Vũ Dĩ Phàm rất không cam tâm giả vờ thẹn thùng.
"Không phải thẹn thùng như thế! Anh là thiếu nữ mới lớn đấy à? Thẹn thùng giống tiểu mỹ thụ mỏng manh yếu đuối cơ!"
"..."
Lại phát bệnh nghiện đam mỹ rồi đấy!
Đã cho nằm trên rồi mà còn không biết điều, còn muốn kén cá chọn canh.
Nhưng mà mức độ này anh vẫn chiều được.
Kỳ Tâm thỏa mãn nhìn "tiểu mỹ thụ Vũ Dĩ Phàm" nhà mình, cúi đầu xuống hôn anh.
Vũ Dĩ Phàm âm thầm thở dài trong lòng, không nhịn được cốc đầu cô một cái.
Đã không biết mà còn lớn miệng gào hét, không biết hôn mà cứ đòi nằm trên.
Anh đưa tay ấn chặt gáy cô, môi lưỡi giao nhau, anh tham lam ghì chặt cô vào lòng, đòi lại công bằng cho mình trong suốt quãng thời gian không được ở gần cô.
"Hức..."
Một tiếng nức nở của cô bật lên, anh giật mình buông ra, Kỳ Tâm mặt đỏ bừng bừng thở hổn hển như chó.
"..."
Vũ Dĩ Phàm nhìn cô lắc lắc đầu.
Đứa nào mới vừa nãy hùng hổ đòi nằm trên?
Bây giờ thì nhìn đi, mới hôn thôi mà đã vật vã thế kia rồi.
Anh xoa xoa mái tóc hơi rối vì vật lộn của cô, đứng dậy đi hướng về phía nhà tắm.
"Anh đi đâu?"
Cô nhìn theo, khuôn mặt đáng thương như mèo nhỏ bị chủ bỏ rơi.
Biểu cảm đó khiến lòng anh mềm nhũn, giọng nói dịu dàng hơn mấy phần:
"Em còn nhỏ quá, sau này từ từ anh dạy dỗ thêm."
Thấy anh như vậy nên cô có cảm giác rất an toàn và tin tưởng, gật gật đầu cho có chứ thực ra chẳng hiểu anh đang nói cái gì.
Anh đi vào nhà tắm xả một bồn nước lạnh, cắn răng bước vào ngâm mình trong đó.
Kỳ Tâm còn nhỏ quá, non nớt quá, bây giờ mà làm cái đó, anh thật sợ cô ấy khóc nhè.
Không phải tại anh già hơn so với cô, mà tại cô mãi vẫn không chịu lớn.
"Anh làm gì trong đó vậy?"
Kỳ Tâm dùng giọng nói ngái ngủ gọi anh.
"..."
Còn dám hỏi à?
Vợ đốt lửa rồi không chịu dập, anh đang phải ngâm nước lạnh an ủi thằng "tiểu Vũ Dĩ Phàm" tội nghiệp đây.
"Ngủ trước đi, anh vào đây."
"Ok."
"..."
Ơ này này, bảo ngủ là ngủ liền à? Quay lại đây an ủi chồng em đi mà!