khi trở về vẫn chưa liên lạc với Mai, tôi liền gọi điện thoại cho nó. Có lẽ, có người để nói chuyện cũng tốt.

”Trời ơi, cuối cùng thì mày cũng lộ diện!” Giọng nói của Mai tỏ ra rất vui mừng.

“Về thì bị cảm, sau đó thì bận thi...”.Tôi ngại ngùng kể cho nó nghe chuyện lằng nhằng giữa tôi và Hạ Trường Ninh mấy ngày qua. Hắn đi tới chỗ Dật Trần đã mười ngày rồi, vẫn không có một dòng tin nhắn hay một cuộc điện thoại, thực sự khiến tôi lạnh lòng.

Hết giờ làm Mai tới thăm tôi, nhìn thấy nó, tôi rất vui vẻ. Đến tây bắc mà không liên lạc với nó, tôi cũng rất áy náy. Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt nó.

Người nào chột dạ thì cũng vậy cả, nhưng tôi bỗng nhớ lại, lúc Hạ Trường Ninh nói với tôi hắn phải đến chỗ mối tình đầu của hắn thì ánh mắt hắn tỏ ra thản nhiên hay là áy náy nhỉ? Tôi không nhớ.

Tôi đang suy nghĩ mông lung thì Mai nói: “Hạ Trường Ninh thật lòng với mày lắm, hồi mày tới đông bắc hắn buồn chán lắm”.

Tôi uể oải đáp: “Hắn tới đông bắc đón tao”.

Mai ngẩn ra rồi cười sung sướng: “Tao nói rồi, hắn thực sự không tệ mà”.

Ừ thì không tệ, vốn là rất không tệ, nhưng... khúc mắc mấy ngày gần đây tôi phải nói với Mai thế nào đây? Tôi không nói gì nữa, Mai tiếp lời: “Tao thấy Hạ Trường Ninh cũng được. Hắn có cá tính, khí chất cũng tốt, lại còn nhiều tiền nữa. Hắn cũng thật lòng với mày. Phước Sinh, dứt khoát bắt hắn lại đi”.

“Đừng nhắc tới hắn nữa”.

Mai hiểu nhầm ý tôi nên nói một thôi một hồi: “Mày đừng có thành kiến nữa. Hạ Trường Ninh có lúc lưu manh một chút nhưng hắn thực sự rất tốt. Mày nghĩ xem, hắn tới tận Đông Bắc đón mày, có bao nhiêu người làm được thế chứ? Đừng nói tới bạn trai, có khi chồng còn chưa chắc đã làm được”.

“Hắn lạ lắm, mấy hôm nay không có tin tức gì cả”. Tôi khó chịu nói. Hạ Trường Ninh trước đây dính tôi như kẹo cao su, bây giờ tới bên cạnh Dật Trần sợ rằng hắn đã sớm quên Phước Sinh rồi. Tôi càng nghĩ càng tức giận.

Mai sững lại rồi cười lớn: “Hóa ra mày và hắn đã thành đôi rồi, làm tao cứ lo lắng suông”.

Tôi vội cãi: “Không phải, hắn...”

Tôi kể lại những chuyện xảy ra mấy ngày qua cho Mai nghe. Nó nghe rất bình thản.

“Hạ Trường Ninh có phải đã dùng chiêu gì đó lừa cả mày và tao không? Lúc đầu chưa chinh phục được thì còn thấy mới mẻ, bây giờ lại không thèm để ý tới tao nữa. Hắn đi tìm Dật Trần đã mười ngày rồi, ngay cả một cái tin nhắn cũng không có, áo mới tình cũ, Dật Trần quan trọng hơn tao nhiều”. Tôi bức xúc nói.

Mai cười ha ha đáp: “Trước giờ đều là Hạ Trường Ninh chủ động, giờ mày chủ động một lần không được sao? Nhắn tin cho hắn đi”.

Có lẽ tôi vẫn đợi một sự khuyến khích như thế này, tôi nhắn tin cho Hạ Trường Ninh không hề do dự: “Bận không?”

Mãi lâu sau Hạ Trường Ninh mới trả lời tin nhắn: “Anh về rồi”.

Tôi nhìn tin nhắn mà mọi cảm xúc vô cùng hỗn độn, là bực, là ngạc nhiên, hay tức giận? Tôi cười lạnh. Hắn đã về rồi cơ đấy! Tôi trợn mắt nhìn điện thoại, mãi lâu sau mới nhắn tin lại: “Về lúc nào?”

“Hôm kia”.

Thế à? Hắn như vậy sao? Chỉ nhắn có mấy chữ, không hề giải thích lấy một lời! Hắn chơi trò lạt mềm buộc chặt với tôi sao? Tôi vừa tức giận vừa tủi thân.

Tại sao khiến tôi cảm động rồi lại lạnh nhạt với tôi?

Tôi không biết cơn tức từ đâu tới nữa, nói chung trong lòng bây giờ là một cục tức. Tôi không nhắn lại mà ném điện thoại sang một bên.

Cũng không thấy hắn nhắn tin nữa.

Mai nhìn tôi rồi nói: “Biết đâu hắn thật sự đang bận việc gì đó”.

Tôi mím môi không nói gì, không đồng ý với quan điểm này. Chuyện này là sao chứ? Tôi hối hận xanh cả ruột. Làm sao tôi phải nhắn tin cho hắn?

Mai đáp đầy nghĩa khí: “Tao đi do thám cho mày, xem xem Hạ Trường Ninh chơi trò gì”.

“Mai, mày nhất định không được để Hạ Trường Ninh biết. Tao không thể mất mặt được”.

Bây giờ tôi muốn giết hắn, thôi, không cặp với hắn nữa cũng tốt! Mới được bao lâu mà đã thế này chứ!

Mai vội vã hứa hẹn sẽ không để Hạ Trường Ninh biết.

Hai hôm sau, Mai gọi tôi đi uống trà. Tôi nhớ tới quá trà Mây Tím nên muốn kéo Mai qua đó. Mai ngăn tôi lại rồi lúng túng nói: “Phước Sinh, chúng ta đến quán cà phê được không?”

“Tại sao lại không tới đó?”

Mai chần chừ một lúc rồi mới nói với tôi: “Hôm qua tao và Mai Sơn tới quán Mây Tím thì thấy Hạ Trường Ninh ngồi cùng một cô gái. Tao hỏi riêng ông chủ thì được biết cô gái ấy là bạn gái Hạ Trường Ninh, mấy hôm nay ngày nào Hạ Trường Ninh cũng tới đó với cô ta”.

Tôi cười gượng, trực giác nói cho tôi biết cô gái đó là Dật Trần. Không cần biết có phải là hiểu nhầm hay thực sự có chuyện gì, nhưng chuyện Hạ Trường Ninh ở bên cạnh cô gái khác, hắn về mấy hôm nhưng không tới tìm tôi đều là sự thật.

Tôi kéo Mai tới quán cà phê khác.

Nó vẫn lo lắng nhìn tôi. Tôi mỉm cười: “Tớ và Đinh Việt ở bên nhau lâu như thế, còn với Hạ Trường Ninh chẳng qua là cảm động nên mới vừa bắt đầu thôi, không có chuyện gì đâu. Như thế này lại hóa hay”.

“Hạ Trường Ninh làm trò gì thế, tao phải đi hỏi cho rõ mới được”.

“Đừng đi, muốn giải thích thì hắn sẽ tự nói. Không nói thì thôi. Hắn đối xử tốt với tao nên tao cảm động thôi, không có gì khác”. Mặc dù nói thế nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy không thoải mái chút nào.

Tôi nghĩ nhất định là do đã quen với việc hắn theo đuổi tôi, đối tốt với tôi nên một khi hắn chuyển sang cô gái khác thì tự nhiên tôi sẽ có cảm giác mất mát.

Tôi hy vọng kì thi của tôi nhanh chóng có kết quả, tôi hi vọng mình đỗ. Thi không đỗ thì thất vọng biết bao. Tôi đã nghỉ việc, nếu như không đỗ thì tôi phải mau chóng tìm công việc mới.

Thế giới này quá nhỏ, khi tôi và Mai rời khỏi quán cà phê chuẩn bị đi ăn tối thì lại chạm mặt bọn họ.

Dật Trần vừa nhìn thấy tôi liền khoác tay Hạ Trường Ninh, cô ta nhìn đầy đặn hơn trong ảnh, tuy vậy chỉ cần thoáng nhìn là tôi nhận ra cô ấy ngay. Nhưng ảnh thì không biết nói chuyện, còn Dật Trần trước mặt tôi thì lại sống sờ sờ... hóa ra cô ta trông thoải mái thế này, đặc biệt trên môi luôn nở nụ cười, giống như ánh mặt trời ấm áp giữa mùa đông len lỏi vào tận sâu trong lòng người khác.

Khuôn mặt tôi chắc chắn bị gió lạnh thổi tới mức đờ đẫn rồi nên mới cứng đơ ra như vậy. Mai huých tôi, tôi mới nhìn Trường Ninh cười: “Lâu quá không gặp”.

Hạ Trường Ninh vẫn để Dật Trần khoác tay, cười hì hì nói: “Phước Sinh, giới thiệu với em đây là Dật Trần”.

Cô ta nhìn tôi cười dịu dàng, không có sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhưng rất quyến rũ, có vẻ nữ tính dịu dàng tự nhiên. Cho dù tôi và cô ta đều là những cô gái thanh nhã nhưng tôi lại không có nét nữ tính như thế.

Tôi thực sự muốn gào lên nhưng lại không nói gì cả.

Tìm bạn gái cũ về rồi nên không cần tôi thế thân nữa? Câu Hạ Trường Ninh nói không tìm người thế thân lại vang lên bên tai tôi, nhưng sao bây giờ lại cảm thấy ngứa tai thế?

Vô cùng tức giận, tối hôm đó tôi đã gọi điện cho hắn: “Hạ Trường Ninh, anh đang chơi em đúng không?”

Hắn liền cười, cười rất kiêu ngạo: “Phước Sinh, em đang ghen đúng không? Em có thể tìm một biệt danh cho anh, không cần gọi cả họ tên anh thế đâu. Lấy anh nhé?”

Tôi khó chịu thế này mà hắn lại cười? Bởi vì tôi nói không lấy hắn nên hắn mới giở trò này để trả thù tôi? Tôi xót xa nói với hắn: “Anh thật là đáng ghét, em ghét nhất là người khác giở thủ đoạn với em, cả đời này em không thèm để ý tới anh nữa. Anh nhớ đấy, Hạ Trường Ninh”. Tôi cúp máy đánh rụp.

Ngày hôm sau Hạ Trường Ninh tới, đứng ngoài phòng khách nói chuyện với bố mẹ tôi. Cho dù mẹ tôi gõ cửa thế nào tôi vẫn nhất quyết không mở.

Tôi ghé sát tai vào cửa, nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài nhỏ dần, sau đó là tiếng đóng cửa, tôi mới thở phào, tưởng rằng bố mẹ và Hạ Trường Ninh đều đi rồi nên tôi mở cửa.

Hắn xuất hiện ở trước cửa phòng với nụ cười đắc ý. Tôi hét lên rồi đóng cửa. Hắn dùng một tay giữ lại, tôi cố hết sức cũng không thể nào đóng vào được.

“Hạ Trường Ninh, anh là đồ lưu manh”.

“Không lưu manh thì làm sao nhìn thấy bộ dạng ghen tuông của em chứ?”

“Em ghét anh! Anh đi đi”. Tôi buông tay rồi nhân tiện cầm gấu bông đập hắn.

Hạ Trường Ninh vung tay túm luôn con gấu bông, tôi còn chưa kịp buông tay thì cả người lẫn gấu đều bị kéo vào lòng hắn. Đầu gấu bông kẹp giữa tôi và Hạ Trường Ninh.

Tôi lúng túng quay mặt đi. Con người này quá đáng ghét, tôi không muốn nhìn thấy mặt hắn.

“Không chủ động gọi cho em cả mười ngày, Phước Sinh, em yên tâm để anh đi tìm bạn gái cũ như thế à? Phước Sinh, công bằng với anh một chút”. Hắn nhẹ nhàng nói rồi ném con gấu ra ngoài và hôn tôi tới tấp, hung hăng bá đạo không cần thương lượng.

Tôi mơ hồ nghĩ, lẽ nào tôi thực sự động lòng rồi sao? Tôi lại thấy giận, tại sao lúc nhìn thấy hắn tôi lại thấy vui hơn là thấy giận? Nghe hắn nói thì hình như hắn cố ý làm tôi ghen. Tôi đã ghen, nhưng tôi lại vui, vui vì hắn đã không thay lòng đổi dạ.

“Tập trung một chút”. Hạ Trường Ninh tranh thủ nói vài câu.

Mặt tôi nhất định đang đỏ bừng, tôi có thể cảm thấy mặt tôi đang rất nóng. Tỉnh táo lại, tôi cúi đầu không cho hắn chạm vào nữa.

Hạ Trường Ninh nâng mặt tôi lên ép tôi nhìn hắn, sau đó cười vô cùng dữ tợn: “Nhóc con, còn đấu với anh sao? Bây giờ có lấy không? Nếu không lấy đến lúc hối hận cũng đã muộn”.

Dù thế nào tôi cũng không thể nhượng bộ hắn được: “Không lấy, em không muốn ở bên anh nữa, xem anh làm gì được nào”.

Hắn đưa tay bẹo má tôi, dịu dàng nói: “Tiền dâm hậu sát”.

Tôi bất giác rùng mình còn Hạ Trường Ninh cười ha ha. Tôi nắm chặt tay rồi lừa lừa chọc vào sườn hắn, tôi không tin hắn không buồn.

Hạ Trường Ninh không hề nhúc nhích rồi nói với vẻ khinh thường: “Phước Sinh, em có máu buồn, đúng không?”

Tôi sởn gai ốc hét lên một tiếng rồi lui về phía sau: “Không chơi thế”.

“Lại đây”.

Rõ ràng là hắn sai tại sao tôi phải đầu hàng? Đôi chân không nghe lời đã bước tới rồi.

Hạ Trường Ninh dựa vào thành ghế với điệu bộ ngạo mạn vốn có của một tên trọc phú: “Báo cáo tình hình tư tưởng của em đi, trong quãng thời gian qua đã nghĩ những gì?”

Tôi lườm một cái với vẻ khinh thường.

“Không nói à?”

“Chuyện Dật Trần thế nào?” Tôi chuyển chủ đề.

Mắt Hạ Trường Ninh lấp lánh, miệng cười tới tận mang tai, lại còn úp úp mở mở: “Chuyện này à, nói ra dài lắm...”.

Nhìn bộ dạng đắc ý chưa kìa! Tôi sầm mặt lại: “Tôi không cần người đàn ông mà người khác đã đụng vào!Anh đi đi”.

Hạ Trường Ninh ung dung đáp: “Anh không đi”.

“Anh ngồi chơi, tôi đi”. Tôi quay người định bỏ đi. Sau lưng vang lên tiếng gió, không có gì bất ngờ, tôi đã bị hắn bắt được. Hắn chỉ cần dùng đầu ngón tay chọc vào eo tôi là tôi đã kêu rống lên như lợn bị chọc tiết.

“Không đấu võ, chỉ đấu văn! Không chơi như vậy”. Tôi hận hắn, hận chết đi được.

Tiếng cười của Hạ Trường Ninh còn chưa dừng lại tôi đã nghe thấy tiếng gõ cửa. Trời ạ, không được để tôi mất mặt trước bố mẹ, tôi đầu hàng!

Hạ Trường Ninh buông tay. Đầu tóc tôi rối bời, mặt nóng bừng, đã rơi vào tay hắn rồi thì không có cơ hội đổi đời nữa sao?

Bố mẹ nhìn nhau cười rồi hỏi: “Hai đứa ăn cơm ở nhà hay ra ngoài ăn?”

“Ăn ở nhà”. Hạ Trường Ninh cười.

“Ra ngoài ăn”. Tôi không thể để bố mẹ thấy trò cãi vã này được.

“Trường Ninh mới về, hôm nay ăn ở nhà đi”.

Tôi trợn mắt nhìn, tại sao hắn có thể từ từ lấn tới dễ dàng như vậy? Tôi tức giận cũng phí công à?

Hắn ghé sát tai tôi nói thầm: “Ăn xong cơm anh sẽ báo cáo tình hình mấy hôm nay cho em. Không được ầm ĩ trước mặt bố mẹ!”

Tôi lập tức đồng ý.

Tôi tò mò về hắn, tôi tò mò về quá khứ, tò mò về những mối tình đã qua của hắn. Hạ Trường Ninh ép tôi như vậy khiến tôi nhận ra rằng trong lòng tôi đã có hắn. Tôi thực sự nhớ hắn, ghen vì hắn.