Buổi tối, anh và cô ôm nhau ngắm sao.
"Em thật muốn mau mau cưới anh về nhà, nhưng mà..."
Vũ Dĩ Phàm im lặng.
"...em mới hai mươi mốt tuổi..."
Kết hôn sớm như vậy đối với sự nghiệp của cô là một sự cản trở.
Vũ Dĩ Phàm không nói gì, trong lòng ảo não, anh thương vợ, nhưng anh cũng tội nghiệp lắm đấy biết không?
Anh gần ba mươi rồi, anh sắp thành ông chú già ế vợ rồi!
"Vậy khi nào em mới chịu cưới anh?"
Kỳ Tâm nhìn anh ủ rũ, cảm thấy rất có lỗi, cô ghét nhất là nhìn thấy trai đẹp phải đau khổ đó.
Cô bất lực gục đầu vào vai anh sụt sịt khóc.
Anh hoảng loạn vội lau nước mắt cho cô, miệng liến thoắng:
"Anh sai rồi, anh sai rồi! Muốn cưới lúc nào là do em hết! Tám mươi tuổi cưới cũng chưa muộn!"
"..."
Cũng mạnh mồm gớm ha.
Bốn năm sau.
Hoa Kỳ Tâm bây giờ là bà chủ một công ty thời trang lớn, công ty thời trang One One.
Kỳ Tâm rất có tài năng, lại có ông thầy tên tuổi tầm cỡ đi đâu cũng đem cô ra khoe nên cô cũng có chút ảnh hưởng trong giới thời trang.
Ra ngoài là phải nhìn trước ngó sau xem có phóng viên bám theo không.
"Hoa Kỳ Tâm, One One liên tục phát triển, mở chi nhánh tại nước ngoài, xin hỏi cô có cảm nghĩ gì không?"
"Hoa Kỳ Tâm, được biết năm nay cô mới hai mươi lăm tuổi, xin hỏi cô đã làm thế nào để gây dựng được thương hiệu One One lớn mạnh như vậy?"
"Hoa Kỳ Tâm, được biết bạn trai cô Vũ Dĩ Phàm là một thiên tài trong lĩnh vực cổ phiếu, chứng khoán, cổ phiếu One One liên tục tăng có phải là công lao của anh ấy không?"
"Xin hỏi cô và anh Vũ Dĩ Phàm tương lai có tính đến chuyện hôn nhân không?"
"Hoa Kỳ Tâm, xin hỏi cái tên One One có ý nghĩa gì đặc biệt không? Có phải cô lấy cảm hứng từ bánh gạo One One không?"
"..."
Kỳ Tâm: "..."
Bánh gạo One One cái khỉ ấy, cô đặt tên thương hiệu của mình là One One đơn giản vì cô và Vũ Dĩ Phàm đều sinh vào ngày mùng 1 thôi.
Phóng viên mấy người xàm xí nó vừa vừa thôi chứ!
Cô khóc thành một dòng sông, thả tôi về với anh yêu nhà tôi đi!
Mà ở một nơi khác, anh yêu nhà cô cũng bị phóng viên vây lại thảm không kém cô là mấy.
Mấy năm nay Tâm Tâm nhà anh phát triển sự nghiệp, anh đôi lúc cảm thấy mình chỉ là một thầy giáo, không xứng với cô.
Vũ Dĩ Phàm bị suy nghĩ đó ám ảnh, người như được tiêm máu gà, lập một công ty chuyên về lập trình phần mềm.
Nam thần IT, fan xếp hàng xin chữ ký đến tắc đường thôi chứ có nhiêu đâu.