Bỏ Em Ư? Có Mà Đợi Đến Kiếp Sau!

Chương 14: Ngoại thiên: Hạ Trường Ninh




Cái gì? Mình phải đi xem mặt?

Mình mà cũng cần người khác giới thiệu sao?

Mình chỉ cần vẫy tay thì gái có mà lao tới hàng đàn chứ thiếu gì. Mình phải đi xem mặt rồi nghiêm túc giới thiệu bản thân mình với đối phương, thể hiện phong độ ga lăng cho đối phương xem sao?

Chẳng mấy lúc về nhà được một lần thì lại nghe thấy chuyện này, nếu không phải nghĩ tới việc mẹ bị cao huyết áp thì tôi đã ném đũa đứng dậy rồi. Cứ như đang trao đổi tin tức tuyệt mật, rõ ràng trên bàn chỉ có tôi và mẹ thế mà mẹ còn làm ra vẻ thần bí thì thầm với tôi: “Cô Lưu giới thiệu cháu gái cô ta cho con, nghe nói là một cô gái rất trong sáng. Mới tốt nghiệp đại học, học chuyên ngành tiếng Trung, giờ làm giáo viên ngữ văn ở trường ngoại ngữ”. Mẹ còn đưa một bức ảnh cho tôi rồi chỉ chỉ trỏ trỏ.

Tôi không có ác cảm hay thiện cảm gì với cô Lưu cả. Gần đây cô ta rất hay tới nhà tôi, dăm bữa nửa tháng tôi về nhà một lần thì tám chín phần mười là sẽ gặp cô ta. Tôi biết chồng cô ta muốn vào phòng công an, những chuyện thế này tôi gặp nhiều rồi, chẳng có gì lạ cả. Tôi tức giận nghĩ, cứ bận lo chuyện của chồng cô đi, làm bà mối làm cái gì?

“Hạ Trường Ninh! Nghiêm túc vào!” Mẹ tôi cáu.

Tôi vội cúi đầu nhìn tấm ảnh. Chẳng khác gì học sinh cấp ba, bắt tôi trâu già gặm cỏ non chắc? Tôi mỉm cười: “Mẹ, con mới hai mươi bảy tuổi, đã đến ba mươi đâu mà vội chuyện này chứ?”.

Mẹ tôi chậm ăn một miếng cơm rồi nó: “Mẹ thấy con bé cũng đoan trang lắm, tìm vợ thì phải tìm đứa nào nhìn ngoan ngoãn một chút. Tên con bé cũng hay, Phước Sinh. Bố mẹ đều là giáo viên, mẹ thấy cũng được”.

“Con nói mẹ nghe này, muốn tìm cô nào ngoan ngoãn thì kiếm vợ ở quê là tốt nhất. Con nhà nông dân, khỏe mạnh dễ đẻ dễ nuôi, lại còn được hồi môn cả ruộng đất, con trai mẹ còn được làm địa chủ ấy chứ”. Tôi cười hì hì và bắt đầu nói liên thiên.

Với tính cách của mẹ tôi thì thông thường mẹ sẽ bị tôi chọc cho phì cười rồi thôi. Nhưng hôm nay hình như mẹ nói nghiêm túc, đã vậy còn nói chuyện tiền nong với tôi: “Tháng sau Vi tới đấy. Anh trai Vi làm ăn tốt, số cổ phần cho con bé có thể mua mấy ngàn mẫu đất cũng không thành vấn đề. Con muốn làm địa chủ thì cưới luôn con bé đi, lại còn được làm đại địa chủ nữa. Vi xinh xắn, từ nhỏ lại lớn lên trong quân đội, còn ngây thơ hơn con gái bây giờ nhiều. Con nói xem thế nào?”

Tôi giật mình, con ranh Vi mà dám bảo là ngây thơ sao? Có mà chờ đến khi trạch đẻ ngọn đa, sáo ấp mặt nước ấy!

Mười ba tuổi tôi đã nhập ngũ và đóng quân ở một mảnh đất chó ăn đá gà ăn sỏi, không hợp thủy thổ. Cả gia đình Vi chăm sóc tôi, tôi và cô ta cùng sát vai tác chiến bên nhau, cô ta cứu mạng tôi một lần, coi như sống chết có nhau. Nhưng lấy cô ta à? Tôi không muốn cùng cô ta chơi trò đánh nhau trên giường, hoặc bị cô ta cưỡng bức ngược.

“Ha ha, Vi là chiến hữu tốt của con, bao nhiêu năm rồi lửa gần rơm mà có bén đâu?”

“Làm sao phải bén? Mẹ nghe cô Lưu nói bố mẹ Phước Sinh kết hôn mà không có tình yêu đấy, nhưng sau khi cưới tình cảm vẫn mặn nồng lắm”. Ánh mắt mẹ tôi thoáng buồn.

Không phải mẹ muốn đâm vào tim tôi sao? Bố tôi mất sớm, một mình mẹ nuôi nấng ba anh em, gọi là kế thừa truyền thống từ đời bố nhưng thực chất là vì muốn tiết kiệm học phí nên anh cả và em trai tôi đều học trường cảnh sát. Mười ba tuổi tôi đã phải đi lính để đỡ tiền cơm. Bây giờ điều kiện gia đình tốt rồi, mẹ tôi cũng không tái hôn. Nói theo kiểu của mẹ tôi thì con trai lớn rồi, công việc bận rộn, sau này nghỉ hưu bế cháu nội là xong.

Tôi rời gia đình từ sớm, anh cả đã lập gia đình, em trai thì cũng có bạn gái, chuyện hôn nhân cũng chỉ trong nay mai. Tôi biết mẹ luôn cảm thấy có lỗi vì mười ba tuổi đã bắt tôi đi lính, vì thế nên ngày nào cũng lo lắng chuyện này.

Mẹ tôi lại than thở tiếp: “Con nói thực cho mẹ nghe xem nào. Con không muốn đi xem mặt, không muốn có bạn gái, có phải vì con đợi Vi không? Tình bạn nam nữ lâu dần nảy sinh tình yêu cũng bình thường mà. Hay là con sợ điều kiện nhà Vi quá tốt nên ngại?”

Tôi nghe xong mới nghĩ, bỏ mẹ, mẹ tôi mà đánh tiếng với bố mẹ Vi thì chuyện này coi như chắc như đinh đóng cột, chạy làm sao được. Tôi bèn cười xòa rồi cầm bức ảnh lên nhìn thật kỹ.

Đó là tấm ảnh Ninh Phước Sinh khi học đại học. Cô gái này nhìn cũng đoan trang, chỉ có điều nhỏ quá, như học sinh cấp ba vậy. Cô ta đang đứng trên bờ biển dang rộng hai tay, miệng cười tươi. Tôi nghĩ giải quyết cô gái này chắc chắn dễ hơn xử lí Vi nhiều, đến lúc đuổi được Vi đi thì sẽ đá cô này, quá đơn giản. Tôi quyết định thế, gặp thì gặp, ai sợ ai?

Lúc Ninh Phước Sinh bước vào tôi bỗng hơi đỏ mặt. Cô ta thực sự giống một học sinh cấp ba, để cô ta làm bạn gái tôi sao, tôi thực sự muốn đâm đầu vào tường.

Cô Lưu nói không sai chút nào. Ninh Phước Sinh rất thục nữ, rất nhẹ nhàng, tư thế ngồi trên ghế của cô ta cũng rất đoan trang, hỏi gì đáp nấy. Vừa đúng lúc tụi thằng Bảy tìm tôi có việc, lúc tôi nghe điện thoại thấy khóe miệng cô ta khẽ cười. Con bé này coi thường tôi sao, có phải mong kết thúc chuyện này sớm rồi về chăng? Tôi chậm rãi gọi bọn thằng Bảy tới, liếc nhìn cô ta mấy lần, muốn mượn cớ để ra về à? Tôi còn phải dùng cô để đối phó với con sói khoác da người tên là Vi chứ! Làm sao có thể tha cho cô đi được?

Tôi chớp thời cơ khẳng định quan hệ đã rồi tính. Thế là tôi giới thiệu với bọn thằng Bảy: “Đây là bạn gái anh, Ninh Phước Sinh”.

Nói xong câu này tôi thấy Ninh Phước Sinh run run, sau đó nghe thấy bọn thằng Bảy gọi cô ta một tiếng “Đại tẩu”. Tôi cố nhịn cười, người dần dần ngả ra ghế. Bọn thằng Bảy là mấy thằng nhóc không văn hóa, cách xưng hô sáng tạo thế mà cũng gọi được.

Biểu cảm trên gương mặt Phước Sinh vô cùng sinh động. Nhìn cô ta chớp chớp mắt lại khiến tôi nhớ tới chú chó ghẻ tôi nhặt được trong quân ngũ.

Hồi đó tôi tình cờ nhặt được một con chó ốm, lông rụng từng mảng, xấu xí không để đâu cho hết. Nó nhìn tôi với ánh mắt vô cùng đáng thương. Tôi mềm lòng nên nhặt nó về chăm sóc, sau đó Vi và mấy tên lính làm thịt nó. Từ đó không bao giờ tôi nuôi chó nữa. Sau này Vi có đối xử tốt với tôi thế nào đi nữa tôi cũng không có cảm giác gì với cô ta.

Hôm nay gặp mặt, tôi biết thừa Phước Sinh chửi thầm tôi trong bụng. Lúc sắp về cô ta còn lườm tôi một cái, nếu tôi là đống củi thì không chừng bốc cháy rồi cũng nên. Nếu không phải vì Vi tới, nếu không vì mẹ tôi bắt chọn một trong hai thì tôi nghĩ có thể tôi sẽ không trêu chọc cô ta làm gì.

Một cô gái ngây thơ trong sáng, thế này không phải tôi đã phạm tội sao?

Bạn tôi khai trương cửa hàng mới, vừa khéo cách trường Phước Sinh không xa. Tôi nghĩ, tặng cô ta bộ quần áo trị giá hơn mười triệu, rồi dẫn đi ăn uống coi như bồi thường vậy.

Vậy mà con bé này lại không muốn.

Cho dù cô ta nhận cũng chẳng có việc gì to tát. Tôi có đủ lí do để cô ta an tâm mà nhận chứ đâu có bắt cô ta phải thế nào đâu.

Tôi xách túi đồ về nhà mà không nhịn được cười. Cô bé Ninh Phước Sinh này cũng thú vị đấy, thời buổi này con gái như cô ta hiếm lắm.

Chuyện khiến tôi ngạc nhiên còn khá nhiều, không ngờ khả năng bắn súng của cô ta cũng được lắm. Lúc tôi uống rượu, cô ta quay lại mỉm cười nhìn tôi, tôi nghĩ lúc đó tôi đã say nên mới nhìn cô ta trong men say, trong cơn say nhìn hoa đỏ khác ngày thường, tôi nhìn Phước Sinh, càng nhìn càng thấy cô ta đẹp.

Cái tên Trần Thụ thì chiều Mẫn như bảo vật, Mẫn ăn mặc thì thời trang thật nhưng trên người cô ta không có khí chất như Phước Sinh. Trên người Phước Sinh có khí chất chỉ người có học hành mới có.

Khi Phước Sinh và Mẫn ngồi cạnh nhau, dù không xinh đẹp, hoạt bát như Mẫn nhưng cô ta rất điềm đạm.

Tôi hiểu, nụ cười của Phước Sinh có hàm ý là từ bây giờ cô ta có thể thoát khỏi tôi. Tôi say nhưng đâu có xỉn. Hạ Trường Ninh chưa từng gặp cô gái nào từ chối mình, cho dù là loại con gái hung hăng như Vi, tôi có đá ra thì cô ta cũng vẫn bám lấy tôi. Ninh Phước Sinh, cô chê tôi à? Đợi tới lúc cô bám lấy tôi thì tôi sẽ đá cô, cho cô biết thế nào là cảm giác bị ghét bỏ.

Vi tới, tôi dẫn Phước Sinh đi ăn cơm.

Tôi từ chối Vi đâu phải chỉ một hai lần. Đêm đó cô ta đập chén nhục mạ Phước Sinh trước mặt bạn bè. Tôi có dẫn chó đi thì đánh chó cũng phải ngó mặt chủ! Huống hồ đây là tôi dẫn gái đi.

Tôi lại nhớ lại cảnh Vi và mấy tên lính làm thịt con chó ghẻ. Cô ta hầu như không để ý tới cảm giác của tôi.

Cô ta không nhắc tới chuyện công chứng tài chính khi kết hôn với tôi còn đỡ, nhắc tới là tôi điên cả người. Năm xưa tôi làm lính công vụ cho bố cô ta đồng nghĩa với việc làm bảo mẫu cho cô ta một năm. Cùng ăn cùng uống cùng đánh nhau, nếu không phải tôi khổ luyện võ thuật để thắng được cô ta thì không biết cô ta còn cưỡi lên đầu tôi tới bao giờ nữa.

Thôi, nói cắt là cắt. Vi nhìn thì nhã nhặn, lịch sự nhưng thực chất tính nóng như lửa, được cái là chuyện qua rồi thì cô ta không nhớ thù oán, tức xong là thôi. Cô ta cũng không phải không biết tính cách của tôi, cho dù cả đời này cô ta không lấy ai đi nữa thì tôi cũng không hề thấy có lỗi.

Còn Phước Sinh, cô ta phối hợp với tôi rất ăn ý. Tôi nhìn ánh mắt cô ta là biết cô bé này rất thông cảm với tôi, chắc tưởng rằng chuyện tình cảm giữa tôi và Vi có khúc mắc gì đây. Có chuyện gì Phước Sinh đều thể hiện hết qua nét mặt, tôi rất thích trêu cô ta. Tâm trạng tôi rất tốt, tôi cười, nói với cô ta: “Em coi anh ngốc thật à? Anh cần diễn kịch cho cô ta xem sao? Chẳng qua anh muốn nói với em, nguyên nhân rất đơn giản, là anh thích em, thế thôi. Vì em mà anh trở mặt với cả bạn thân và chiến hữu sống chết có nhau, anh rất quý em, em làm bạn gái của anh thì tốt biết bao!”

Nói xong tôi còn thấy khâm phục bản thân. Phước Sinh muốn biết nguyên nhân, muốn biết vì sao tôi mở miệng ra nói cô ta là bạn gái tôi. Ban đầu chỉ có ý định là sau khi gặp Vi tôi sẽ nói với cô ta, để cô ta phối hợp với tôi cho ăn ý, sau đó làm bạn bè, thế thôi. Nhưng ăn xong cơm tôi lại thay đổi ý định, tôi thực sự muốn bảo vệ cô ta, cảm giác khi ở cạnh cô ta rất vui. Khi nói bai bai với cô ta, tôi thực sự muốn nhìn thấy cô ta một lần nữa. Tôi nghĩ, hình như tôi đã động lòng với cô ta rồi.

Lần này Vi đến đây là có việc quan trọng, tôi và cô ta ở công ty điều tra mất mấy ngày. Vi giống một con hổ cái đội lốt mèo Ba Tư, lúc làm việc nếu không ăn hết sạch con mồi thì sẽ không dừng lại. Nể tình bạn bè mấy năm nay tôi ở lại công ty giúp cô ta để cô ta có thời gian ra ngoài đi dạo cho thoải mái.

Không ngờ cô ta đi tìm Phước Sinh.

Nhận được điện thoại của Vi hẹn tôi tới nhà hàng ăn cơm, tôi thấy Phước Sinh cách đó không xa.

Cô ta gọi điện cho tôi, nghe giọng rất kích động: “Hạ Trường Ninh, anh muốn tôi làm bạn gái anh đúng không?”

Kiểu này không phải phong cách của Phước Sinh, trước giờ cô ta luôn từ chối tôi. Nhìn thấy tôi, cô ta liền co cẳng chạy. MK! Cả đời tôi chưa bao giờ chạy đuổi theo con gái trên phố! Không biết Vi lại gây ra chuyện gì cho tôi nữa?

Mọi chuyện phát triển ngoài dự đoán của tôi. Tôi vốn định đợi chuyện của Vi giải quyết xong rồi tìm Phước Sinh để nói về quan hệ giữa tôi và cô ta. Không ngờ trước đó cô ta đã được giới thiệu một người khác, lại còn thích Đinh Việt nữa.

Muốn cướp gái của tôi sao? Tôi muốn nói thẳng với Ninh Phước Sinh, tốt nhất nên từ bỏ chuyện này đi.

Thỏ quýnh lên cũng biết cắn người. Phước Sinh tức điên cũng không sợ trời sợ đất gì cả. Cô ta không biết mấy chai rượu cô ta đập đắt thế nào đâu, chí ít cô ta cũng đã đập mấy mất chục triệu.

Tôi thì không tiếc chút tiền đó làm gì, thấy tâm trạng Phước Sinh vô cùng tồi tệ, tôi thương xót, hối hận, không nên đùa cô ta như thế.

Tôi cưỡi chiếc Harley Davidson đi qua Đinh Việt và cô ta. Gã đó quay sang liếc nhìn tôi, không phải nhìn chiếc xe Harley oai phong. Tôi cười nhạt, Đinh Việt cũng không phải dạng vừa.

Tôi để ý Phước Sinh vì cô ta có điểm hấp dẫn tôi. Lẽ nào tên này cũng biết thưởng thức? Có biết thưởng thức đi nữa thì Phước Sinh cũng không phải người của hắn.

Vi gọi điện kêu tôi tới siêu thị đón cô ta. Lúc lên xe cô ta thì thầm với tôi: “Đinh Việt mua áo khoác hơn sáu mươi triệu tặng Phước Sinh”.

Tôi tặng cô ta quần áo hơn mười triệu cô ta không lấy, hơn sáu mươi triệu thì mới lấy à? Tôi hạ quyết tâm ngày mai đi tìm Phước Sinh.